Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)

Gần như trong nháy mắt, thân hình của Nguyệt Sư từ trên ‘thú đà la’ bắn lên. Lúc này, tốc độ của Nguyệt Sư đã đạt đến cực hạn, vọt tới trước người tay cung thủ.
Choang! Khi đoản kiếm của tên cung thủ chỉ cách đoàn trưởng một tấc thì vừa vặn bị trường kiếm của Nguyệt Sư cản lại.
- Biến cho ta!
Nguyệt Sư gầm lên, trường kiếm trên tay bùng lên một trận ánh sáng màu bạc.
- Bạch Ngân kiếm sĩ?!
Tay cung thủ kinh hãi kêu lên, không ngờ thằng nhóc này lại là kiếm sĩ Bạch Ngân. Hắn vẫn tưởng rằng Nguyệt Sư chỉ là một tên công tử bột ăn chơi trác táng không ngờ thực lực của nó lại như vậy! Nó giờ chỉ là một đứa bé, đợi vài năm nữa thì… Tay cung thủ càng hạ quyết tâm giết chết Nguyệt Sư. Nếu để thằng nhóc này sống, cuộc sống sau này của mình không thể yên ổn nổi rồi.
Tay cung thủ đánh giá thấp đẳng cấp của Nguyệt Sư, nhưng hắn lại còn xem thường sức mạnh của Nguyệt Sư.
Lúc đoản kiếm và trường kiếm chạm vào nhau, một nguồn lực lượng mạnh mẽ trên trường kiếm của Nguyệt Sư truyền đến làm đoản kiếm trên tay gã muốn rơi ra, cường lực khiến cổ tay gã đau nhức.
- Mẹ nó, đây là lực lượng kỳ quái gì!
Tay cung thủ mắng thầm một tiếng, lanh lẹ quăng thanh kiếm về phía Nguyệt Sư, sau đó chân đạp mạnh, thối lui ra đằng sau.
Một tiếng xoẹt vang lên, tuy tay cung thủ phản ứng rất nhanh nhưng mà kiếm khí của Nguyệt Sư vẫn kịp rạch một nhát trên ngực gã.
- Hự!
Sau khi bắn ra phía sau, tay cung thủ lạnh cả người, đồng thời thầm kêu may mắn. May mà vừa rồi mình phản ứng nhanh chóng, nếu không đạo kiếm khí vừa rồi của Nguyệt Sư không chỉ xin tý huyết mà ‘làm lòng’ gã luôn!
- Mọi người cố lên, cùng xông lên đi!
Tay cung thủ vừa băng bó lại vết thương vừa hét lên với mười một ‘hảo huynh đệ’.
- Hắc hắc, cùng băm thằng nhóc này!
Mười một tên này lúc đầu cũng đều kinh hoảng khi thấy Nguyệt Sư bùng phát đấu khí Bạch Ngân, chẳng qua chúng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Thằng nhóc này mà không diệt thì mười một người bọn chúng không có ngày an thân. Cả bọn đều chung ý tưởng!
- Tiềm hành!
Một gã hắc y khẽ quát rồi thân ảnh hắn mờ dần, sau đó biến mất trong không khí.
Mười người còn lại nắm chặt binh khí trên tay, vận đấu khí Bạch Ngân lên.
- Chém!
Mười người cùng hét lớn chém về phía Nguyệt Sư tạo thành mười đạo kiếm khí màu trắng. Bên kia, tay cung thủ nhảy lên cao, rồi lắp hai mũi tên, bắn liên tục nhằm thẳng vào ngay chỗ yếu của Nguyệt Sư.
- Rống!
Nguyệt Sư hống lên một tiếng, không thèm để ý tới mười đạo đấu khí kia. Cậu biết mười đạo đấu khí này tuy mạnh nhưng chỉ chém thẳng nên chỉ cần né thì không có việc gì hết! Ánh mắt của cậu dán chặt vào tay cung thủ, tay này mới là kẻ gây phiền toái lớn nhất! Không giải quyết hắn trước thì cực kỳ bất lợi cho bản thân!
Nghĩ vậy, Nguyệt Sư đạp mạnh chân phải xuống đất, búng thẳng lên không trung. Dù sao thì tay cung thủ ở trên không cũng đã bị thương, dù cùng là Bạch Ngân nhưng nếu liều mạng thì xử gã vẫn được!
- Quả nhiên là xông tới chỗ ta!
Tay cung thủ cười lạnh, tay phải nhẹ buông, hai mũi tên như hai con rắn độc bay về phía Nguyệt Sư.
- Biến đi!
Đối mặt với hai mũi tên, Nguyệt Sư không né mà múa kiếm phá hai mũi tên kia. Quét được hai mũi tên, Nguyệt Sư thế như Hoàng Long, tiếp tục đâm thẳng tới tay cung thủ.
Mắt thấy trường kiếm của Nguyệt Sư sắp đâm vào thân thể mình, tay cung thủ cười quái dị.
Nguyệt Sư cả kinh, nhìn thẳng vào mắt tay cung thủ, ánh mắt của tay cung thủ phản chiếu một bóng hắc y đang ở ngay sau lưng mình, mà trên tay hắn là một con dao găm đang nhằm thẳng tới trái tim cậu.
Nguyệt Sư cắn răng, cố đè nén sự sợ hãi. Đã né không được thì phải làm sao cho mình ít bị tổn thương nhất! Thân hình Nguyệt Sư hơi nghiêng sang trái một chút, dùng bả vai của mình để đỡ chiếc gao găm của hắc y nhân.
- Ư!
Nguyệt Sư cắn chặt răng, cậu cảm thấy bả vai đau nhói, con dao găm đã cắm ngập vào trong cánh tay phải.
Nguyệt Sư cắn răng, tay phải bị thương liền hất trường kiếm sang bên tay trái, sau đó không để ý đến hắc y ở phía sau, mà tiếp tục lao trường kiếm về phía tay cung thủ. Đã cố gắng để trả cái giá như vậy thì giờ nhất định phải kiếm tí lời từ tên cung thủ.
Giữa không trung, tay cung thủ lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Sự kiên cường của Nguyệt Sư đã vượt qua sức tưởng tượng của gã, tuy rằng kinh nghiệm trận mạc của cậu nhóc kém hơn gã nhiều, nhưng sự kiên cường của cậu cùng với khả năng lâm nguy không loạn làm cho gã lắp bắp sợ hãi.
- Shít, không ngờ đâm trật!
Hắc y sau lưng Nguyệt Sư dần ngưng tụ.
Hắn vốn muốn đâm vào lồng ngực của Nguyệt Sư, ai dè không thành công.
Sau một đao không giết được Nguyệt Sư, tay đạo tặc này cũng đứng yên nhìn Nguyệt Sư chém tới tên cung thủ vì cũng chẳng còn đao thứ hai.
- Mẹ khỉ!
Tay cung thủ bất mãn chửi, nhưng vẫn bình tĩnh ứng phó, tay vung trường cung lên trực tiếp dùng thân cung đỡ đòn của Nguyệt Sư. Trong lúc vung tay, ở mép trường cung của gã bắn ra hai thanh phi đao. Hóa ra gã còn có hậu chiêu, khó trách đối mặt với Nguyệt Sư vẫn không chút hoang mang.
- Choang!
Trường kiếm trong tay Nguyệt Sư bị trường cung cản lại, sau đó từ trên cao, gã cung thủ nhấc chân đá về phía Nguyệt Sư.
- Bịch!
Nguyệt Sư rớt từ trên trời xuống, lần này cậu bị thiệt thòi chút ít, dù sao thì kinh nghiệm thực chiến của cậu còn ít quá nên không biết đến những âm hiểm của địch nhân.
- Ôi!
Bất đắc dĩ, Nguyệt Sư thở dài, lật nghiêng người trên không, cố gắng đưa về tư thế hạ xuống. Sau khi tiếp đất liền chuẩn bị tấn công tay cung thủ tiếp.
- Ha ha!
Lúc Nguyệt Sư chạm đất, cả mười tên kiếm sĩ đều cười to. Mười đạo đấu khí bạch ngân lao ầm ầm đến chỗ Nguyệt Sư rớt xuống.
Mắt Nguyệt Sư co lại, cậu đã như cung giương hết nỏ, không còn chút lực nào. Không còn cách nào khác là đành trơ mắt nhìn mười đạo kiếm khí điên cuồng đang chém vào mình!
- Nguyệt Sư!
Trên lưng ‘thú đà la’, Hồ Mị Nhi hét lên chói tai, sau đó đôi mắt màu lục của nàng dần biến thành màu đỏ… …
- Xử lý thằng nhóc này đi!
Tay cung thủ hạ xuống đất, sau đó xử lý sơ vết thương trên người nói.
- Hừ, ngươi nói gì? Ngươi cho rằng thằng nhóc này có thể sống sót dưới mười đạo đấu khí của Bạch Ngân kiếm sĩ của bọn ta à!
Một tay kiếm sĩ đứng cạnh bất mãn nói.
- Thằng nhóc này phản ứng rất nhanh đó!
Một gã đạo tặc cầm trủy thủ nói:
- Vừa rồi tao vốn định đâm một nhát vào tim nó, ai dè nó né được.
- Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mang con bé hồ nữ kia đi thôi.
Tay cung thủ băng bó xong vết thương nói:
- Tránh đêm dài lắm mộng, mang con bé đi nhanh, con bé này là núi vàng núi bạc của anh em mình đó.
- Ok!
Lúc này, một tên kiếm sĩ cầm trọng kiếm cười hắc hắc đi về phía hồ nữ. Khi hắn đi ngang qua vị đoàn trưởng Lai Nhân Bố Lỗ Tư, hắn cười ha hả rồi vòng lại nói với tay cung thủ:
- Thế nào, Lạc Y Lạc. Muốn tao đâm đoàn trưởng một kiếm không? Dù sao gã cũng thấy chúng ta rồi. Để gã sống không có lợi gì cho chúng ta cả.
- Không cần thiết.
Tay cung thủ nở nụ cười tự tin tàn khốc:
- Thuốc độc của anh mày không phải trò chơi, cho dù mười đoàn trưởng cũng đi đời ông vải hết!
- Được thôi. Tùy ý mày.
Gã kiếm sĩ kia cười ha hả, đi nhanh về phía hồ nữ:
- Chẳng qua, tao nhắc cho mày nhớ, đoàn trưởng là tộc nhân của tộc Sư tử trong thú tộc, không biết ‘hàng’ của mày có hiệu quả không. Mọi người đều biết tộc Thú nhân có sức đề kháng với độc dược cao lắm, đặc biệt là Sư tộc và Hổ tộc, hai hoàng tộc trong thú tộc đó.
Nói xong, hắn đi tới gần hồ nữ, thò tay định chộp lấy hồ nữ trên lưng ‘thú đà la’.
- Đừng!
Hồ nữ kinh hãi kêu lên, lùi dần về sau.
- Con nhóc, đừng chạy!
Hắn cất bước tới trước, tóm hồ nữ như xách gà con:
- Chà chà, con bé ngon ghê. Không biết còn trinh không nữa. Nếu không còn trinh thì hầu hạ đại gia một đêm mới được.
- Được rồi, đừng lề mề nữa.
Tên đạo tặc cầm trủy thủ xoay xoay nói:
- Mày mà đùa chết là đi toi hết kim tệ của chúng ta đó.
- Lâm Khắc Tư! Tiện thể cho đoàn trưởng một kiếm đi.
Sau khi nghe tên kiếm sĩ nói, tay cung thủ trầm mặc một lúc rồi cho rằng lời hắn có lý nên nói với tay trọng kiếm luôn.
- Hắc hắc, sớm nên nói như vậy rồi.
Tên kiếm sĩ kia cười ha hả, lại gần bên người đoàn trưởng đang ngất xỉu giơ trọng kiếm lên:
- Tuy đoàn trưởng đối với chúng ta không tồi, chẳng qua người thiện lương như hắn không thích hợp làm đoàn trưởng.
Lúc này, trong mắt hồ nữ trên tay hắn nổi lên màu hồng yêu dị, càng ngày càng đậm. Cặp mắt y hệt lúc cô nàng với mấy người Cao Lôi Hoa gặp nhau trong hoàng cung. Xem ra một nhân cách khác của cô nàng nổi dậy rồi!
Nhưng lúc con mắt cô nàng chưa biến đỏ hoàn toàn thì ánh mắt cô nàng chợt dịu lại, hồng quang dần dần tan mất. Sau đó, hân hoan nhìn về đằng xa. Ở đó, nàng cảm nhận được một luồng sức mạnh khiến nàng có cảm giác rất an tâm. Đó là - khí tức của cường giả mạnh nhất tộc Thú nhân.
- Rống~~~
Ở đằng sau, Nguyệt Sư gầm lên như hùng sư phẫn nỗ! Tiếng sư tử rống oang oang bên tai mười hai lính đánh thuê! Bằng mắt thường có thể thấy được một làn sóng âm mờ mờ phát ra! Đây là tiếng gầm của vương giả thảo nguyên khi phẫn nộ!
Nghe thấy tiếng rống đó, mười hai người run bắn lên, tên kiếm sĩ đang chuẩn bị chém đoàn trưởng cũng dừng lại, bị một cỗ sóng âm bắn bay ra!
Nếu có một cao thủ võ lâm trên Trái Đất mà thấy thì phải kinh ngạc thốt lên:
- Thiếu Lâm - Sư tử hống!
Một tiếng gào rống này là sự chất chứa phẫn nộ, là tiếng gào rống của hùng sư! Gào rống vì sự căm hận kẻ thù… …
……………….
Ở phương xa, cuối cùng thì Vong Linh Đại trưởng lão cũng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Bên cạnh lão là một tay hắc y nhân Sauron, sau đó là năm gã đầu lĩnh của tổ chức xếp thành một hàng.
- Đại trưởng lão, thành công chứ?
Cao Lôi Hoa hỏi luôn.
- Hè hè!
Đôi mắt của Đại trưởng lão thì thâm quầng nhưng tràn đầy hưng phấn, chỉ chỉ Sauron đằng sau nói:
- Thành công, hiện tại năm gã đó đều do ngươi quản. Cứ như vậy thì tổ chức hoàn toàn nằm trong tay ngươi rồi!
- Tốt lắm!
Cao Lôi Hoa cười to nói:
- Trí tuệ bọn họ còn nguyên chứ?
- A, người anh em Cao Lôi Hoa yêu quý, cậu đang nghi ngờ ‘thuật’ của ta sao? Là thủ hạ của Vong Linh Đại trưởng lão ta, trí tuệ bọn họ là được ‘bảo tồn’.
Đại trưởng lão cười ha hả, sau đó vung tay lên, ý bảo gã hắc y nhân Sauron show hàng.
- Chủ nhân tôn kính.
Sauron bước lên trước một bước, nói với Cao Lôi Hoa:
- Đây là khế ước thư ‘Tuyết sa’ mà lần trước thuộc hạ có mang đến đây, chỉ cần ngài ghi vài chữ thì ‘Tuyết sa’ sẽ hoàn toàn thuộc về ngài.
Nói xong, gã dâng lên khế ước thư ‘Tuyết sa’.
- Ha ha.
Cao Lôi Hoa thuận tay nhận lấy phong khế ước, sau đó nhìn gã hắc y nhân Sauron, nhìn bề ngoài thì lúc trước với hiện giờ cũng không có khác gì nhau. Thậm chí cả thân thể cũng không có cảm giác cứng ngắc gì hết. Xem ra trình độ thủ thuật của Đại trưởng lão cũng lên không ít.
- Không tồi! 'Tuyết sa' này ta nhận. Còn nữa, khi nào ta làm xong mấy việc trở về thì ngươi đem người phụ trách 'Tuyết sa' đến gặp ta luôn.
Cao Lôi Hoa nói với hắc y nhân. Hình ảnh bộ áo cưới trên địa cầu lại tái hiện trong đầu Cao Lôi Hoa, bộ áo cưới như vậy chỉ có 'Tuyết sa' mới có thể làm ra đây. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Hắn nghĩ sẽ cử hành hôn lễ theo kiểu địa cầu ở trên dị giới, sẽ cho Tĩnh Tâm một đám cưới chưa ai từng có ở đây.
- Việc này không thành vấn đề.
Sauron trả lời đầy tôn kính.
- Được rồi, ngươi đi chỉnh đốn lại tổ chức đi, nhớ chú ý cặn kẽ đến hành động, quan hệ gần đây của mấy đại đế quốc với thú nhân. Sau đó, cố gắng tìm hiểu xem tin tức đứa con Nguyệt Sư của ta.
Cao Lôi Hoa dặn dò.
- Xin cam đoan hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao.
Sauron vung tay lên, mang theo năm người biến mất khỏi tầm mắt Cao Lôi Hoa.
- Tra Lý à, chúng ta đi thôi.
Cao Lôi Hoa nói:
- Có điều, trước khi đi tìm Nguyệt Sư, ta cảm thấy nên đi tới hoàng cung đế quốc Quang Minh cái đã. Ta cho rằng, để thiên hạ đè đầu mình hoài cũng phát ngán. Lần này, phải làm chút chút gì thôi …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui