Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Chậc... Nạp Lan Diễn nói quả không sai, cậu chủ đúng thật là... Tính trẻ con còn chưa hết, ngây thơ không chịu được.

Di Sa cùng Sở Tiều đi xuống, cô đứng sau lưng Sở Tiều, nhìn thấy hai thân ảnh gắt gao ôm nhau kia, dường như không ai có thể tách bọn họ ra, thân mình Di Sa lung lay trong gió lạnh.

Gió thổi bay mái tóc dài, che khuất đi gương mặt tái nhợt của cô, chỉ hiện lên bóng dáng tiêu điều thê lương.

Sở Tiều thở dài lui về sau, duỗi tay ôm lấy cơ thể lung lay sắp đổ của Di Sa, lải nhải nói: "Không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi sợ bà chủ nhìn thấy, sẽ tức giận với cậu chủ, cô cũng biết, phụ nữ đều nhỏ nhen, nếu bà chủ nhìn thấy cậu chủ mang một cô gái về nhất định sẽ không vui, bà chủ không vui vẻ, cậu chủ khẳng định cũng không vui vẻ, sau đó tôi sẽ là người gặp nạn."

Lúc đầu Di Sa còn có chút kháng cự, nhưng khi nghe Sở Tiều nói, liền yên lặng xuống.

Minh Dạ và Lan San tình chàng ý thiếp ai dám đi quản hai người.

Minh Dạ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lan San, một tay đỡ sau gáy cô, cúi đầu hôn lên trán Lan San, từ từ dời xuống, cuối cùng ngậm lấy đôi môi cô, thấp giọng tựa như dụ dỗ: "San San...”

"Ưm...” Lan San giãy giụa hai cái, thân mình bị Minh Dạ ôm chặt hơn.

Trên tầng thượng còn có gió lạnh thổi qua, nhưng nhiệt độ trong không khí giống như từ từ tăng lên không ít.

Sở Tiều giật giật khóe miệng, mắng một câu sắc lang, Di Sa dứt khoát cúi đầu không nhìn, thân thể không chịu được đả kích quá lớn này, toàn bộ đều dựa vào người Sở Tiều.

Chờ đến khi lương tâm cậu chủ trỗi dậy, mới buông Lan San đang thở hổn hển ra, khàn giọng nói: "San San, thật là ngọt...”

Dường như chưa đủ còn vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, dáng vẻ kia yêu mị hơn cả Lan San.

Lan San ngẩn người, thiếu chút nữa lung lay ngã, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, cắn môi trừng mắt liếc nhìn Minh Dạ một cái: "Tôi uống hồng trà, bên trong không thêm đường."

"Phải không? Để tôi nếm thử."

Dạ công tử làm bộ muốn hôn tiếp, Lan San liền vươn tay, nhanh chóng đẩy mặt anh sang một bên.

"Tránh ra, mọi người nhìn thấy đó."

Hai má đỏ bừng, ánh mắt vừa thẹn vừa giận, trong mắt chứa một tầng nước mơ hồ, khiến Minh Dạ nhìn đến ngứa ngáy trong lòng.

Anh nhíu nhíu cái mũi xoay người đối diện Sở Tiều quát: "Nhìn cái gì, nhanh đi đi, đừng quấy rầy tôi."

Sở Tiều lạnh lẽo trong lòng, rốt cuộc anh ta cũng được thấy cái gì gọi là qua cầu rút ván.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui