Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Lan San nghiến răng, lạnh lùng nói: "Tôi không chỉ biết mắng chửi người, nếu như anh bây giờ đứng trước mặt tôi, tôi có thể cầm súng bắn thủng đầu anh luôn đấy!"

Sau hôm ấy khi trở về cô mới nhớ, Minh Dạ từng cho cô một khẩu súng nhỏ.

Súng lục tuy nhỏ nhưng lực sát thương không hề nhỏ tý nào, trước đây Lan San cảm thấy để ở nhà nhìn là được rồi, trên phố lại cầm theo súng, thực sự có chút... có chút hơi quá, cho nên từ lâu cô đã quên mất chuyện này.

Nhưng trải qua việc của Vệ Thạc Nhân, cô xem như là quyết định, sau này ra ngoài cũng phải cầm theo súng, nếu như ngày đó cô mang súng theo người, còn có thể bị Vệ Thạc Nhân ức hiếp sao?

Vệ Thạc Nhân bật cười, cảm thán nói: "Được lắm... Lan San, cô sao có thể trở nên bạo lực như vậy?"

"Tôi con mẹ nó không có thời gian nó chuyện tào lao với anh, Vệ Thạc Nhân anh có phải đã nói gì với Minh Dạ đúng không?"

Lan San nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy chuyện liên quan tới cô, cũng chỉ có chuyện này mới khiến Minh Dạ thành ra như vậy mà thôi.

Vệ Thạc Nhân sau khi khe xong, nói: "Tôi không phải người ngu, làm vậy thì có chỗ nào tốt chứ, tôi biết rõ thế lực nhà anh ta lớn, sao còn có thể tự đi tìm đánh chứ, tuy là tôi không sợ chết... nhưng tôi vẫn rất coi trọng tính mạng mình!"

Nói xong anh ta lại có chút hả hê thêm một câu: "Sao vậy? Cô gây gổ với Minh Dạ sao, có muốn nghĩ tới tôi không?"

Lan San cắn răng: "Cút!"

Coi như đàn ông cả thiên hạ này có chết hết, cô cũng sẽ không tìm tới Vệ Thạc Nhân, đối với một người đàn ông suýt chút nữa thì cưỡng hiếp mình, cô ngoại trừ ý muốn muốn đánh anh ta một trận, còn lại không hề có suy nghĩ nào khác.

Vệ Thạc Nhân được nhiên là hiểu rõ, vậy nên cũng không muốn đôi co nữa: "Vậy được rồi, tôi lăn đây, có việc gì nhớ liên hệ với tôi!"

Lan San thực sự không muốn nói với anh ta thêm một câu nào nữa, lập tức cúp điện thoại.

Lời của Vệ Thạc Nhân vốn không thể tin được, nhưng mà... lời này của anh ta cũng có lý, anh ta không đắc tội nổi Minh Dạ.

Nhưng nếu không phải vì việc này, còn có thể vì cái gì nữa?

Lan San ở trên giường nghĩ qua nghĩ lại, người giúp việc lên gọi cô xuống dùng bữa sáng, cô cũng phất tay không để ý tới.

Sau khi Minh Dạ trở lại công ty, trực tiếp gọi Sở Tiều tới gặp anh.

Sở Tiều nơm nớp lo sợ đẩy cửa ra, nhìn Minh Dạ tinh thần không được tốt, dáng vẻ rõ ràng là cả đêm không ngủ, ngay cả quần áo trên người vẫn là của ngày hôm qua, có chút nhăn nhó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui