Tuy nhiên, Diệp Phong thấy có chút kỳ lạ, với tư cách là Chiến Thiên Qua, trùm ngầm của Tô Hành, cho dù ông ta muốn kết bạn với Diệp Phong, thì câu lạc bộ Thanh Đằng mà ông ta tặng trước đây đã là một món quà vô giá rồi!
Cho dù ông ta có chuyện muốn cầu cạnh Diệp Phong, chỉ cần ông ta mở lời, Diệp Phong cũng sẽ không cự tuyệt!
Chiến Thiên Qua không cần để con gái đỡ đầu tiếp cận cậu.
Chuyện này lạ thật!
Nhưng trong lúc nhất thời, Diệp Phong không thể khám phá ra sự thật của vấn đề.
Lúc này, Tần Mị Nhi tiếp tục:
“Hách Lão Cung, hiện tại chỉ cần anh dẫn tôi đi gặp Diệp Phong, tôi sẽ quên hết chuyện ‘vô lễ’ anh làm với tôi hôm qua! Hừ… Tôi muốn xem, người mà cha đỡ đầu của tôi ca ngợi tận trời Diệp Phong, trông như thế nào!”
…
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Diệp Phong lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Trong tình huống này, cậu sao mà biến ra một Diệp Phong được?
Nếu trực tiếp thú nhận với Tần Mị Nhi và thừa nhận rằng cậu là Diệp Phong, Tần Mị Nhi, người nhận ra đã bị lừa dối trong một thời gian dài, có thể sẽ làm điều gì đó điên rồ!
Đột nhiên, có một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu.
Nếu cậu thành công, cậu có thể tiếp tục lừa dối Tần Mị Nhi.
“Này… Anh cười cái gì?”, Tần Mị Nhi nhìn mặt cậu, đột nhiên hỏi.
“Khụ khụ!”
Diệp Phong ho khan một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Tiểu thư Mị Nhi, giờ tôi dẫn cô đi tìm Diệp Phong kia! Nhưng…”
Khi nói, cậu cố tình kéo dài giọng điệu của mình để kích thích sự tò mò.
“Nhưng cái gì?”
Tần Mị Nhi tò mò hỏi.
“Cái này……”
Diệp Phong ấp úng hồi lâu, xấu hổ nói: “Mị Nhi tiểu thư, nếu sau này gặp được ‘Diệp Phong’ kia, nếu như không hài lòng, xin đừng trách tôi!”
Cảm nhận được hàm ý trong giọng điệu của cậu, Tần Mị Nhi hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Chỉ cần anh dẫn tôi đi gặp Diệp Phong, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ! Nếu không tin, anh có thể đến Trường trung học số sáu để hỏi về tên tuổi của tôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Tần Mị Nhi, Diệp Phong tuy ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui vẻ, thầm nói:
Tần Mị Nhi ơi,Tần Mị Nhi à, không phải tôi muốn lừa cô, thật sự là bị tình thế ép buộc!
Nếu có cơ hội lần sau, tôi sẽ bù đắp cho cô!
…
Vài phút sau, Diệp Phong và Tần Mị Nhi rón rén đi đến cửa sau của lớp 12 (9).
Vì đang trong giờ học nên giáo viên và học sinh trong lớp không để ý đến họ.