Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

"Bảo Nhi, muốn ăn cái gì? Tướng công mua cho nàng." Gần đây tại sao tâm tư nha đầu này lại nặng như vậy? Còn thỉnh thoảng khó chịu.

Bảo Nhi liếc nhìn một vòng, "Kẹo hồ lô".

Bảo Nhi vừa ăn, vừa nghĩ, ta am hiểu nhất là cái gì? Là ăn, nhưng ta không biết làm á; am hiểu thứ hai là mua sắm, mua quần áo. Trong đầu chợt có linh cảm, có thể làm thử!

"Cô nương, mua dây buộc tóc đi, nhìn xem rất đẹp á." Người bán hàng thấy Nhạc Mặc dắt Bảo Nhi, đây rốt cuộc là quan hệ gì? Phụ nữ thì phải, số tuổi không đúng, phu thê à, nữ không có búi tóc, huynh muội thì sao, lớn như vậy sao còn dắt tay chứ?

Nhạc Mặc kéo Bảo Nhi đến trước sạp, Bảo Nhi cầm lên xem một chút, không có gì đặc biệt, không phải chỉ là một sợi vải à."Không cần" trực tiếp kéo Nhạc Mặc rời đi.

"Nè, trở lại có thể tính rẻ cho ngươi một chút, " người bán hàng ở phía sau kêu, Bảo Nhi cũng không quay đầu lại. Aiz, dạo này buôn bán này càng ngày càng khó khăn, người bán hàng không kiềm được cảm khái.

Lúc ăn cơm trưa, bọn họ tùy tiện ăn ở một cửa hàng đơn giản một chút, nghe người bên cạnh đang nghị luận chuyện tiểu thư nhà Lý viên ngoại, bất kể ở thời đại gì nữ nhân hoặc là nam nhân đều là đề tài vĩnh hằng, cái này thật là không giả.

"Bảo Nhi, nàng cảm thấy hứng thú với lá trà từ khi nào vậy?" Nhạc Mặc rất là buồn bực bị Bảo Nhi kéo đến một cửa hàng bán trà. Bảo Nhi hỏi thăm giá cả các loại lá trà, sau đó lôi kéo Nhạc Mặc chiến đấu liên tục ở nhiều nơi. Cuối cùng vào cửa hàng nổi danh nhất trong trấn, cửa hàng trà Lý Ký.

Mới vừa vào trong tiệm thì có hỏa kế đi theo chào hỏi, không giống cửa hàng trà bình thường, thấy quần áo bọn họ bình thường, không thèm để ý tới. Điểm này thật sự khiến Bảo Nhi rất là khen ngợi, người chủ nhân này quản lý rất tốt.

Nhạc Mặc vẫn đi theo Bảo Nhi, ngược lại chưa từng thấy nàng để tâm cái gì như thế, Bảo Nhi luôn trò chuyện cùng hỏa kế, nghe ngóng giá cả các loại trà khác nhau.

"Hỏa kế, nếu chúng ta có trà tốt, nơi này của các ngươi có bằng lòng thu vào không?" Bảo Nhi vớt một nhúm trà, ngửi, hỏi hỏa kế.

"Đương nhiên chúng ta sẵn lòng, chỉ có điều chúng ta phải xem hàng mẫu trước, sau đó mới có thể quyết định có đặt hàng hay không." Hỏa kế đáp.

"Ừhm, được, vậy lần sau ta trở lại, cám ơn ngươi nhé." Bảo Nhi kéo Nhạc Mặc chuẩn bị rời đi.

"Đừng khách sáo, đi thong thả" hỏa kế đưa người đến cửa.

Bảo Nhi hài lòng liếc mắt nhìn bảng hiệu ở trên cửa, "Lý Ký".

"Đây chính là cửa hàng nhà Lý viên ngoại" nhìn bộ dạng suy nghĩ của bé con này, Nhạc Mặc nói.

"Oh, chính là nhà muốn tìm nữ tế ở rể cho khuê nữ đó sao?" Chợt nhớ tới bà mai lúc trước tới làm mai cho Hà Hoa kia, không nhịn được lại vui vẻ lên.

Hiện tại suy nghĩ của Nhạc Mặc thật sự theo không kịp cô bé con này, nàng thay đổi rất nhiều, mình cũng đã không thể hoàn toàn xem hiểu, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Mua xong một vài đồ vật cần phải mua, bọn họ liền đến cửa thành tìm Trương thúc, Trương thúc đang cầm tẩu thuốc chậc chậc hút, thấy bọn họ tới, quay xe bò tới, chuẩn bị trở về thôn.

Một đường, trời chiều, con bò già, hương trà, thỉnh thoảng gặp gỡ năm ba người đi đường. Đến một chỗ rìa núi, Bảo Nhi chợt nghe trong bụi cỏ có tiếng kêu ngao ngao, giống như là tiếng chó con mới vừa sinh ra không bao lâu.

Bảo Nhi bảo Trương thúc ngừng xe, xuống xe đi chầm chậm về phía bụi cỏ, Nhạc Mặc không yên tâm, cũng đi theo.

Chỉ thấy một chú chó con lông xám đang nằm trong bụi cỏ, hình như là đói bụng, nhìn thấy Bảo Nhi lập tức bò về phía Bảo Nhi. Bảo Nhi vội vàng ôm chú chó vào trong ngực, vuốt thật mềm, thật thoải mái.

Trên đường trở về, Bảo Nhi chơi đùa với chó con, lấy đồ ăn vặt Nhạc Mặc mua cho nàng ra, một người một chó chia ra ăn.

Kể từ khi có chó con, Nhạc Mặc phát hiện mình hoàn toàn bị xem nhẹ, điểm này Nhạc Mặc rất là không hài lòng.

"Tướng công, chúng ta đặt tên cho nó đi, tên gì hay đây?" Bảo Nhi vừa chơi với lỗ tai chó con, vừa nghĩ.

Nhạc Mặc thật sự không coi trọng con chó này, hắn chỉ cảm thấy bộ dạng con chó này thật xấu xí, "Gọi Sửu Bát Quái (xấu xí) đi".

Bảo Nhi rất khó hiểu nhìn tướng công nhà nàng, đây là thế nào? Nghe giọng nói có cái gì đó không đúng lắm, chàng không thích chó?

"Tướng công, có phải chàng không thích hay không á, nếu chàng không thích thì ta sẽ tặng chó cho Hà Hoa, " Bảo Nhi thử dò hỏi Nhạc Mặc, trong lòng Nhạc Mặc lập tức vui vẻ, vừa định trả lời đúng, thì nhìn thấy bộ dạng tủi thân kia của Bảo Nhi, chỉ đành phải giấu xuống trong lòng.

Hết cách rồi, ai bảo nàng thích chứ, ai bảo nàng là thê tử của ta, yêu ai yêu cả đường đi, tạm thời chấp nhận một chút vậy.

Bảo Nhi đặt tên cho chó con là Đậu Đậu, vốn muốn đặt ổ chó ở mép giường, nhưng Nhạc Mặc không đồng ý, nên đành phải đặt ở cái lỗ dưới bếp lò. Chó con duỗi đầu lưỡi, chòm râu nhúc nhích rất là đáng yêu.

"Tướng công, chàng xem Đậu Đậu có đáng yêu hay không, như tiểu bảo bảo vậy." Nhạc Mặc cũng không để ý, Bảo Nhi buồn bực, không phải là tướng công nhà nàng ghen chứ?

Bảo Nhi rón rén đi tới sau lưng Nhạc Mặc, Nhạc Mặc đang nhặt cuống lá trà bên trong mẹt.

"Tướng công, Bảo Nhi nhớ chàng" làm nũng ai không biết á, tướng công chàng còn có thể đoan chính được à.

Nhạc Mặc chợt cảm thấy bên tai một trận ấm áp, cả người ngẩn ra.

"Tướng công đang ở đây mà" Não Nhạc Mặc hiện tại có chút phản ứng trì độn.

"Nhưng tại sao vừa rồi tướng công không để ý tới Bảo Nhi?" Làm ổ trong ngực Nhạc Mặc, không hề chớp mắt nhìn nam nhân trước mắt.

"Vậy tướng công cùng Bảo Nhi ngủ nhé" nói xong liền ôm Bảo Nhi đi về phía giường."Ta không nói buồn ngủ, hiện tại ta không mệt." Sao câu trước của Tướng công không ăn nhập gì với câu sau vậy?

Nhìn sáng quắc ánh mắt kia của Nhạc Mặc, Bảo Nhi cho dù có ngốc đi nữa, cũng biết là nguyên nhân gì rồi. Nhưng tướng công, vi thê không thể á! Đau đớn một lần, trong lòng ta có ám ảnh.

"Bảo Nhi, tướng công rất khó chịu", Nhạc Mặc vừa trêu chọc, vừa dụ dỗ.

Làm sao bây giờ?

Tiếng gõ cửa cốc cốc truyền đến, khiến hai người tỉnh táo không ít, Nhạc Mặc ổn định dục hỏa trong lòng xong, đứng dậy mở cửa.

"Tẩu tử?" Vừa mở cửa mới biết là nương Hà Hoa, Bảo Nhi cũng vội vàng đi theo qua.

Vành mắt nương Hà Hoa đỏ ngàu, "Lão Nhị, giúp tẩu tử một chút, hiện tại cả người Hà Hoa phát sốt, đại phu thôn lân cận không ở nhà, hiện tại chỉ có thể đưa vào trong trấn thôi. Tẩu tử chỉ có thể tới tìm ngươi" nói xong liền muốn quỳ xuống.

"Tẩu tử tẩu làm gì vậy, ta đi tìm Trương Đại Thúc, đánh xe bò tới, tẩu nhanh đi thu dọn chút quần áo, bây giờ chúng ta vào trấn." Nhạc Mặc vừa dặn dò, vừa chuẩn bị đi ra ngoài.

"Được, được, bây giờ ta về liền, " nương Hà Hoa lau lau nước mắt, xoay người chạy về nhà.

"Bảo Nhi, tự mình đi đến ngăn tủ tìm một bộ quần áo dày, đợi tướng công trở về đón nàng." Nhạc Mặc vẻ mặt bình tĩnh.

"Ta biết, chàng mau đi đi" Bảo Nhi đóng cửa lại, liền bắt đầu lục tung cái tủ.

Trương Đại Thúc nghe Nhạc Mặc kêu cửa, rất nhanh đứng dậy, cũng không trì hoãn liền đánh xe bò chạy tới cửa nhà Hà Hoa.

Trương Đại Thúc và nương Hà Hoa rất nhanh đưa Hà Hoa lên xe, Nhạc Mặc muốn giúp đỡ, nhưng cân nhắc đến Hà Hoa còn là một khuê nữ nên đành thôi, chạy về phòng nhỏ Trà viên đón Bảo Nhi.

Nương Hà Hoa chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hoảng hốt, ở bên cạnh vừa gọi Hà Hoa, vừa chảy nước mắt."Hà Hoa, nương thật có lỗi với con, để cho con chịu khổ nhiều như vậy, nương thật xin lỗi con."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui