Học tập và cuộc sống của năm thứ ba trung học rất nhàm chán, bọn họ ngày nào cũng làm đề, làm bài kiểm tra, ôn tập, khó khăn lắm mới xảy ra một chuyện ầm ĩ như vậy, tính hóng hớt trong lòng mọi người đều bùng cháy.
Người đến hóng hớt ngày càng nhiều, Diệp Phong muốn khóc không ra nước mắt, biết mình không thể ở lại đây được nữa.
Lập tức, cậu tìm cơ hội tránh công kích của Tần Mị Nhi, sau đó chen vào đám người, đi ra ngoài giống như một con chạch.
Tuy nhiên, cậu còn chưa chạy được bao xa thì nghe thấy tiếng hét của Tần Mị Nhi:
“Diệp Phong, chuyện này chưa kết thúc đâu! Tôi để mắt đến anh rồi, có gan thì đừng có quay lại!”
Vài phút sau, Diệp Phong trốn được ra ngoài cổng trường, thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi to như hạt châu, giống như vừa trải qua một trận đại chiến.
Với thể chất hiện tại, “khoa chân múa tay” của Tần Mị Nhi hoàn toàn không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cậu.
Nhưng chuyện vừa rồi thực sự khiến cậu nhất thời khó mà có thể bình tĩnh lại.
Vốn dĩ hôm nay cậu muốn đưa ngọc bội hộ thân cho Sở Mai Dung, là để xoa dịu quan hệ giữa hai người, đồng thời cũng giải thích rõ ràng hiểu lầm mấy ngày trước, nhưng bây giờ, chắc chắn Sở Mai Dung hận cậu đến chết.
Bên kia, Tần Mị Nhi rõ ràng cũng đang nổi xung lên với cậu!
Chỉ cần cơn giận của cô ta không nguôi, Diệp Phong rất khó tưởng tượng tiểu ma nữ này sẽ làm chuyện điên rồ gì.
Cũng may vừa rồi là tiết học cuối cùng trong ngày, tiết tiếp theo là tiết tự học buổi tối, cho nên cho dù Diệp Phong không có ở đó, cũng không tính là trốn học.
Nhưng không thể nghi ngờ, sau lần náo loạn trước đó, tên của cậu đã truyền khắp lớp, trở thành chủ đề bàn tán sau buổi trà dư tửu hậu.
“Ha ha ha ha...... ”
Đúng lúc này, bên tai vang lên một tiếng cười sang sảng, chính là ông Ngụy.
“Đậu xanh! Ông Ngụy, giờ tôi đang sứt đầu mẻ trán ra đây mà ông còn cười được nữa à?”, Diệp Phong bất đắc dĩ nói, trên mặt tràn đầy chua xót.
“Tiểu Phong, tôi có một biện pháp có thể giải quyết triệt để rắc rối hiện tại của cậu!”, ông Ngụy cười nói.
Đôi mắt của Diệp Phong sáng lên khi nghe vậy.
Đối với cậu mà nói, ông Ngụy rất toàn năng, ông Ngụy đã nói tự tin như vậy, nhất định là có thể.
“Ông Ngụy, biện pháp là gì?”, Diệp Phong tràn đầy chờ mong hỏi.
“He he… Tiểu Phong, tôi thấy cô gái tên Mị Nhi đó cũng là tuyệt sắc giai nhân, tại sao cậu không đưa cả cô ấy và Sở Mai Dung vào phòng, tu luyện âm dương! Không chỉ có thể giải quyết rắc rối, mà còn có thêm người đẹp cùng bầu bạn, chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim sao?”, ông Ngụy nói đùa.
Nghe xong lòng Diệp Phong liền trùng xuống.
Cậu không ngờ ông Ngụy này lại bát nháo như vậy, cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện như vậy, đầu tiên là dụ dỗ cậu “hợp thể” với Sở Mai Dung, giờ lại khuyến khích cậu tiếp nhận cả hai!
Phải biết, Hoa Hạ là một quốc gia có chế độ một vợ một chồng, cho dù cô gái có tự nguyện, pháp luật cũng không cho phép!
Không ngờ suy nghĩ của cậu lại bị ông Ngụy hiểu ngay.
Ông Ngụy khinh thường nói: “Hừm… cổ hủ! Tiểu Phong, chúng ta là người tu hành, quy luật của thế tục có ảnh hưởng gì đến chúng ta? Huống chi, điều bản tôn đề nghị đều là vì lợi ích của chính cậu! Con người quan hệ với nhau kị húy cái gì? Năm đó, Hiên Viên Hoàng đế, cùng ba ngàn ngự nữ, bạch nhật phi thăng!