Uy áp phủ khắp Hồ vực, tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt luồng thần uy lại biến mất giống như chưa từng xảy ra.
- Đây… đây là thần uy sao? Là thần uy của vị thần nào?
Hồ Thiên run rẩy bò trên mặt đất.
- Làm sao tôi biết được.
Hồ Kiều Kiều lắc đầu cười khổ, cả ngàn năm qua ở cái thế giới này thần không xuất hiện, nàng chẳng rõ thần uy là cái mô tê gì thì làm sao biết được uy áp này là của vị thần nào.
- Thú thần tại thượng, cầu xin người bảo hộ cho con dân người không bị tai họa.
Hồ Thiên nhổm dậy rồi từ từ quỳ xuống nhắm mắt cầu nguyện Thú thần. Từ cỗ uy áp vừa rồi, tất cả mọi người đều cảm giác được một cơn giận dữ. Thần mà phẫn nộ thì chắc có lẽ là sẽ bị hủy diệt thôi. Hồ Thiên không biết làm sao, đành cầu nguyện Thú thần.
Cứ ngồi ngơ ngác trong phòng thật lâu, nhưng tai họa hủy diệt mà lão tưởng tưởng vẫn không thấy.
- Thú thần tại thượng!
Hồ Thiên kích động hô to lên, xem ra đúng là Thú thần đã phù hộ cho Hồ vực, Hồ Thiên nghĩ thầm. Lão không biết rằng cỗ thần uy này là do gã tóc bạc mà lão khinh thường phát ra.
Thần uy qua đi, toàn bộ Hồ tộc đều lâm vào cảnh hỗn loạn. Gia súc chạy loạn, ma thú thì cuồng hóa công kích… làm mấy người Hồ tộc vội tới sứt đầu mẻ trán.
Hồ Thiên lại thở dài, hai tay run rẩy nâng chén trà lên. Thần uy đã qua nửa ngày trời nhưng tay lão vẫn còn run lẩy bẩy.
- Tùng tùng tùng! Lúc này, có người đập cửa nhà Hồ Thiên.
- Ai đó?
Hồ Thiên cố gắng kìm hãm con tim đang nhảy loạn lên, sau đó lớn tiếng hỏi.
- Hồ Thiên lão ca. Là ta, Fox Lâm Hứa.
Giọng của tộc trưởng gia tộc Fox vang lên ngoài cửa.
Vừa nghe được tiếng của tộc trưởng Fox, Hồ Thiên liền vui hẳn lên. Lão đắc ý nhìn con gái cưng Hồ Mị Nhi nói:
- Mị nhi, lần này chỉ sợ người thất vọng không phải là ta rồi. Mà là con! Tộc trưởng Fox đã đến. Lần này đến nhất định là để cầu hôn. Chuẩn bị cho tốt đi. Đừng có nghĩ tới cái gã nhân loại tóc bạc với thằng con chẳng biết từ đâu tới kia!
Hồ Thiên cười lớn, đồng thời cao giọng đáp:
- Là tộc trưởng Fox sao, được rồi, chờ chút, ta ra mở cửa ngay.
Trong cơn hưng phấn Hồ Thiên cũng quên luôn nỗi hoảng sợ do cỗ thần uy gây ra. Liền chạy vội ra mở cửa.
Hồ Mị Nhi híp mắt nhìn ra cửa, nàng cũng không đoán được lúc này tộc trưởng gia tộc Fox đến nhà mình làm gì?
Ngoài cửa, Hồ Thiên tháo chốt ra, sau đó cười dài nói với tộc trưởng Fox:
- Ha ha, quả nhiên là lão đệ Fox! Mau, mau vào đi, đừng khách khí! Là người nhà cả mà, đừng khách khí!
- Được rồi.
Tộc trưởng Fox cười khổ. Thầm nghĩ: ‘Người nhà à? Chỉ sợ một lúc nữa thì không phải rồi’.
Phía sau tộc trưởng Fox là một thanh niên Hồ tộc anh tuấn, chàng thanh niên này chính là con của tộc trưởng Fox, Fox Lâm Quang. Vừa vào nhà, tộc trưởng Fox và đứa con liền thấy được ‘Thánh nữ’ Hồ Mị Nhi trong trạng thái cửu vĩ.
Trạng thái cửu vĩ tràn đầy mê hoặc, ánh mắt đầy quyến rũ đánh về phía Lâm Quang đứng sau tộc trưởng Fox Lâm Hứa và, sau đó khẽ ngáp. Đối với hai cha con nhà này, nàng cũng chả thèm kính trọng gì hết, thật nhàm chán, nàng không thèm để ý hai cha con bọn họ, xoay người đi về phòng.
- Tộc trưởng Fox đến là để cầu hôn sao?
Hồ Thiên hơi đắc ý nhìn bóng lưng Hồ Mị Nhi, cố ý lớn tiếng nói bóng gió.
- Không, không phải, Hồ Thiên tế tự đừng hiểu lầm.
Vừa nghe được hai chữ ‘hôn lễ’, tộc trưởng Fox liều mạng xua tay:
- Cái này. Chúng ta vào rồi nói chuyện đi.
- Tộc trưởng Fox, có chuyện gì xảy ra à?
Hồ Thiên nhìn sắc mặt khó coi của Fox, cảm thấy bất an liền hỏi.
- Cái này… Hồ Thiên tế tự, chúng ta… cái này.
Tộc trưởng Fox nghẹn đỏ mặt, trước sau không nói nổi.
- Tộc trưởng Fox, có chuyện gì thì ông cứ nói ra đi!
Hồ Thiên là người nóng tính, nhìn bộ dạng của tộc trưởng Fox như vậy, lão nóng nảy.
- Cái này… Hồ Thiên tế tự à. Hôn ước giữa hai nhà chúng ta hủy bỏ đi.
Tộc trưởng Fox cắn chặt răng. Thà bẽ mặt nói ra còn hơn là không còn cái mạng già nữa.
- Ông, ông cói cái gì?!
Nghe tộc trưởng Fox nói, khuôn mặt tươi cười của Hồ Thiên lập tức cứng đơ lại, lão trừng mắt nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Fox. Nói:
- Tộc trưởng Fox không ưng ý Hồ Mị Nhi nhà ta sao?
- Không, đương nhiên là không phải rồi. Tôi làm sao không thích Hồ Mị Nhi chứ.
Fox vội nói. Chuyện hài, Thánh nữ mà không tốt thì ai tốt hơn? Cho dù Thánh nữ không tốt thì lão cũng nguyện ý cưới về nhà! Chỉ có điều, hiện tại cả nhà mình đều không có tư cách lấy Thánh nữ nữa. Trừ phi không cần toàn bộ gia tộc Fox, nếu không lão cũng không có khả năng cưới Hồ Mị Nhi cho con trai mình.
- Vậy thì vì cái gì mà ngươi cho rằng con gái Hồ Thiên ta không xứng với người nhà Fox ngươi?!
Hồ Thiên nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Fox.
- Không, tuyệt đối không phải việc này!
Fox lau mồ hôi lạnh, trong tộc, Hồ Thiên là thủ lĩnh tế tự, hơn nữa lại là ứng cử viên cho chức Giáo hoàng của đế quốc. Hai nhà có thể nói là môn đăng hộ đối. Chẳng qua, chính vì như vậy mới khó nói tới chuyện hủy hôn sự của Hồ Mị Nhi với con trai mình.
- Vậy ngươi cho ta cái công đạo coi!
Hồ Thiên ngồi xuống, ngửa chén trà lên tu liền một hơi.
Tộc trưởng Fox méo mặt nói:
- Hồ Thiên, tôi và ông là bạn tốt đã hơn mười năm, ông cũng biết cách đối nhân xử thế của tôi. Tôi tuyệt đối không khinh thường con gái nhà ông. Chỉ có điều, hôn sự này phải hủy bỏ thôi. Không còn cách nào khác.
- Tốt! Tốt! Hay cho câu không còn cách nào khác!
Hồ Thiên cắn chặt răng:
- Ngươi một mực muốn hủy hôn liền hủy hôn! Ta còn biết làm gì khác? Chẳng lẽ ta bắt con ngươi lấy con ta! Xin thứ cho nhà có việc không tiện tiếp khách! Không tiễn.
Hồ Thiên đứng lên, nổi giận đùng đùng đi vào trong nhà.
- Chị à.
Tộc trưởng Fox cười khổ với Hồ Kiều Kiều đang uống trà đối diện.
- Có người uy hiếp tộc trưởng sao?
Hồ Kiều Kiều ngồi bên cười khẽ hỏi.
- Ôi.
Tộc trưởng Fox gật gật đầu.
- Là một gã nhân loại tóc bạc phải không?
Hồ Kiều Kiều tiếp tục hỏi.
- Chị cũng biết gã?
Tộc trưởng Fox ngẩng đầu lên nhìn Hồ Kiều Kiều.
- Sáng sớm nay gã đến nhà ta cầu hôn.
Hồ Kiều Kiều khẽ nâng chén trà uống một ngụm:
- Chỉ có điều không nghĩ tới là gã tìm ngươi, càng không ngờ ngươi lại bị gã uy hiếp đến nhà ta từ hôn.
Giọng nói của Hồ Kiều Kiều lạnh dần:
- Tuy nhiên, ta cũng muốn biết, một tên nhân loại như hắn có bản lãnh gì mà có thể uy hiếp đến ngươi? Hay gã có ưu đãi gì mà ngươi đến từ hôn?
- Ưu đãi? Chị à, tôi sao có thể lại vì chút lợi ích mà đi từ hôn chứ.
Tộc trưởng Fox nói:
- Tôi không phải loại người như vậy!
- Ngươi là thương nhân, hưon nữa lại là một thương nhân rất thành công.
Hồ Kiều Kiều nói:
- Chỉ cần có đủ lợi lộc, ta không cho rằng ngươi sẽ duy trì được tín niệm của mình. Không chỉ ngươi mà cả Hồ tộc này ai mà không thế?
- Chị nghĩ vậy cũng được.
Fox thở dài:
- Dù sao thì kết cục cũng vậy rồi. Hôn sự này, tôi cũng không có cách giải quyết khác.
Fox thở dài:
- Tôi đúng là bất đắc dĩ, mong chị và Thiên ca hiểu cho nỗi khổ cho tôi. Chị, tôi xin cáo từ.
Fox cười khổ một tiếng, sau đó dẫn đứa con đi về.
- Không còn cách nào khác? Khó xử? Chẳng lẽ người đó thật sự có năng lực làm cả gia tộc Fox cúi đầu sao?
Lúc Fox xoay người, Hồ Kiều Kiều cũng tin lời Fox ba phần. Dù sao thì Fox là gia tộc hạng nhất Hồ tộc, bọn họ không thể đem danh dự mình ra đùa giỡn được.
*******************.
Bên kia, Hổ tộc trong thành Mãnh Hổ.
- Giáo hoàng điện hạ.
Vị thống lĩnh Hổ tộc Hổ Hổ Lâm Khắc quỳ gối trước mặt Giáo hoàng của Thú thần thần điện:
- Hổ Cương điện hạ, Hổ Cương điện hạ đã…!
- Chuyện con ta, ta đã biết.
Giáo hoàng Thú tộc khẽ thở dài:
- Giáo hoàng lệnh không phải tới vạn bất đắc dĩ thì không được đưa ra. Vậy mà hắn lại tự dưng mang Giáo hoàng lệnh đi rêu rao, ôi!
Giáo hoàng khẽ thở dài.
- Giáo hoàng.
Trong mắt Hổ Lâm Khắc hiện lên tia hận ý:
- Tuy Hổ Cương điện hạ ăn cắp Giáo hoàng lệnh là tội lớn, nhưng cũng không phải là tội chết! Vậy mà cái tên ở quân đoàn 3 đó khinh người quá đáng. Bọn chúng coi thường Giáo hoàng lệnh hơn nữa còn giết Hổ Cương điện hạ. Tội này không thể tha được!
Hổ Lâm Khắc càng nói càng kích động:
- Giáo hoàng điện hạ. Thỉnh ngài cho phép thần dẫn người đi tiêu diệt bọn chúng! Không diệt bọn họ thì còn đâu là oai nghiêm của vương tộc Hổ tộc chúng ta! Hiện tại người của thần đã tiến đến gần chỗ bọn chúng. Bây giờ, bọn chúng đang trong Hồ vực! Chỉ cần Giáo hoàng hạ lệnh, thần liền hóa kiếp bọn chúng ngay! Đem đầu bọn chúng dâng cho ngài!
Giáo hoàng cúi đầu trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Được rồi, nhưng ngươi phải lưu ý, đừng để lại dấu vết gì.
- Vâng!
Hổ Lâm Khắc đáp cương quyết rồi đứng dậy đi ra khỏi điện.
Đợi sau khi Hổ Lâm Khắc đi ra, phía sau Giáo hoàng đột nhiên xuất hiện một bóng người.
- Giáo hoàng Hổ Mãnh có cần ta giúp một tay không?
Người nọ cười âm hiểm, trên người hắn phát ra một cỗ lực lượng làm người ta cảm thấy bất an.
- A, ngươi đã đến rồi thì đi giúp Lâm Khắc một chút đi.
Giáo hoàng chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này, hai mắt của lão không ngờ lại đỏ như máu:
- Hồ vực của Hồ tộc vừa xuất hiện một cỗ uy áp cường đại, ta nghĩ ngươi nên đi đến đó thì mọi sẽ an toàn một chút.
- Oke, dù sao Hổ tộc đối với chúng ta mà nói vẫn có ích mà.
Người nọ cười lạnh, thân ảnh hắn dần dần chìm vào trong bóng tối...
Tiểu Tây