Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)

- Có chuyện gì nói ngay trước mặt đi.
Cao Lôi Hoa nhìn lão già trước mặt nói, Tiểu Tam còn ở đây, ai biết lão có ý đồ
gì không chứ!
- Không phải, tiên sinh Cao Lôi Hoa. Tôi muốn dẫn ngài đi xem một thứ này, mà
thứ đó chỉ có đi vào chúng ta mới có thể thấy được.
Lão già nói với vẻ khó xử:
- Bởi vì thứ này không thể lấy ra cho nhiều người xem được.
- Hắc, ai biết các ngươi có thiết lập mai phục phía sau không cơ chứ.
Tiểu Tam nói thầm.
Cao Lôi Hoa cũng cân nhắc ý kiến của lão này.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tôi lấy danh nghĩa Lôi thần ra thề, đằng sau này tuyệt
đối không có gì bất lợi với ngài cả!
Lão già rõ ràng có đôi chút cấp bách.
Đôi mắt màu đen của Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm lão già này, thái độ của lão
khiến Cao Lôi Hoa khá nghi ngờ. Bất kể như thế nào, thái độ trước sau của lão
chênh lệch quá lớn. Ấn tượng của lão trong lòng Cao Lôi Hoa cũng không tốt cho
lắm.
Lão già cũng không lảng tránh ánh mắt của Cao Lôi Hoa mà đối nhãn với Cao
Lôi Hoa.
- Được rồi, đi xem thì đi xem.
Cao Lôi Hoa gật đầu.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, vị ở phía sau kia có thể chờ đợi ở đây không, chỉ có ta và
ngài đi vào thôi?
Lão già tiếp:
- Nơi đó không thích hợp với người bạn của ngài.
- Hừ!
Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng:
- Muốn xem thì xem, không cần nói nhảm như vậy. Để Tiểu Tam ở lại? Nực
cười, là địch hay bạn còn chưa rõ, có trời mới biết bọn ngươi có làm gì với Tiểu
Tam hay không!
- Ôi, thôi được.
Lão già thở dài, đám người mình ngay từ đầu đã khiến cho người ta hiểu lầm.
Giờ người ta không tin bên mình cũng là bình thường:
- Bạn ngài có thể đi cùng, nhưng mà có thể không tốt cho lắm.
- Mời tiên sinh Cao Lôi Hoa đi theo tôi. Mười hai người các ngươi ở đây chờ đi,
ta dẫn tiên sinh Cao Lôi Hoa ra sau chủ điện.
Lão già quay về sau căn dặn đám thanh niên.
- Vâng.
Mười hai người khẽ đáp rồi nhanh chóng chia ra làm hai đội canh giữ chung
quanh chủ điện.
- Mời ngài theo tôi vào, tiên sinh Cao Lôi Hoa.
Lão già nói với Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam gật đầu rồi bước theo sau lão già.
Lão già dẫn Tiểu Tam và Cao Lôi Hoa đi qua mấy tòa cung điện rồi tới một bãi
cỏ rộng phía sau tòa đại điện màu vàng. Nơi này là một chỗ chết, ngoài cửa vào
thì chung quanh đều là vách núi.
- Ngươi muốn cho ta xem cái gì đó.
Cao Lôi Hoa nhìn lão già nói, đồng thời bắt đầu vận lôi thần lực.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài không cần khẩn trương. Chúng ta sẽ đến nhanh
thôi, chẳng qua địa phương chúng ta tới là ở phía trên.
Lão già ngẩng đầu chỉ lên không trung.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn theo tay lão chỉ.
- Trời!
Sau khi ngửa mặt nhìn, Cao Lôi Hoa ngạc nhiên kêu lên! Ở phía trên đầu Cao Lôi
Hoa là một hòn đảo nhỏ đang lơ lửng giữa không trung! Không có thứ gì chống
đỡ mà cứ nổi lềnh phềnh như vậy.
Vườn hoa trên không trung? Trong đầu Cao Lôi Hoa xuất hiện mấy từ này, trong
truyền thuyết cổ thì vua của Babylon đã tạo một vườn hoa trên không dành cho
ái phi của mình. Theo truyền thuyết thì khu vườn đó có thể thoát khỏi lực hút của
trái đất mà lơ lửng trong không trung! Nhưng điều này chỉ là trong truyền thuyết,
còn hiện giờ lại thật sự có một hòn đảo nhỏ bồng bềnh trước mặt Cao Lôi Hoa,
nên hắn không tránh khỏi kinh hãi! Đồng thời trong đầu Cao Lôi Hoa lại xuất
hiện một ý tưởng. Nếu mình cũng làm cho Tĩnh Tâm một khu vườn treo như này
thì nàng có hài lòng hay không?
- Đây là cái gì?
Tiểu Tam ngơ ngác nhìn hòn đảo nhỏ trên đỉnh đầu! Thứ này đừng nói là chưa
từng xem qua, mà ngay cả nghe cũng từng có nữa!
- Cái chúng ta cần xem ở trên đảo này!
Lão già nói:
- Với năng lực của tiên sinh Cao Lôi Hoa, chắc bay lên không phải là vấn đề gì
chứ!
- Ừm, tuy rằng hơi cao nhưng không có vấn đề gì cả.
Cao Lôi Hoa khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Tiểu Tam. Hắn thì không thành vấn
đề nhưng còn Tiểu Tam thì e là có.
Khuôn mặt Tiểu Tam đỏ bừng, khoảng cách từ nơi này đến hòn đảo tuyệt đối
còn cao hơn khe nứt ở Vong Linh cốc lần trước, chỉ riêng cái khe đó mà Tiểu
Tam còn không trốn thoát thì nơi này lại càng không thể.
- Anh cõng em lên thôi.
Cao Lôi Hoa cũng nhận ra ý tứ từ vẻ mặt của Tiểu Tam, cô bé không có khả
năng để bay lên được. Thậm chí Tiểu Tam có thể bay hay không cũng là một
vấn đề. Cao Lôi Hoa cởi thanh ‘Tài quyết chi nhận’ trên lưng xuống, cắm vào
ngang hông. Sau đó Cao Lôi Hoa ngồi xổm xuống nói với Tiểu Tam:
- Lên đây đi. Anh cõng em lên.
- Ừm.
Tiểu Tam đỏ mặt lí nhí đáp rồi leo lên lưng Cao Lôi Hoa.
- Vậy chúng ta đi thôi. Tiên sinh Cao Lôi Hoa, khoảng cách với bên trên hơi xa.
Hy vọng ngài có thể xử lý.
Lão già khẽ nói, ngay từ đầu hắn không cho Tiểu Tam theo vì có mấy nguyên
nhân, đây cũng là một trong số những nguyên nhân đó, dù sao độ cao quá lớn,
cho dù là ‘Phi hành thuật’ cũng không hơn được. Trừ phi người nào đạt tới thánh
cấp thì có thể dựa vào sức mạnh của mình bay lên. Hơn nữa, dù là thánh cấp thì
bay lên cũng rất miễn cưỡng. Bởi vì nơi này có năng lượng đặc biệt là cấm khả
năng lăng không phi hành của thánh cấp. Do đó nếu thánh cấp muốn bay lên thì
cũng chỉ có thể dựa vào đôi cánh của mình thôi.
- Được rồi, không sao cả. Chút khoảng cách này chỉ là việc nhỏ.
Cao Lôi Hoa gật đầu.
- Vậy mời ngài theo tôi lên.
Lão già gật đầu rồi mở đôi cánh lôi quang ra. Sau đó cả người lão thoát khỏi sức
hút của trái đất bay vọt lên phía hòn đảo trên trời.
- Cao đại ca cũng phải mở cánh đúng không?
Tiểu Tam đỏ mặt nói:
- Em ở sau lưng thì có bị ảnh hương không?
- Ha ha, khoảng cách nhỏ này không cần phải dùng đến cánh.
Cao Lôi Hoa cười đáp, nói thật hắn chẳng hề ưa thích gì đôi cánh của mình cũng
như của mấy điểu nhân (người chim) kia.
Cõng được Tiểu Tam rồi, Cao Lôi Hoa liền vận lôi thần lực. Sau đó Cao Lôi
Hoa cứ bước từng bước lên không trung, giống như đi cầu thang bộ vậy!
Trông chẳng hề có dáng vẻ nhọc nhằn gì cả. Đúng là so với thánh cấp bay
thì dáng vẻ hiện giờ của Cao Lôi Hoa chẳng khác nào thả diều với tàu lượn.
Tiểu Tam ở trên lưng lén ngắm nhìn Cao Lôi Hoa đến nỗi ngây ngốc.
- Ha ha, tiên sinh Cao Lôi Hoa quả nhiên là cường đại.
Lão già đang bay ở phía trước nhìn thấy dáng vẻ thoải mái hiện giờ của Cao Lôi
Hoa liền tán thưởng một tiếng. Tại không gian đặc biệt này, thánh cấp cũng bị
phong ấn lăng không phi hành, lão muốn bay lên cũng phải dựa vào đôi cánh mới
bay được! Nhưng lúc này Cao Lôi Hoa không dùng đến cánh, trên lưng lại còn
cõng thêm một người mà bay thoải mái như đi cầu thang.
- Bên trên là cái gì vậy.
Cao Lôi Hoa mỉm cười hỏi, không biết vì sao, càng đến gần hòn đảo này,
Cao Lôi Hoa càng cảm thấy một áp lực kỳ lạ. Còn ‘Tài quyết chi nhận’
bên hông cũng rung động liên tục, như nhắn rằng nó đang rất hưng phấn!
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa đừng vội, chờ khi chúng ta lên ngài sẽ biết.
Lão già khẽ cười rồi lại vỗ mạnh đôi cánh tăng tốc độ lên.
- Tiểu Tam, ôm chặt nhé, anh tăng tốc lên đây.
Cao Lôi Hoa nói một tiếng với Tiểu Tam sau lưng. Tiểu Tam liền bám chặt lấy
hắn.
Cao Lôi Hoa vẫn còn lo lắng, nên phóng lôi thần lực ra, tạo thành một vòng bảo
hộ chung quanh người Tiểu Tam, ngăn cản sức ép không khí khi Cao Lôi Hoa
bay lên cao đối với Tiểu Tam.
- Bám chặt!
Sau khi xong xuôi, Cao Lôi Hoa khẽ quát, chân dậm mạnh một cái, cả người liền
bắn vọt đi! Rất nhanh, Cao Lôi Hoa liền vượt qua cả lão già bay phía trước, rồi
hạ cánh xuống hòn đảo kia.
- Phù, tiên sinh Cao Lôi Hoa quả nhiên lợi hại.
Lão già thở hồng hộc bước lên hòn đảo.
Bước lên hòn đảo, Cao Lôi Hoa quan sát hết thảy một lượt, hòn đảo này khá lớn
nhưng bên trên cũng chỉ là hoang mạc, không có cây cối hay thực vật gì cả. Hoàn
toàn chỉ có những gò đất nhấp nhô, hơn nữa hòn đảo này trông như một cái chậu
vậy. Bốn phía rất cao nhưng càng về giữa thì càng thấp! Ở giữa hình như thấp
thoáng thấy có một cây cột trụ cao chọc trời.
- Ở đây có chuyện gì vậy nhỉ?
Cao Lôi Hoa vừa lên đảo liền nhíu mày vì có một cảm giác quái lạ bao trùm lên
toàn cơ thể Cao Lôi Hoa. Cảm giác giống như thần lực bị đè xuống, đúng vậy,
chính là cảm giác về thần lực!
Hai mắt Cao Lôi Hoa nhìn thẳng sang lão già! Nếu như lão không thể giải thích
như ước hẹn thì Cao Lôi Hoa tuyệt đối sẽ tiêu diệt lão già này. Cho dù là không
có thần lực thì với sức mạnh của mình thì việc giết lão già này cũng không thành
vấn đề!
- A! Tiên sinh Cao Lôi Hoa, thực xin lỗi.
Lão già vừa nhìn thấy vẻ mặt của Cao Lôi Hoa thì lập tức minh bạch:
- Do thời gian quá lâu nên tôi quên mất. Bất kể là ai, sau khi lên đảo này thì sức
mạnh đều bị áp chế. Trừ phi người đó có sức mạnh lớn hơn cả lực lượng trên
hòn đảo này.
Vù vù! Đang lúc Cao Lôi Hoa muốn nói, thì thanh “Tài quyết chi nhận” bên hông
đột nhiên tiếng rung hưng phấn! Vèo, thanh “Tài quyết chi nhận” bắn ra khỏi
hông Cao Lôi Hoa, rồi lơ lửng ngay phía trước mặt hắn.
Cao Lôi Hoa nhìn “Tài quyết chi nhận” đầy nghi hoặc. Dường như “Tài quyết
chi nhận” đang chỉ dẫn con đường phía trước, nên không ngừng rung động trước
mặt Cao Lôi Hoa.
Thoáng suy tư một chút rồi Cao Lôi Hoa ôm lấy Tiểu Tam, sau đó đi theo phía
sau “Tài quyết chi nhận”.
Lão già ở bên cạnh nhìn bóng lưng Cao Lôi Hoa khẽ mỉm cười rồi cũng đi theo.
Thanh “Tài quyết chi nhận” không ngừng bay về trung tâm đảo. Sau khi tới cây
cột trụ thủy tinh ở giữa đảo mới chịu dừng lại. Độ cao của cây cột tương đương
với mép đảo.
Vừa thấy cây cột này, Cao Lôi Hoa liền cảm thấy áp lực trên toàn bộ hòn đảo là
từ cây cột này phát ra.
Lão già đi tới phía sau Cao Lôi Hoa liền quỳ xuống trước cây cột:
- Kính thưa chủ nhân, người đã tới đây rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui