Có một âm thanh trầm đục, đáy quần của Hoa Anh Kiệt dính đầy máu và thịt, sau đó đầu hắn nghiêng sang một bên và hoàn toàn bất tỉnh.
Sau khi Diệp Phong trở về nhà, cậu tắm rửa sơ qua và chuẩn bị đi học.
Tuy rằng cậu không tận mắt nhìn thấy tên mặt sẹo đối phó với Hoa Anh Kiệt, nhưng cậu tin rằng, Hoa Anh Kiệt tuyệt không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của tên mặt sẹo!
Diệp Phong không cảm thấy có gì sai với cách làm này.
Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình!
Huống chi, Hoa Anh Kiệt, một kẻ điên như hắn, sẵn sàng bỏ tiền ra hại người mọi lúc, nếu Diệp Phong hôm nay tha cho hắn, tương tlai hắn sẽ còn ngang ngược hơn và làm tổn thương những người vô tội khác!
Bây giờ để hắn trả giá bằng máu, cũng có thể coi như trừ hại cho dân!
Trải qua một phen khó khăn, cuối cùng Diệp Phong cũng đến trường học.
Nhưng lần này, vừa bước vào cổng trường, cậu đã thấy rất nhiều học sinh lớp khác chào đón cậu niềm nở:
“Chào anh Phong ạ!”
“Diệp thiếu gia, đến rồi đấy à!”
“Diệp thiếu gia thật là khiêm tốn, đi bộ đến trường cơ đấy!”
Trong lúc nhất thời, Diệp Phong thậm chí còn tưởng mình là hot boy trong trường, thậm chí là ngôi sao mà mọi người đều mong chờ, mới có được độ nổi tiếng cao như vậy.
Phải biết, trước đó, cậu chẳng khác nào kẻ vô hình trong trường cả.
Ngay cả khi cậu đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra và từ chối lời mời đặc biệt của phó hiệu trưởng Đại học Giang Nam, thì các học sinh ở các lớp khác nhiều nhất cũng biết rằng có một người như “Diệp Phong”, nhưng họ không hề biết cậu trông như thế nào!
Với tâm trạng kỳ lạ này, khi Diệp Phong bước vào lớp 12 (6) của trường trung học phổ thông, cậu nhận thấy ánh mắt của cả lớp đang đồng loạt nhìn mình.
Điều khiến cậu càng không thể tin được là tên nhãi Cẩu Vĩ đó đang lau bàn cho cậu.
Phải biết, thằng nhãi này chưa từng lau bàn!
Sau khi nhìn thấy Diệp Phong đến, Cẩu Vĩ trên mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt, liên tục nói:
“Anh Phong, anh tới rồi, mau ngồi đi! Em mang cho anh bữa sáng này, bánh bao kim sa, xúc xích, bánh mì sandwich, bánh pho mát, nếu như anh không thích, em sẽ đi mua cho anh cái khác!”
Đối mặt với sự ân cần đột ngột của Cẩu Vĩ, Diệp Phong cảm thấy tóc dựng đứng và cảm thấy khó chịu, và hỏi: “Cẩu Vĩ, cậu đang làm cái quái gì vậy, cậu có uống nhầm thuốc không? Và … cách mọi người nhìn tôi ngày hôm nay, tất cả đều kỳ lạ!”
“Anh Phong, anh không biết sao?”, Cẩu Vĩ kinh ngạc hỏi.
“Biết cái gì?”, Diệp Phong ngơ ngác, không biết vì sao.
Lúc này, Cẩu Vĩ len lén kéo Diệp Phong đến góc lớp, nhỏ giọng nói:
“Anh Phong, chuyện tối qua đã truyền khắp trường rồi! Nghe nói anh là thiếu gia bí ẩn, tài sản bạc tỷ, thậm chí hoa khôi Sở Mai Dung còn là bạn gái của anh. Ngôi sao lớn Đường An Ni còn coi anh là bạn thân nhất, gì mà hot boy Hoa Anh Kiệt còn chẳng có tư cách xách giày cho anh!”