Vốn dĩ cậu chỉ muốn trừng phạt Tần Mi Nhi ngang bướng này thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.
“Khụ khụ…”
Diệp Phong xấu hổ ho khan một tiếng, nhìn Tần Mi Nhi đang rưng rưng nước mắt, cười nói: “Cô Tần, nếu tôi nói… vừa rồi chỉ là hiểu lầm, cô có tin không?”
“Tin cái đầu mày ấy chứ”.
Tần Mi Nhi tức giận nói: “Tên lưu manh, biến thái, khốn nạn xấu xa, mày xong đời rồi. Bố nuôi của tao là Chiến Thiên Qua – thủ lĩnh thế lực ngầm ở Tô Hành, nếu mày đắc tội với tao thì bố nuôi tao sẽ không bao giờ tha cho mày”.
“Gì cơ? Bố nuôi của cô là Chiến Thiên Qua hả?”
Nghe thế đồng tử Diệp Phong co rụt lại, vô thức thốt lên.
Lớn chuyện rồi!
Giữa Diệp Phong và Chiến Thiên Qua có nhiều mối quan hệ đan xen.
Lúc đầu khi ở võ đài thế giới ngầm, đối mặt với Sato Kojiro kiêu ngạo, Diệp Phong đã chủ động lên võ đài để đánh, nhờ vào sức mạnh của ông Ngụy đã giết được hắn bằng thanh kiếm của mình, nhờ đó có được kiếm Thất Tinh Long Uyên mà Chiến Thiên Qua cất giữ.
Sau đó thậm chí Chiến Thiên Qua còn tặng cho Diệp Phong câu lạc bộ Thanh Đằng có giá trị hai ba tỷ.
Mặc dù Diệp Phong biết Chiến Thiên Qua tặng một món quà đắt giá thế là vì thực lực của mình.
Nhưng trong lòng Diệp Phong vẫn nhớ rõ phần ân tình này của ông ta.
Bây giờ Diệp Phong lại đánh con gái nuôi của người ta đến mức rách cả quần.
Nếu Chiến Thiên Qua biết chuyện này thì cậu sẽ mất sạch mặt mũi.
Tần Mi Nhi ở một bên khác thấy Diệp Phong biến sắc lại ngẩng cao đầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hừ… Tên lưu manh, bây giờ mày mới biết sợ à? Đã muộn rồi. Tao nhất định sẽ bảo bố nuôi của tao thiến mày để trút giận. Mày thế mà lại dám đánh vào chỗ đó của tao, còn nhìn thấy…”
Nói đến đây, mặt của Tần Mi Nhi lần đầu tiên ửng đỏ, cô ta lẩm bẩm bằng giọng không thể nghe được như tiếng muỗi kêu: “Chỗ đó của người ta… còn chưa từng có tên ngốc nào nhìn thấy đâu”.
“Hả… Cô nói gì cơ?”
Vì giọng cô ta quá nhỏ, Diệp Phong không nghe rõ nên vô thức hỏi lại lần nữa, nhưng Tần Mi Nhi lại trợn mắt nhìn cậu.
“Cô Mi Nhi, lúc nãy thật sự chỉ là hiểu lầm mà”.
Diệp Phong gãi đầu nhưng lại không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói thẳng mình quen với bố nuôi cô ta.
Nếu nói chuyện này với Chiến Thiên Qua, thì phong thái cao thủ, khí chất tông sư của Diệp Phong vứt đi đâu, e sẽ bị coi là biến thái.
“Hiểu lầm?”
Nghe thế Tần Mi Nhi như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức bùng nổ cơn giận, gào lên nói.
“Cái tên biến thái mày làm rách quần người ta, lẽ nào không phải muốn làm loại chuyện đó à? Mày còn nói là hiểu lầm hả? Đồ dối trá”.