Không phải tao quá mạnh, mà là mày quá yếu!
Lời Diệp Phong nói giống như một lưỡi kiếm sắc bén vô hình đâm vào tim Sato Kojiro, tạo ra một cú đánh đến tận linh hồn.
Nếu như người khác nói câu này, người ta sẽ cười rụng răng, nhưng bây giờ Diệp Phong là người nói câu này, người ta chỉ cảm giác cậu mạnh vô cùng!
Cần phải biết Sato Kojiro là đệ tử quan môn của Tông Sư nước Oa Haneda Takeshi, là thiên tài trăm năm có một của giới võ đạo nước Oa, lại thêm thanh yêu đao Muramasa, uy lực của chiêu Nộ Phong Cuồng Long Trảm ban nãy không hề kém chiêu thức của võ giả Tông Sư khi dùng toàn lực!
Nhưng Diệp Phong có thể dễ dàng dành chiến thắng, thậm chí trên người không hề bị thương, từ đầu đến cuối thanh yêu đao Muramasa kia không hề chém trúng cậu.
Nếu như nói Diệp Phong là một võ đạo Tông Sư thành danh đã lâu thì cũng hợp tình hợp lý, nhưng mặt cậu còn chưa hết nét ngây thơ, cùng lắm chỉ mới mười tám, mười chín thôi!
Ở tuổi này mà có được thực lực kinh khủng như vậy, cho dù ở trong giới cổ võ cũng có thể là sự tồn tại của thiên tài!
Ngay lúc này Sato Kojiro dưới đất như hồi quang phản chiếu (Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh), trên mặt bỗng hiện lên ánh hồng yêu dã, bắp thịt trên mặt co quắp lại, ngũ quan vặn vẹo, co rúm lại, hắn phát tiếng kêu thê lương:
"Dưới cảnh giới Tông Sư, ta là vô địch! Mày...!mày là cao thủ cảnh giới Tổng Sư?"
Diệp Phong nghe thấy vậy không hề thừa nhận cũng chẳng hề phủ định, mà chỉ giơ kiếm Thất Tinh Long Uyên lên, giọng điệu lạnh như băng:
"Sato Kojiro, nếu mày đã đứng trên võ đài, còn chém chết hai đồng bào của tao, vậy thì mày cũng nên hiểu cảm giác chết là như nào! Bây giờ, chịu chết đi!"
Cảm nhận được sát khí ngưng đọng trên người Diệp Phong, Sato Kojiro run rẩy, bởi vì quá sợ hãi, cơ bắp trên người hắn nổi lên.
Diệp Phong đứng trên cao khiến hắn cảm giác mình đang đối mặt của Diêm Vương có thể dễ dàng bóp chết hắn, hắn hét lớn:
"Không! Mày không được giết tao! Sư phụ của tao là Haneda Takeshi Tông Sư của nước Oa, mày mà giết tao, ông ấy sẽ đích thân đến Hoa Hạ giết chết chúng mày!"
"Giết chết hết? Hừ...!khẩu khí lớn thật!"
Diệp Phong lạnh lùng nói: "Haneda Takeshi là Tông Sư nước Oa thì có gì giỏi giang, chỉ cần ông ta đặt một chân lên Hoa Hạ, tao sẽ chém chết ông ta!"
Nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn của Diệp Phong, tâm trạng của tất cả khán giả ở đây đều hào hứng đến cực điểm, họ hét lớn, nơi đây như sôi trào lên:
"Giết hắn đi"
"Giết hắn đi"
"Giết hắn đi"
...
Nhìn thấy cảnh này, mấy võ sĩ nước Oa đến cùng Sato Kojiro không kìm được mặt mày biến sắc, muốn lên võ đài ứng cứu.
Tuy nhiên hành động của họ đã sớm bị cường giả Hoa Hạ ở xung quanh giám sát.
Bây giờ họ vừa định ra tay, lập tức có mười mấy võ giả Thất Phẩm Bát Phẩm bao vây lấy.
Lúc này trên võ đài, Diệp Phong giơ cao thanh Thất Tinh Long Uyên lên, sau đó chém vào cổ Sato Kojiro.
"Roẹt!”
Ngay giây sau, đầu Sato Kojiro bị chém đứt, máu tươi phun ra như suối.
Đầu hắn rơi xuống một bên, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, dường như không dám tin tất cả mọi chuyện đã xảy ra, khóe miệng hắn mở lớn, dường như muốn nói gì đó nhưng chẳng thể nói ra được chữ nào.
Đồ đệ của Haneda Takeshi, thiên tài võ đạo trăm năm mới gặp một lần, võ giả đỉnh cấp Cửu Phẩm - Sato Kojiro đã chết!
"Cộp!"
"Cộp!"
"Cộp!"
Diệp Phong đi mấy bước đến cái đầu kia, sau đó không hề do dự, đạp lên nó, dùng chút kình lực còn sót lại trong cơ thể dồn lên cái đầu, đầu của Sato Kojiro không bị đá bay mà lập tức nổ tung thành cát bụi.
Diệp Phong cũng không phải loại không biết nhân nghĩa, đối với hạng người coi mạng người như cỏ rác, cậu tuyệt đối không được phép nương tay!
Mà hành động bây giờ của cậu khiến bầu không khí nơi đây sôi lên sùng sục.
Lúc trước Sato Kojiro khiến họ chịu biết bao sỉ nhục và tủi thẹn, giờ khắc này nó đã được trả hết, dường như sướng không thể sướng hơn!
Đột nhiên một võ giả dưới võ đài cao giọng hỏi: "Cậu nhóc, cậu rốt cuộc là truyền nhân của môn phái thế gia nào, trẻ tuổi như vậy mà có thực lực ở cảnh giới Tông Sư?"
"Diệp..."
Diệp Phong trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cao giọng nói: "Diệp Bắc Thần!"
Cậu không muốn cố ý giấu tên thật của mình, có điều nếu như nói thẳng ra cái tên "Diệp Phong", chỉ cần muốn là sẽ nghe ngóng được và nhanh chóng tìm ra được thân phận thật sự của cậu.
Diệp Phong không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của mình, hơn nữa cậu không phải Tông Sư giới võ đạo thật sự, trước nay chẳng qua nhờ có sự giúp đỡ của ông Ngụy mới có thể chiến thắng được Sato Kojiro thôi.
Bây giờ cậu có thể cảm nhận được sức mạnh đó đang cắn trả, cơ bắp trên người cậu, một lớp da thịt cơ bắp, mỗi chiếc xương, mỗi tế bào đều đang chịu đau đớn cực lớn, nếu như Diệp Phong không có ý chí kinh người thì chắc giờ cậu đã nằm liệt dưới đất rồi.
Vậy nên, bây giờ cậu mới bịa ra một cái tên giả.
Lúc trước ông Ngụy từng nói, môn phái của bọn họ tên là "Bắc Thần Phái", vậy nên Diệp Phong liền dùng luôn cái tên này.
Mọi người ở nơi đây nghe thấy vậy xong đều kêu tên của cậu...
"Diệp Bắc Thần!"
"Diệp Bắc Thần!"
"Diệp Bắc Thần!"
Cái tên "Diệp Bắc Thần!" lập tức vang lên từ cổ họng của mỗi khán giả ở đây.
Cảnh tượng ban nãy Diệp Phong chém đứt đầu Sato Kojiro với họ mà nói là một cú đánh thẳng vào tinh thần, cho dù nhiều năm nữa trôi qua, bọn họ cũng không thể nào quên được cảnh tượng này.
Có lẽ trước hôm nay họ không biết cái tên này, nhưng sau đêm nay, cái tên này sẽ được vang danh khắp Tô Hành, thậm chí là cả tỉnh Giang Nam!
Thiếu niên Tông Sư - Diệp Bắc Thần!
...
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Phong cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên, bước từng bước xuống võ đài, rời đi bằng lối đi của tuyển thủ, cuối cùng biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Anh hùng rồi đi, nhưng trong giang hồ vẫn vang mãi truyền thuyết về cậu!
Tuy nhiên sau khi Diệp Phong rời khỏi ánh mắt của mọi người, cậu chạy nhanh đến nhà vệ sinh gần nhất, sau khi cài lại chốt cửa, cơ thể căng thẳng của cậu lập tức ngã quỵ xuống, cảm giác yếu ớt xông đến.
Bất tri bất giác, cả người cậu bị mồ hôi thấm ướt, giống như đã đi mười mấy ngày trong sa mạc vậy, mệt mỏi đến cực điểm dường như một khắc sau sẽ bất tỉnh ngay.
Đúng như ông Ngụy nói luồng sức mạnh kia tạo ra gánh nặng to lớn cho cơ thể Diệp Phong, nếu như kéo dài thêm mấy phút nữa, e rằng không cần Sato Kojiro ra tay, Diệp Phong đã nổ tung mà chết.
Nhưng may mắn là cuối cùng cậu vẫn toàn thắng!
Cái gọi là may mắn trong nguy hiểm, trận đấu sinh tử nguy hiểm này không những giúp cậu lĩnh ngộ được sức mạnh của Thanh Long mà còn giúp cậu có được thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên, cho dù trong tình huống thông thường, Diệp Phong tay cầm kiếm, chiến lực cũng tăng lên một tầm cao mới.
Trốn trong nhà vệ sinh khoảng mười mấy phút, Diệp Phong mới từ từ hoàn hồn, cậu thở dài một hơi, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh lại quần áo, sau đó lại đi vào phòng riêng số một.
Sau khi đi vào, Sở Kinh Quốc đang nói chuyện với Chiến Thiên Qua bỗng đứng dậy, nhìn về phía cậu với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Chiến Thiên Qua bước đến chỗ Diệp Phong, cúi người với cậu, cả người gập thành góc chín mươi độ, cung kính đến cực điểm.
Cần phải biết Chiến Thiên Qua là ông trùm thế giới ngầm mạnh nhất ở Tô Hành này, chỉ có có người cung kính hành lễ với ông ta chứ trước đây chưa từng có ai khiến ông ta phải cung kính như này.
Nhưng thời khắc này hành động của Chiến Thiên Qua vô cùng tự nhiên, dường như đây là chuyện nên làm vậy.
Ngay sau đó ông ta nói với Diệp Phong: "Kẻ hèn Chiến Thiên Qua bái kiến Diệp Tông Sư!"
"Ông Chiến, ông làm gì vậy, mau đứng dậy!"
Diệp Phong thấy vậy vội vàng vươn tay ra đỡ Chiến Thiên Qua dậy, ai ngờ Chiến Thiên Qua nói tiếp:
"Diệp Tông Sư, chuyện hôm nay nhất định nằm trong dự tính của mấy tên người nước Oa! Không những có cường giả Cửu Phẩm đỉnh cấp là Sato Kojiro mà bọn họ còn đặt cược một tỉ tiền hoa hạ để tấn công tôi!"
"Nếu như cậu không giúp đỡ, chắc là tôi đã tổn thất ít nhất mấy tỉ rồi! Có điều khiến người ta tức giận nhất là thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên quốc bảo của nước ta lại rơi vào tay người nước Oa!”
“Có điều những người nước Oa này không ngờ, trong thời khắc quan trọng nhất Diệp Tông Sư lại ra tay, cứu vãn tình hình, giúp Hoa Hạ giành chiến thắng.
Cái cúi người này là thứ cậu đương nhiên nên được nhận!"
"Ông Chiến, ông quá khen rồi!"
Diệp Phong cười nói: "Với tình hình ban nãy, tôi nghĩ cho dù là võ giả Hoa Hạ nào cũng đều không nghĩ nhiều mà lên võ đài chém chết tên tiểu nhân bỉ ổi kia!"
"Ha ha ha...!Diệp Tông Sư, cậu nói đúng lắm!"
Chiến Thiên Qua đang nói đột nhiên rút ra một tấm thẻ màu đen, trầm giọng nói:
"Diệp Tông Sư, cậu cầm tấm thẻ này đi, trong vòng một tuần, tôi sẽ bảo thuộc hạ chuyển hai tỉ vào tấm thẻ này! Tôi biết với thân phận của cậu, chỗ tiền này chẳng đáng là bao, có điều đây là cách duy nhất tôi có thể dùng để thể hiện lòng thành của mình, hy vọng Diệp Tông Sư không chê!"
...
Hai tỉ?
Nghe đến con số này, Diệp Phong mặc dù mặt mày bình tĩnh, nhưng nội tâm đang trào dâng.
Không lâu trước đây cậu chỉ là một học sinh bình thường, ước mơ lớn nhất là thi đỗ được đại học, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc không tồi, thu nhập hơn chục nghìn tệ là thỏa mãn rồi!
Nhưng bây giờ món tiền kinh người này đang đặt trước mặt cậu, chỉ cần cái gật đầu là có thể lấy được nó.
Có hai tỉ cậu không biết có thể mua được biết bao nhiêu bảo vật đất trời, luyện bao nhiêu linh đan diệu thảo, thậm chí chỉ bỏ tiền vào ngân hàng ăn lãi thôi mỗi năm cũng kiếm được sáu chục triệu tệ tiền lãi!
Diệp Phong lập tức bị con số trên trời này làm cho mờ mắt.
Tuy nhiên trầm ngâm hồi lâu, cậu lắc đầu, nói với Chiến Thiên Qua: "Ông Chiến, món tiền này tôi không thể nhận được!"
"Ồ?"
Chiến Thiên Qua nghe xong liền nhíu mày hỏi: "Diệp Tông Sư, chẳng nhẽ cậu chê chỗ tiền này ít, hay cậu khinh tôi?"
"Đều không phải!"
Diệp Phong lắc đầu nói tiếp: "Ông Chiến, vô công bất thụ lộc, bay nãy tôi ra tay cũng không vì thứ này! Huống chi thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên này là món quà tốt nhất ông tặng cho tôi rồi!"
Cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của Diệp Phong, Chiến Thiên Qua không tiện nói nữa, chỉ đành cầm chiếc thẻ màu đen về nhưng ông ta nói tiếp:
"Diệp Tông Sư, thế này đi...!ở ngoại ô Tô Hành, tôi có một câu lạc bộ, cũng chẳng phải sản nghiệp đắt giá gì, có điều nơi đó có một linh tuyền, linh khí dồi dào, không chừng có thể giúp Diệp Tông Sư tu luyện, hay là tôi tặng cậu lạc bộ kia cho cậu làm quà?"
Nghe thấy lời Chiến Thiên Qua, Diệp Phong động lòng.
Đối với cậu mà nói, bây giờ tu luyện là khó khăn lớn nhất, linh khí xung quanh đây quả thực ít ỏi, tiến cảnh vô cùng chậm chạp, muốn tiến vào Luyện Khí tứ trọng cũng không biết phải chờ đến bao giờ.
Nếu như có lời này của Chiến Thiên Qua vậy thì dòng suối trong câu lạc bộ kia đúng thực có sức mê hoặc rất lớn với cậu.
Trầm ngâm hồi lâu, Diệp Phong ôm quyền với Chiến Thiên Qua rồi nói: "Nếu ông Chiến đã nhiệt tình như vậy tôi xin phép được nhận!".