Cực Phẩm Tông Sư


“Hách Lão Cung?”
Nghe thấy cái tên kỳ lạ này, Tần Mị Nhi khẽ cau mày, nghĩ kỹ lại dường như không thấy có gì kỳ lạ trong đó.

“Đúng vậy! Tôi tên Hách Lão Cung! Cô gọi tôi lã Lão Hách cũng được!”
Diệp Phong không tỏ vẻ gì, nhưng thầm cười trong lòng.

Nếu không phải màn đêm bao phủ thì có lẽ Tần Mị Nhi sẽ nhìn thấy khóe miệng cậu không ngừng giật giật.

“Lão… Cung?”
Đôi môi Tần Mị Nhi khẽ hé mở, thầm đọc lại.

Lúc này, Diệp Phong không thể nhịn cười được nữa, vội vàng quay người, cao giọng nói: “Có duyên gặp lại, cô Mị Nhi!”
Nói xong, cậu chợt biến mất ở hướng xa.

Nhìn bóng dáng Diệp Phong biến mất trong màn đêm, đôi mắt xinh đẹp của Tần Mị Nhi hiện một vẻ phức tạp, cô ta vô thức kéo áo, như cảm nhận được một luồng hơi ấm.

Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Phong về đến nhà, thầm niệm trong đầu, thanh kiếm Lôi Kiếp vốn đã thu nhỏ đã khôi phục độ dài ba thước.

Ánh kiếm lạnh lẽo sắc bén khiến cả căn nhà nhập trong kiếm ý, không thể ngăn cản.

Bởi vì không gian phòng quá nhỏ, Diệp Phong cũng không dám xem nhẹ uy lực của kiếm Lôi Kiếp, sợ không cẩn thận, kiếm khí bộc phát sẽ phá hủy cả tòa nhà.

Diệp Phong lại thử thu nhỏ kiếm Lôi Kiếp đến mức nhỏ nhất, sau đó tìm một sợi dây màu đỏ, thắt nút ở chuôi kiếm, vừa hay có thể đeo lên cổ.

Kiếm Lôi Kiếp áp vào da ngực cậu, nhưng lại không hề lạnh lẽo, ngược lại Diệp Phong còn cảm nhận được huyết mạch liên thông.

Nhìn vào gương, Diệp Phong mới phát hiện ra vết cắn của Tần Mị Nhi vô cùng tàn nhẫn, có dấu răng hằn sâu, thậm chí còn có vết máu.

Diệp Phong chợt nghĩ đến điều gì đó, thi triển lực Thanh Long, khống chế luồng sức mạnh ngưng tụ trên cổ, vết thương nhanh chóng liền lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chỉ sau vài phút, làn da trên cổ đã phục hồi như thường, cực kỳ mịn màng, không hề có vết thương nào.

Thanh Long quyết sinh tử, lực Thanh Long này kỳ diệu hơn bất kỳ loại thuốc chữa bách bệnh nào trên đời.

Nếu cảnh tượng nào lọt vào mắt đám thánh thủ Hạnh Lâm kia thì e rằng sẽ đảo lộn hoàn toàn hệ thống học thuật mà họ biết.

...!
Mặc dù chuyến đi đến núi Long Môn đêm nay gặp phải một số vấn đề nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn thu hoạch được rất nhiều.

Có kiếm Lôi Kiếp bên cạnh giống như một liều thuốc trấn an cho Diệp Phong.

Nếu gặp phải kẻ địch mạnh hơn, cho dù ông Ngụy muốn giúp đỡ, nhưng thực lực của cậu quá yếu thì sức mạnh của ông Ngụy cũng không chống đỡ nổi, sẽ nổ tung mà chết.

Diệp Phong lại mời ông Ngụy triệu hồi Cửu Long Đỉnh, lấy ra ba viên phỉ thúy thủy tinh đã mua, ném vào trong đỉnh để luyện chế ngọc bội hộ thân.

Nhưng lần này, chín con thần long chưa xuất hiện đã phun ra ngọn lửa thần màu tím, ông Ngụy thấy việc luyện chế loại ngọc bội hộ thân thông thường này không cần tốn quá nhiều công sức như vậy.

Một lát sau, một luồng ánh sáng quý giá từ trong Cửu Long Đỉnh tỏa ra, chiếu sáng cả gian phòng.

Ngay sau đó, ba miếng ngọc bội bay thẳng vào tay Diệp Phong.

Diệp Phong nhìn kỹ, phát hiện ba miếng ngọc bội này to như trứng chim, rực rỡ sáng chói, bên trong có linh khí nồng đậm, vô cùng thánh khiết, vừa nhìn không biết là vật tầm thường.

“Diệp Phong, đây chỉ là ngọc bội hộ thân cấp thấp nhất, đủ để chống đỡ đòn tấn công của võ giả bình thường, cường giả tông sư chạm vào e là sẽ vỡ vụn ngay!” ông Ngụy giải thích.

“Cảm ơn ông Ngụy!” Diệp Phong cảm kích nói.

Mặc dù ông Ngụy thấy ngọc bội hộ thân này không đáng nhắc tới, nhưng Diệp Phong biết nếu nó được đưa ra đấu giá, thì sẽ thu hút vô số người giàu có vì tác dụng thần kỳ của nó.

Nhưng bây giờ Diệp Phong không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không làm chuyện lãng phí của trời như vậy.

Anh đã có sự định cho ba miếng ngọc bội này.

Một miếng giữ lại cho mình, một viên tặng cho Sở Mai Dung như lời xin lỗi vì chuyện không hiểu phong tình hôm trước, còn một miếng khác để tặng cho bố đeo sau khi ông ấy trở về.

Vì để nuôi dưỡng Diệp Phong, bố của cậu quanh năm công tác ở nơi khác, một lần đi mấy tháng mới về, tính ra thì chắc bố cậu cũng sắp về rồi.

Diệp Phong đã quyết định sau khi bố về, cậu sẽ thuyết phục bố không cần ra ngoài kiếm tiền nữa.

Với năng lực hiện giờ, cậu hoàn toàn có thể phụng dưỡng người bố đã vất vả cả đời nuôi mình.

Trằn trọc cả đêm đến ba giờ hơn.

Diệp Phong cũng lười tới linh tuyền sau núi câu lạc bộ Thanh Đằng, nên khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện.

Cậu vừa tiến vào Luyện Khí tứ trọng chưa được bao lâu, nên cần củng cố cảnh giới.

Nhưng nếu người khác biết được tốc độ tu luyện nhanh như tên lửa của cậu, e rằng sẽ rất ghen tị.

Đừng nói là tu tiên, cho dù là võ giả tập võ trong giới thế tục, từ sơ cấp đến tu luyện đến võ giả Tứ Phẩm cũng cần ít nhất mười mấy năm.

Vậy mà một người bình thường như Diệp Phong lại có thể tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tứ trọng trong vòng một tháng.

Tất nhiên, ngoài sự thần kỳ của ông Ngụy, “công thần” lớn nhất chính là Sở Mai Dung.

Bởi vì khí Huyền Âm trong cơ thể cô mới khiến thực lực của Diệp Phong tiến bộ vượt bậc.

...!
Tu luyện đến sáu rưỡi sáng, Diệp Phong mở mắt, tắm rửa sạch sẽ rồi tới trường học.

Sau khi ông Ngụy đến, lúc đi học, Diệp Phong không thấy đầu đau như búa bổ nữa, kiến thức trong sách đối với cậu dễ như trở bàn tay.

Cậu không quan tâm đến tiến độ của giáo viên, mà lấy sách giáo khoa năm ngoái ra, bắt đầu tự học với tốc độ cực nhanh, khoảng hai đến ba giây đã đọc xong một trang nội dung.

Nhưng người ngoài thấy chỉ như đang lật giở sách, cũng hơi kỳ lạ.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, đến bữa trưa, cậu định đến gặp Sở Mai Dung để xin lỗi, nhưng Sở Mai Dung lại đang ngồi cùng đám học sinh nữ trong lớp, không hề tách rời.

Nếu bây giờ cậu đi tới thì chắc chắn sẽ bị đẩy lên đỉnh của sóng gió.

Bây giờ Diệp Phong chỉ muốn kín tiếng, cho nên sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cậu quyết định đợi tan học rồi một mình đi tìm cô.

Tiết thể dục buổi chiều có hoạt động chơi bóng rổ tự do, vì không gian có hạn nên chỉ có thể chia nhóm, thay phiên nhau chơi.

Diệp Phong, Cẩu Vĩ và mấy người khác vào một nhóm, tạm thời ngồi bên ngoài nghỉ ngơi.

Lúc này, Cẩu Vĩ đột nhiên nói lớn: “Anh Phong mau nhìn kìa, hướng hai giờ, Đổng Thiến Thiến lớp 11 kìa, chân dài thật, còn đi tất đen nữa! Chậc chậc… em thích nhất là môn thể dục, lần nào cũng được mở mang tầm mắt!”
Nghe vậy, một cậu bạn đeo kính đen lắc đầu nói: “Không! Chân của Đổng Thiến Thiến khá ổn, nhưng gầy quá, không cân đối, nhìn trông như một chiếc compa vậy, một cơn gió có thể thổi bay!”
Người vừa nói là Đổng Học Bân, biệt danh là “Bốn Mắt”.

“Bốn Mắt” đã xem rất nhiều bộ phim hành động Nhật Bản, luyện ra được đôi mắt tinh tường, nghe nói cậu ta có thể nhận ra nữ diễn viên của các bộ phim thông qua các bộ phận khác nhau.

“Bốn Mắt, cậu nhìn sân cầu lông bên cạnh đi, Tô My lớp 12-9, mỗi lần tiếp cầu sóng lại trào cuồn cuộn, ít nhất cũng phải là 34D!”
“Này… Cẩu Vĩ, cậu không hiểu đâu! Chỉ có người không có chuyên môn mới nhìn ngực trước! To có vẻ đẹp của to, loại đầy đặn như trái đào mọng nước quả thực khiến người ta phát cuồng”.

“Nhưng nhỏ cũng có cái đẹp của nhỏ, kiểu mảnh mai nhẹ nhàng ấy, giống như đóa hoa sen vừa chớm nở, tràn đầy vẻ đẹp tiềm ẩn, đáng để cậu từ từ thưởng thức!”
Bốn Mắt nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, như thể một nghệ sĩ vĩ đại đang thuật lại một thuật thuyết cổ điển nào đó.

Mọi người nhìn cậu ta với ánh mắt ngưỡng mộ, thầm nghĩ đây mới là “chuyên gia” thứ thiệt.

“Vãi, sư phụ dạy tôi với!”
Cẩu Vĩ hô to: “Bốn Mắt, cậu xem nhiều phim rồi, đã thấy ai đạt 100 điểm chưa?”
“Xí! 100 điểm đâu có dễ dàng như vậy? Người trên 90 điểm cũng chỉ có mấy người, hơn nữa đều là tuyệt sắc mỹ nữ!”
Bốn Mắt vừa dứt lời, khóe mắt chợt thoáng thấy một bóng người xinh đẹp đi tới cổng trường.

Toàn thân cậu ta run lên mãnh liệt, đồng tử co rút thành kim châm, giống như nhìn thấy một cái gì đó khó tin, cậu ta hô to:
“Một trăm điểm! Một trăm điểm!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui