Cho dù thế nào thì sau việc này Giang Vân Phi tuyệt đối cũng sẽ báo thù cậu, thế nhưng trong lòng Diệp Phong lại không sợ hãi chút nào.
Nhà họ Giang ở Dư Hàng thì có làm sao?
Diệp Phong bây giờ đã là cường giả Tu Tiên đang bước trên con đường tu luyện, chắc chắn có thể hành động nghịch thiên!
Chỉ một nhà họ Giang nhỏ bé, cùng lắm chỉ như hòn đá ngáng chân trên chặng đường tiến lên phía trước mà thôi!
Lúc này, nhìn vào đôi mắt vô cùng oán hận của Giang Vân Phi, khoé miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên, cười nói: “Sao thế…không phục à? Không phục thì cũng kìm nén cho tôi!”
“Cậu!”
Nghe thấy lời nói của Diệp Phong, Giang Vân Phi tức tới mức hộc máu!
Thế nhưng e sợ thực lực khủng bố của Diệp Phong, cho dù máu khắp người hắn đang sục sôi cả lên thì cũng chỉ có thể kìm nén lửa giận.
“Ha ha… sớm biết có ngày này thì ban đầu sao phải như vậy? Được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian trên người hạng người như anh, cút đi!”
Diệp Phong nói, sau đó ôm lấy khối sắt màu đen đó, nghênh ngang bước đi.
Một bên khác, Giang Vân Phi cử động hai đầu gối sắp quỳ tới mức phát tê, lảo đảo đứng dậy.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Phong, trong mắt hắn ngập tràn vẻ tàn độc.
Trong lòng Giang Vân Phi đã quyết định, sau ngày hôm nay, cho dù phải đào ba thước đất, tìm khắp cả Giang Nam thì cũng phải tóm được Diệp Phong.
Chém cậu trăm nghìn nhát để trút nỗi uất hận trong lòng!
…
Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Phong trở về nhà.
Chuyến đi tới phố đồ cổ lần này có thể nói là thu hoạch được kha khá. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Không chỉ có được ba khối phỉ thuý trong suốt, có thể dùng để chế luyện bùa hộ mệnh mà còn có được khối sắt thần bí này.
Có điều khối sắt này rốt cuộc là món bảo bối gì, cho tới bây giờ cậu vẫn mù mờ không rõ, ban nãy chỉ quan tâm đối phó với Giang Vân Phi, cũng quên mất hỏi ông Nguỵ.
Bây giờ bình tĩnh hơn, thần niệm của cậu chợt động, trong lòng thầm hỏi ông Nguỵ: “Ông Nguỵ, khối sắt này rốt cuộc là gì, tại sao lại khiến ông kích động như vậy? Lẽ nào thật sự là bảo vật đất trời quý hiếm gì sao?”
“Ha ha ha… đâu chỉ là quý hiếm? Tiểu Phong, lần này cậu thật sự nhặt được báu vật rồi! Nói thật thì tôi cũng hoài nghi cậu có phải con cưng của trời trong truyền thuyết hay không. Không những gặp được cơ thể Huyền Âm cả mười nghìn năm mới xuất hiện một lần mà còn có được Thần Mộc tuyệt thế này!”
“Thần Mộc tuyệt thế?”
Nghe thấy lời ông Nguỵ nói, Diệp Phong càng mờ mịt hơn, hỏi: “Ông Nguỵ, không phải ông đang nói đùa đấy chứ? Đây không phải một khối sắt hay sao, sao lại là gỗ được?”
“Loại Thần Mộc này đâu phải là thứ mà những kẻ phàm phu tục tử bình thường có thể hiểu được!”
Ông Nguỵ trầm giọng nói: “Tiểu Phong, khối gỗ này gọi là Lôi Kiếp Thần Mộc, nó có màu đen, cứng hơn cả sắt là bởi vì muốn hình thành một khối Thần Mộc như vậy ít nhất cần trải qua hàng vạn lần tôi luyện thiên lôi mới có thể sinh ra nó!”