Cao Lôi Hoa phấn khích nói.
- Ha ha, dòng suối sinh mạng được xưng là có thể hóa giải mọi lời nguyền trong thiên hạ nhưng chưa có ai thử qua. Tuy nhiên, nếu dòng suối sinh mạng đó không có tác dụng thì tiên sinh nên trực tiếp đi tìm Tinh Linh thần.
Jennifer Aniston nói.
- Tinh Linh thần?
Cao Lôi Hoa nhơ nhớ về Tinh Linh thần này, hình như người này cũng tham gia cuộc chiến Thần Ma năm đó.
- Ừ, đúng vậy. Chính là Tinh Linh thần.
Jennifer Aniston cười nói:
- Tiên sinh cũng đừng xem thường cái gã Tinh Linh thần này, tuy gã chỉ là một hạ vị thần nhưng trong chúng thần thì rất có tiếng tăm. Gã rất đẹp trai, trong mắt nhiều nữ thần thì gã là một vị hoàng tử cưỡi bạch mã. Hơn nữa, quan trọng nhất, gã là khắc tinh của mọi lời nguyền rủa. Cho nên, nếu dòng suối sinh mạng không hóa giải được lời nguyền của Tĩnh Tâm thì tiên sinh có thể tìm đến gã Tinh Linh thần này.
- Tuy nhiên…
Jennifer Aniston cười ngượng nói:
- … tuy nhiên lúc tiên sinh mang Tĩnh Tâm đến gặp gã thì phải cẩn thận gã khốn này.
Vừa nói Tinh Linh thần là gã khốn, nhìn Jennifer Aniston có vẻ vừa thẹn thùng vừa tức giận.
Có lẽ Jennifer Aniston bị tên Tinh Linh thần này chiếm tiện nghi rồi. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ, dù sao thì bộ dạng hiện tại của Jennifer Aniston dễ làm cho người ta hiểu nhầm quá.
- Đúng rồi, nếu dòng suối sinh mạng không có tác dụng thì khi gặp gã Tinh Linh thần đó nói tên ta ra có khi giúp được chút.
Jennifer Aniston duỗi tay phải ra, một vằn nước xuất hiện trên trụ đá Phong Thiên, sau đó một mũi tên nhỏ màu xanh biếc bay ra, dừng trên tay Cao Lôi Hoa.
- Đây là thứ mà gã Tinh Linh thần đó từng dùng qua-- Tự nhiên chi tiễn.
Jennifer Aniston cười nói với Cao Lôi Hoa:
- Lúc tiên sinh gặp được gã thì đưa cái này cho gã, nói tiên sinh do tôi giới thiệu. Dù sao thì gã cũng không phải là người xấu gì. Có tín vật thì sẽ thuận lợi hơn một chút.
- Tốt quá, nếu cần phải gặp gã, ta sẽ trực tiếp đưa cái này ra.
Cao Lôi Hoa cười, đem tín vật của Jennifer Aniston cất vào trong nhẫn không gian.
Cứ như vậy, nhiệm vụ tìm hiểu cách chế tạo đảo không trung của Lôi thần, Cao Lôi Hoa cũng đã hoàn thành.
- Jennifer Aniston này, bản thiết kế thì ta cũng lấy được rồi…
Đột nhiên, Cao Lôi Hoa nói với Jennifer Aniston:
- Hôm nào rảnh, ta sẽ dẫn Saga đến đây gặp cô.
- Cảm ơn ngươi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.
Trong mắt Jennifer Aniston lộ vẻ cảm kích.
- A. Ta phải về rồi. Nếu không có gì thay đổi thì một tháng sau ta sẽ dẫn Saga đến gặp cô.
Cao Lôi Hoa nói, hắn ước chừng trong một tháng dưới sự trợ giúp của Huyết kỵ tướng Ca Đức và Quang Minh Nữ Thần giúp đỡ, Saga có thể đắc cử ngôi vị ở Quang Minh Thần Điện. Có hắn ở đây, ai dám tranh ngôi vị Giáo Hoàng của Saga chứ? Cao Lôi Hoa hắn vốn có ‘ác danh’ sẳn ở Quang Minh đế quốc rồi.
Hơn nữa sở dĩ Cao Lôi Hoa không lập tức mang Saga đến đây. Nguyên nhân chính là vì Cao Lôi Hoa muốn cấp cho Saga một khoản thời gian ổn định, dù sao nếu nói cho cậu bé biết tin tức về mẹ mình rồi dẫn đi gặp mẹ ngay cũng không ổn. Tuy nhiên, tất cả phụ thuộc vào Saga. Nếu cậu bé muốn, Cao Lôi Hoa sẽ dẫn cậu bé đi gặp mẹ ngay.
- Một tháng sau, tốt, không vấn đề gì! Tôi cũng rất muốn gặp Saga.
Jennifer Aniston kích động lau nước mắt, lúc Saga được đưa đi đến nay đã mười lăm năm nàng chưa được gặp lại cậu bé. Cho dù nghe được tin tức của cậu bé cũng là do thủ hạ báo về.
- Có thể không tới một tháng, mà vài ngày sau ta sẽ mang Saga đến. Đúng rồi, Jennifer Aniston, hình dáng của Saga ta có lưu trong miếng thủy tinh này, nếu cô nhớ nó thì có thể cầm xem cho đỡ nhớ, ta sẽ dẫn Saga đến đây càng sớm càng tốt.
Cao Lôi Hoa nói.
- Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!
Bấy giờ, Jennifer Aniston cảm động không nói lên lời. Trừ hai tiếng ‘cảm ơn’ nàng không biết nói như thế nào cho tốt nữa.
- Nếu không có việc gì thì ta đi đây.
Cao Lôi Hoa đứng lên, cầm chặt lấy tấm bản đồ thiết kế hòn đảo của Jennifer Aniston .
- Ừ! Tôi giờ cũng không tiện tiễn tiên sinh được, thật có lỗi quá.
Jennifer Aniston cười khổ nói.
- Ờ.
Cao Lôi Hoa vẫy tay chào tạm biệt Jennifer Aniston rồi xoay người định rời khỏi hòn đảo.
- Đúng rồi, Cao Lôi Hoa!
Đột nhiên, ở phía sau Jennifer Aniston kêu lớn:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa này, ngươi có hay cá độ không?
- Cá độ?
Cao Lôi Hoa quay đầu cười với Jennifer Aniston:
- Cái này hả? Ta chỉ biết một chút.
- Chỉ biết một chút?
Jennifer Aniston sờ trán tỏ vẻ khó xử, sau đó nàng lại cười nói:
- Ha ha. Một chút cũng tốt. Biết một chút có khi lại tốt hơn tay sỏi.
Cao Lôi Hoa nghe nói thế liền bĩu môi.
Jennifer Aniston nói vậy là vì nàng không biết Cao Lôi Hoa ở thế giới kia là người Trung Quốc. Mà người Trung Quốc rất chú trọng lễ nghi giao tiếp, cho nên người Trung Quốc cũng khá khiêm tốn khi ăn nói.
Vì vậy khi Cao Lôi Hoa nói ‘biết một chút’ thì cũng chưa hẳn là tay mơ, tay sành tay sỏi ở đây.
Thật ra nếu nói về khoản cá độ, thì Cao Lôi Hoa có thể không thuộc vào hàng ngũ lão làng nhưng tuyệt đối không phải là một tay mơ ‘biết một chút’. Phải biết rằng Cao Lôi Hoa là một thành viên trong tổ hành động đặc biệt 13, một nơi bồi dưỡng nhân tài cho đất nước. Ở đó, Cao Lôi Hoa được giáo dục một cách toàn diện.
Cao Lôi Hoa đã từng tập bắn súng, chế bom, gián điệp… Cả sát thủ cũng từng lượn qua. Trong đống nhiệm vụ đó tất nhiên cũng lượn qua mấy cái sòng cá độ bài bạc.
Cho nên cá độ với bài bạc cũng là một môn học của Cao Lôi Hoa.
Nhớ lại thì đã có một người nước ngoài nhận xét về Cao Lôi Hoa. Nguyên văn lời nói của hắn là:
- Lão Cao, người Trung Quốc các ngươi thật không trung thực. Toàn là giả lợn ăn thịt hổ. Ta gặp ai cũng thế. Mới đầu thì tên nào cũng nói: Tại hạ chỉ biết một chút thôi, một chút thôi. Kết thúc thì tên nào cũng tỏ vẻ: Các vị đã nhường, đã nhường! Đa tạ. Đa tạ! Thế đó, đa tạ cái con khỉ gì, đa tạ mà không chừa lại cho bọn ta một đồng keng dính túi. Vậy mà tên nào cũng thét ‘biết một chút’!
Lúc đó Cao Lôi Hoa liền toát mồ hôi lạnh. Bởi vì hắn không ngờ sự khiêm tốn của mình lại khiến cho người nước ngoài nói là không trung thực… …
Cho nên Cao Lôi Hoa vừa nghe Jennifer Aniston nhắc lại thì liền cười ha hả.
- Ha ha.
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Jennifer Aniston nè, cô hỏi ta có biết cá độ không để làm gì vậy?
- Hì hì, cái này sau khi tiên sinh gặp Tinh Linh thần sẽ biết.
Ánh mắt Jennifer Aniston nhìn Cao Lôi Hoa cười nói:
- Chúc người yêu tiên sinh ,Tĩnh Tâm sớm có thể nói chuyện được nha.
- Thanks!
Cao Lôi Hoa cười nói, bây giờ hắn đã biết cách chế tạo ra đảo không trung. Tuy nhiên dù biết cách chế tạo nhưng việc kiếm một hòn đảo có kích thước hao hao như Quang Minh đế đô, hơn nữa chất lượng địa chất phải vững chắc không dễ chút nào.
Cao Lôi Hoa đến Lôi thần điện là buổi sáng, nhưng khi về thì thấy ‘hoàng hôn ấm áp’ rồi!
Vô tình nhớ lại một việc mà Jennifer Aniston nói khi sáng.
Cao Lôi Hoa khẽ lắc đầu rồi chào tạm biệt mấy lão già với đội thần vệ của Lôi thần điện, sau đó sử dụng khinh công về nhà.
Bấy giờ, ở trong nhà cũng vắng bóng tiếng mấy đứa nhỏ nhiều. Cậu cả Saga thì đi làm Giáo Hoàng, Thánh nữ Bích Lệ Ti cũng đi theo Saga; cậu hai Nguyệt Sư thì đi làm Thú hoàng, tiểu hồ nữ Hồ Mị Nhi tất nhiên đi theo Nguyệt Sư rồi.
Giờ trong nhà Cao Lôi Hoa chỉ còn lại cô chị cả Nguyệt Nhị, Bảo Bảo, Rudolph, Mộng Ti và Kim Toa Nhi.
- Ta đã về đây.
Lúc Cao Lôi Hoa vừa nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì lập tức sửng sốt, bởi vì trước mặt hắn, Tĩnh Tâm và mấy đứa nhỏ đang ngồi bên mâm cơm nhưng không ai đụng đũa.
- Ư.
Tĩnh Tâm thấy Cao Lôi Hoa về liền nở nụ cười nhẹ, sau đó chỉ chỉ ra hiệu Cao Lôi Hoa lại ngồi cạnh nàng.
- Cả nhà đều chờ ta sao?
Cao Lôi Hoa hơi ngượng ngùng lại ngồi cạnh Tĩnh Tâm.
- Vâng ba ạ. Bởi vì mẹ nói ba là trụ cột của gia đình mình. Nên giờ cơm không thể thiếu ba. Cả nhà đều chờ ba về.
Ở một bên, Nguyệt Nhị nói.
- Trụ cột gia đình.
Bốn chữ đơn giản đó lại như tiếng sấm trong lòng Cao Lôi Hoa. Đúng vậy, hiện tại Cao Lôi Hoa là trụ cột của gia đình này:
- Đừng nói nữa, ăn cơm đi. A, mọi người. Mau ăn đi, đừng để bị đói chứ.
Giờ Cao Lôi Hoa có thể nói gì? Hắn giờ chỉ hận mình chân mình không dài hơn chút để về nhà sớm hơn, nếu biết cả nhà đang chờ cơm mình, tốc độ của hắn từ tiểu đảo trên không đó về nhà phải nhanh gấp ba lần.
Bảo Bảo và Mộng Ti cười như được kẹo. Hai cô bé đói bụng lâu lắm rồi, nhưng ngại mẹ Tĩnh Tâm nên không dám ăn… …
*****************.
- Đúng rồi. Ba nè, ba có thời gian rảnh không?
Đang ăn, đột nhiên Nguyệt Nhị ngẩng đầu hỏi.
- Hả? Con có chuyện gì sao?
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu hỏi.
- Vâng, ba, nếu ba có thời gian rảnh có thể cùng con kiếm một con ma sủng cho con nha?
Nguyệt Nhị nhìn Cao Lôi Hoa lộ vẻ chờ mong, lời nói của nàng đều ngắt quãng thành hai chữ một. Bởi vì mấy hôm nay cô nàng cũng thấy Cao Lôi Hoa rất bận rộn, nên cũng rất lo Cao Lôi Hoa không có thời gian rảnh rỗi giúp nàng bắt ma sủng:
- Bọn con đã là học sinh năm tư của học viện ma pháp rồi, mà theo truyền thống của học viện thì bọn con đã có thể sở hữu một con ma sủng cho riêng mình rồi.
Không chỉ Học viện Ma Mõ Thánh Peter mà toàn bộ pháp sư đều có thói quen này. Khi thực lực của một pháp sư đạt đến trình độ nào đó thì họ sẽ cân nhắc việc chọn một con ma thú làm sủng vật của mình. Dù sao, năng lực cận chiến của các ma pháp sư cũng có tiếng kém cỏi. Cho nên một con ma thú làm ma sủng rất là quan trọng đối với ma pháp sư.
- À, tất nhiên, tất nhiên là ba có thời gian rồi.
Cao Lôi Hoa nở nụ cười, chuyện gì chứ chuyện này dứt khoát hắn phải làm! Mấy hôm nay cũng không có gì cho lắm, thôi thì bồi tiếp người nhà:
- Mai, ngày mai đi. Mai ba con mình sẽ kiếm một con ma thú thật ‘xịn’ ha.
Kỳ thật vừa nói đến ma sủng thì ý nghĩ ban đầu của Cao Lôi Hoa là cự long. Tuy nhiên nghĩ đến Nguyệt Nhị là một cô gái thì kinh quá. Bỏ qua cự long thì trong đầu Cao Lôi Hoa tràn ngập hình ảnh mấy con siêu cấp ma thú, dù sao đến cấp bậc này của Cao Lôi Hoa thì bắt đại một con siêu cấp ma thú chỉ là chuyện trở tay. Chỉ có điều mặc dù siêu cấp ma thú ở thế giới này nhiều hơn một chút so với cường giả Thánh cấp của loài người nhưng muốn kiếm một con ưng ý thì cũng không dễ chút nào.
- Thật tốt quá, cảm ơn ba!
Nguyệt Nhị mừng rỡ kêu lên.
- Ha ha, ta là ba con mà, nói cảm ơn làm gì thế nha đầu ngốc.
Cao Lôi Hoa cười nói.
- Vậy ngày mai ba con mình sẽ đi phải không ba?
Nguyệt Nhị hưng phấn hỏi.
- Nếu tốt thì sáng mai đi.
Cao Lôi Hoa cười ha hả.
Ở cạnh, Tĩnh Tâm khẽ vẫy tay rồi chỉ chỉ vào mâm cơm ra hiệu cho hai ba con Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị ăn cơm tối xong rồi tính tiếp.
- Biết rồi thưa mẹ!
Nguyệt Nhị lè lưỡi, sau đó vùi đầu vào bữa tối chiến đấu.
Cao Lôi Hoa cũng cười ha hả rồi vùi đầu ăn, nói gì thì nói, trên mâm cơm, Tĩnh Tâm là lớn nhất.
Cơm nước xong, Tĩnh Tâm khẽ ôm Rudolph và Kim Toa Nhi đang ngủ bên cạnh đi lên lầu cho bú sữa. Còn sự nghiệp rửa chén vinh quang thì dành cho đồng chí Cao Lôi Hoa của chúng ta.
Mộng Ti với Bảo Bảo đã cai sữa nên đi theo sau lưng Cao Lôi Hoa.
- Lại đây, lại đây nào. Bảo Bảo, Mộng Ti, hôm nay ba sẽ bày cho hai đứa biết thế nào là rửa chén nhá.
Cao Lôi Hoa mang hai đứa nhỏ đi vào phòng bếp.
*******************.
Giờ khắc này, tại một nơi rất xa xôi.
Thú thần đang cầm phủ, mà đứng cạnh hắn là một người đồ đen và một gã tai nhọn anh tuấn.
Trước mặt bọn họ là khoảng không mênh mông u tối không bóng người.
- Hà hà!
Hơi thở thể hiện sự mạnh mẽ của Thú thần. Mà ở bên cạnh, gã tai nhọn cũng thở hổn hển gấp bội.
- Hà hà!
Thú thần cắn chặt răng nói:
- Không biết nữa, nhưng lão Cao trong lòng của ta là một nam nhân có tinh thần nghĩa khí rất cao. Đối với huynh đệ hắn sẽ không nói chuyện không tình nghĩa. Ta nếu gọi hắn tới giúp, hắn nhất định sẽ đến.
- Ngươi nói gì mà hắn nhất định sẽ đến chứ.
Ở cạnh, áo đen hỏi theo quán tính.
- Ta sẽ nói với hắn, bảo vệ hòa bình của thế giới là trách nhiệm của mọi người! Việc này liên quan đến hòa bình của thế giới, lão Cao nhất định sẽ đến.
Thú thần thở hổn hển.
Ngay lập tức, áo đen liền hoài nghi tên nam nhân hùng mạnh mà Thú thần nói sẽ đến hay không. Nếu đổi là hắn thì vừa nghe mấy câu của Thú thần xong, hơn nửa là không muốn đến rồi… …
- Lại có phiền toái rồi, lần này lớn đây.
Gã nam tử tai nhọn cắn răng nói:
- Mấy tên trời đánh không chết đó sẽ nhanh đến cửa nhà ta…