Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Editor: Cà Rốt Hồng -

Sự thông tuệ của nàng, không phải Nhạc Mặc không biết, chỉ là không ngờ ở  phương diện thế cục quan trường cũng có thể thấy thông suốt như thế. Cưng chiều trong mắt biến ảo vô biên, Bảo Nhi, tướng công nhà nàng sao mà may mắn thế. Không mặc cho nàng lôi kéo đi về phía trước nữa, bước nhanh đi vòng qua trước mặt, ôm người vào trong lòng.

"Chàng điên ư? Trên đường nhiều người như vậy!" , Bảo Nhi kì kèo muốn đi đi qua bên cạnh, người này có chút bị sốt rồi. Nhạc Mặc nhếch môi, nghiêng đến bên tai ngọc kia, hơi thở như u lan, "Có liên quan gì đến người ta chứ." Nói xong nhân cơ hội liếm liếm vành tai kia.

Gò má Bảo Nhi lập tức hồng lên như cánh hoa đào, mợ nó! Nàng đây là bị một cổ nhân đùa giỡn ngoài đường phố sao?

Không khách khí ôm lấy bàn tay thon dài kia cắn một cái, nhân tiện liếc nam nhân kia một cái. Nhạc Mặc khẽ khom lưng, đưa mặt tới trước mặt Bảo Nhi, lên tông giọng nói: "Bảo Nhi, nếu không thì nàng hôn lại đi!" Bộ dạng nghiêm chỉnh kia thiếu chút nữa tức chết người. Ai có thể nghĩ tới, một người thường ngày ôn hòa lạnh nhạt, đang ở trên đường phố lại dám tán tỉnh nàng chứ?

Mắt to ngập nước ừng ực quay một vòng, tỉ mỉ quét từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt kia, cùng với lúc kiểm hàng không có gì khác nhau. Nhạc Mặc kiên nhẫn chờ, nhìn bộ dạng đáng yêu kia, thật muốn lập tức kéo người về nhà.

Bảo Nhi quan sát xong rồi, đưa tay lên túm vạt áo trước ngực Nhạc Mặc, kéo người nhích tới gần một chút, hôn lên môi mỏng kia. Nhạc Mặc nâng ống tay áo lên, che đôi môi tiếp xúc kia lại, cuốn người lướt đến hẻm nhỏ bên cạnh, để người chống đỡ trên tường, đan vào triền miên, vong tình ôm hôn.

"Không ngờ dân phong nơi này lại cởi mở như thế, ngoài đường phố mà cũng có thể hôn nhau!" , Mộ Dung Diệp Hoa thấy được sửng sốt, cứ nhìn bóng lưng một người cao lớn che một người vào trong ngực, ẩn vào hẻm nhỏ bên cạnh.

"Tiểu thư, công tử bảo chúng ta nhanh trở về một chút đấy!" , Xuân Hoa nhỏ giọng nói, cúi đầu trên mặt đỏ bừng.

Mộ Dung Diệp Hoa thu hồi ánh mắt, nhìn nha đầu cúi đầu kia tức giận hừ một tiếng, đều do nàng, ra ngoài cũng không biết mang thêm ít tiền, làm hại mình xấu mặt. Nếu không phải nương sắp xếp nàng ở bên cạnh, mình nhất định đã sớm bán nàng vào kỹ viện rồi. Để cho nàng ghi nhớ lâu!

"Ưmh…ăn cơm… " có chút vô lực đẩy Nhạc Mặc ra, muốn tách hai người ra, chút nữa còn phải đi đến nhà nương ăn cơm đấy.

Con mắt Nhạc Mặc ánh lên, sáng ngời khác thường, nếu không phải thời điểm không đúng, Bảo Nhi nhất định kéo người làm xong. Ngươi nói xem để một mỹ nam ở bên cạnh, ai có thể ngày ngày chịu đựng được, còn không phải có thời gian rãnh một chút là sẽ kéo người làm sao!

Cố gắng lấy tay tách đôi môi kia ra, Nhạc Mặc lẳng lặng ôm người một hồi, mới xem như bình phục lại."Bảo Nhi, tướng công muốn ăn nàng…" , giọng nói giòn giã, mang theo vẻ lười nhác, môi dán chặt gò má Bảo Nhi.

"Hôm qua chàng mới ăn…." , có chút hờn dỗi đẩy người ra, sửa lại quần áo một chút, lúc quay đầu lại thì mỗ nam vẫn còn nhếch mày tựa vào trên tường.

"Ta muốn đi ăn sủi cảo, chàng cứ tùy ý." Lưu loát vuốt lại tóc, quay về phía mỗ nam cười sáng lạng. Nhạc Mặc vội vàng thu lại gợn sóng bên trong đứng thẳng dậy, bước nhanh đi lên kéo tiểu móng vuốt kia.

Hai người ở Mộc Diệp Trang ăn cơm xong, nói chuyện với nhau một lát. Sắc trời dần tàn, hai người giắt tay nhau, chậm rãi đi dạo ở trên đường.

Mặc dù đã cuối mùa thu, trên chợ đêm vẫn rất náo nhiệt. Rất nhiều quầy hàng bày bán đèn Khổng Minh, phía trên vẽ nhiều loại hình vẽ, có vài cái phía trên còn viết một vài lời chúc phúc.

"Thích không?" , Nhạc Mặc cúi đầu, nhìn ánh mắt tràn đầy tinh thần kia.

Bảo Nhi ngẩng đầu ai oán nhìn Nhạc Mặc một cái, ra vẻ như muốn cũng không thể mua, hôm nay quên mang tiền, mà người đàn ông trước mặt này, từ khi vào trấn đến nay, chưa từng chạm đến tiền, còn có thể trông cậy vào hắn mang theo sao?

"Ha ha, đợi một chút!" , ngẩng đầu liếc nhìn cửa hàng ngọc bên cạnh, kéo Bảo Nhi đi qua.

"Đi vô đây làm gì vậy?" , Bảo Nhi không hiểu đi theo.

Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe môi, vào trong cửa hàng. Lão đầu tử kia vốn đang gảy bàn tính, thấy Nhạc Mặc đi vào, lập tức vòng từ phía sau quầy đi ra ngoài, thấy Bảo Nhi ở bên cạnh, đôi mắt sắc ngưng lại, khom người đứng nghiêm một bên.

"Lấy ngân phiếu cho ta, " Nhạc Mặc vừa dứt lời, lão đầu tử kia lập tức vòng ra phía sau quầy, dâng lên một xấp ngân phiếu, Nhạc Mặc rút ra một tờ, dẫn theo Bảo Nhi ra cửa.

Bảo Nhi ngây ngốc nhìn nam nhân bên cạnh, ngân phiếu dễ dàng kiếm được như vậy sao? Cứ đứng đó thì người ta tự dâng tiền lên, còn tùy tiện lấy nữa. Mình mỗi ngày bận trước bận sau, tiền cũng không đến tùy theo ý mình như vậy. Mẹ ơi, còn có chút thiên lý nào không?

Nhạc Mặc đưa cho người bán hàng rong kia một tờ ngân phiếu một trăm lượng, người bán hàng rong kia sầu khổ gãi đầu, nghĩ một lát nói:"Công tử, đèn này ta sẽ tặng cho ngài, nếu sau này ngài có tiền lẻ nhất định phải trở lại mua nhiều thêm vài chiếc nhé!"

"Được" , Nhạc Mặc cười nhạt một tiếng, cầm lấy chuôi đèn, đưa tới tay Bảo Nhi.

Bảo Nhi vẫn chưa từ trong sự kiện đưa tiền vừa rồi hồi thần lại, như khúc gỗ đưa tay nhận lấy. Nhạc Mặc nhét tấm ngân phiếu kia vào trong túi nhỏ Bảo Nhi mang theo bên mình, ôm vai người tiếp tục đi dạo.

"Tại sao đi đến đâu người ta cũng đều tặng đồ vậy?" , ngước đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mờ mịt. Nhạc Mặc không khỏi nhếch nhẹ mắt phượng, giương khóe miệng nói: "Bởi vì phu nhân sức quyến rũ vô biên! Ha ha!"

Đại sảnh lầu một của Lãm Nguyệt Lâu, ca múa thanh bình, rượu thịt say mê, mà lúc này ở trong Vọng Nguyệt Các lầu ba lại yên tĩnh khác thường, điệu nhạc đồi trụy bên ngoài cũng không có lọt vào một chút nào. Trong lư hương hơi khói lượn lờ, sau màn sa tiếng đàn lượn lờ bay lên. Trong phòng như u lan, lịch sự tao nhã phi phàm.

"Ta vốn định chơi mấy ngày rồi trở về Trung Thành, không nghĩ tới bây giờ cũng không cần đi về." Phượng Lăng Vũ chơi đùa lư hương bên bàn thấp, nói chuyện với Thượng Quan Dực. Trong giọng nói vi lộ ra vẻ không tình nguyện.

"Không phải quá hợp ý ngươi rồi sao, trở về Trung Thành cha ngươi còn không ngày ngày nhốt ngươi ở sân luyện võ, đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được." Vẻ mặt Thượng Quan Dực có chút tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mang theo chút lười nhác, nhàm chán cầm đũa trúc lùa lá trà trong ly trà.

Lăng Vũ thở dài thật sâu, ném thiết điều (cây sắt) trong tay ra, gối cánh tay nằm trên sàn nhà. Nhìn lụa đỏ lay động trên xà nhà trên đầu nói: "Không nhẹ nhàng như ngươi tưởng vậy, hẳn ngươi cũng biết nguyên nhân ta có thể ở lại."

"Ha ha, vì muội phu sau này của ngươi, đại cữu tử nhà ngươi cần phải ra sức lực hơn mà! Muốn không đếm xỉa đến, sợ là không thể nào." Cầm chuôi quạt ngọc lên, gạt một ly trà xuống, Lăng Vũ đưa tay tiếp được, lại không tràn ra một giọt nào.

Ngồi dậy, cũng không nhìn cái ly, uống toàn bộ vào trong miệng, lúc này mới biết trong này không phải là rượu, trong miệng đều là lá trà. Tức giận nhìn Thượng Quan Dực một cái, vội vàng đứng dậy nhổ ra chậu đồng bên cạnh.

Thượng Quan Dực chứa ý cười, bưng ly lên nhấp một miếng, thong dong dựa vào trên ghế dựa, gõ cán quạt.

"Mấy ngày nay ngươi thật là thành thật, tại sao không đi tìm tiểu tình nhân của ngươi? Sợ bị tướng công người ta trấn áp hở! Ha ha" , Lăng Vũ cầm bầu rượu bên cạnh lên, châm đầy cho mình một ly.

Thượng Quan Dực như đang suy nghĩ đến chuyện khác, không đáp lời nữa. Một người lẳng lặng uống rượu, một người lẳng lặng dựa vào ghế. Lư hương tỏa ra hơi nóng ấm áp, cả phòng đều tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.

"Nếu như, ta có thể gặp gỡ nàng sớm thì tốt biết bao…." , kim tuyến trên quần áo xanh ở trong ánh nến ánh lên ánh sáng chói mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn về một nơi, lúc khép mày lại ánh sáng tan vào đáy mắt.

Lăng Vũ cũng không trêu ghẹo giống như vừa rồi, nhìn gương mặt có chút tái nhợt kia, cũng không biết nên an ủi thế nào.

Từ lúc mười tuổi, bọn họ thường tránh người lớn trong nhà len lén chơi chung một chỗ. Cùng nhau luyện công, cùng nhau uống rượu, gần như không có gì giấu nhau. Cha chú bên kia, hai nhà không có giao hảo gì, không phải là không muốn, mà là không thể. Thượng Quan nhất tộc khống chế nửa mạch máu kinh tế Lan Khải, Phượng gia nắm trong tay hơn nửa binh quyền Lan Khải, cho dù mấy năm gần đây hoàng thượng cố ý tước đoạt bớt, nhưng vẫn không thể thu hồi binh quyền như cũ. Hai nhà vẫn kiêng dè, gần như không có giao thiệp ở những nơi chính thức.

"Nếu không, ngươi trở về Trung Thành đi" , có lẽ rời đi, hắn cũng sẽ không khổ sở như vậy nữa. Lăng Vũ buồn bực cúi đầu, hắn thật sự không biết nên nói gì.

Thượng Quan Dực khẽ cười ngồi dậy, gõ cán quạt ngọc trong tay, lại khôi phục lại bộ dạng công tử văn nhã thường ngày, "Thật không dễ gặp được người thích, ta làm sao rời đi được." Bắt chéo chân, gác lên trên bàn thấp, vẻ mặt tràn đầy nhu hòa lạnh nhạt.

"Đúng rồi, ngươi cảm thấy Nhạc Mặc kia như thế nào?" , Thượng Quan Dực thu chân lại, đối mặt Lăng Vũ.

"Rất tốt chứ sao, khí chất phi phàm, ngọc thụ lâm phong, ta thấy bộ dạng hắn xuất sắc nhất trong đám người ta từng thấy. Hơn nữa nói năng phong nhã, không ngờ Đào Hoa Trấn có thể nuôi dưỡng ra một công tử như vậy." Lăng Vũ càng nói càng hưng phấn, vẻ mặt Thượng Quan Dực càng ngày càng đen.

Nói thoải mái, mới phát hiện người anh em đã sắp bốc hỏa, vội đi qua ngồi xuống, "Ha ha…đương nhiên, huynh đệ ta cũng không kém, ngươi xem bộ dạng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, còn có tài kiếm tiền. Hắc hắc!"

Rốt cuộc Thượng Quan cũng nghe được lời hữu ích, thu lại vẻ mặt giận dữ, "Mộ Dung Dục khẳng định sẽ rất nhanh phái người tìm ngươi, không bằng ngươi cứ đến ở tửu lâu Minh Hương đi, ở dưới mắt hắn, cũng tốt để cho hắn yên tâm. Có chuyện tìm ta trực tiếp tới nơi này, sẽ có người báo cho ta biết."

"Ừ, ta biết rồi. Đúng rồi, thân thể ngươi… " , có chút lo lắng nhìn Thượng Quan Dực.

"Còn chưa có dễ dàng chết như vậy…" , trong mắt xen lẫn vẻ khổ sở, tản vào trong ánh nến mỏng manh.

Vân Vân và Thái Hà đều được bố trí ở hậu viện cửa hàng bên phải, ở cùng một chỗ với Mộc Cận bọn họ. Về chuyện thọ từ, cũng không phải trong một lúc nhất thời là có thể giải quyết. Chỉ có điều, nếu Nhạc Mặc đã nói như vậy, thì hắn nhất định có thể xử lý tốt. Hiện tại Bảo Nhi có thể làm, chỉ có thể là tận lực cố gắng, có thể giúp chút nào hay chút đó.

Nghĩ đến Thái Hà và nội tổ mẫu sống nương tựa lẫn nhau, Bảo Nhi cũng liền để cho nội tổ mẫu kia vào đây ở, bình thường giúp đỡ nhóm chút lửa, cũng có thể để cho nàng an nhàn một chút.

Trong Thiên Tự Các tửu lâu Minh Hương, Nhạc Mặc cùng với Mộ Dung Dục đang uống trà.

Mộ Dung Dục bảo Mộc Lâm bên cạnh lấy ra mộc bài điều động quan viên, đưa cho Nhạc Mặc. Nhạc Mặc cười nhạt tiếp nhận, lễ độ mở ra.

"Hiện tại tuy chỉ là mộc bài điều động, văn thư cũng rất mau sẽ xuống, đến lúc đó, Nhạc huynh chính là quận thủ ba huyện rồi." Mộ Dung Dục khẽ nhếch mắt, trong mắt chứa ý cười.

Nhạc Mặc khép lại lệnh thư, đứng dậy ra vẻ muốn bái, Mộ Dung Dục vội đỡ người lên, "Nhạc huynh không cần đa lễ, giữa hai ta cần gì phải nhiều nghi thức xã giao như vậy! Bản công tử sau này vẫn còn nhờ Nhạc huynh ủng hộ nhiều hơn, cai quản đất Ngô này cho tốt!"

Nhạc Mặc cười nhạt ngồi xuống lại, trong mắt sáng rõ, "Nhất định không phụ ủy thác của công tử!" Thu lại chút cảm xúc thoáng hiện khác vào đáy mắt.

Tâm tình Mộ Dung Dục rất tốt, cuối cùng cũng thu được người này vào dưới trướng, nhân tài hiếm thấy như thế dốc sức cho ta, về sau đất Ngô này thống nhất một khối, cũng đỡ phải lo lắng, hắn tuyệt đối có thể chống lại Lục thúc, hắn không có nhìn lầm.

Nhạc Mặc lạnh nhạt mím môi trong ly trà, trong mắt phượng chứa nụ cười thản nhiên, lan đến đáy mắt, hóa thành một vũng nước sâu không thấy đáy.

Cẩm Y Phường ở trên trấn buôn bán ngày càng lụn bại, rất nhiều người tình nguyện đứng xếp hàng chờ thật lâu, chỉ vì cầu được một món đồ ở Phượng Y Các.

Phía trong Cẩm Y Phường, Ngô Yên Nhiên chán nản tựa vào bên giường, giễu cợt nhìn ba trang giấy nhăn nheo trước mặt, thì ra là, nàng ta không ngốc, ha ha. Ngốc vẫn luôn là mình, còn vọng tưởng thông qua nàng ta có thể đến gần hắn, ai ngờ lại giống như tên hề ở đó lượn vòng cầu xin Nhạc Mặc.

Trong đôi mắt mị hoặc đột nhiên hiện lên vẻ ngoan lệ, móng tay đỏ tươi hung tợn nắm chặt ga giường, trên chăn giường gấm trắng dường như tràn ra một đóa hoa đào, rực rỡ chói mắt.

Trong Phượng Y Các, Vân Vân thấy Bảo Nhi xuống lầu, chần chừ mấy bước, lại có chút khiếp sợ lui qua một bên. Bảo Nhi cong khóe miệng lên, thân mật bước tới.

"Bà chủ, ta, ta…" , Vân Vân càng rụt rè hơn, cúi đầu lắp bắp muốn nói gì đó.

"Có điểm tâm chưa? Bưng tới cho ta một ít đi." Cười nhìn về phía tiểu nha đầu kia, tiểu nha đầu kia lập tức chạy đi hậu viện.

"Tiểu Khang Tử, chút nữa phát cho Vân Vân ba tháng tiền công." Cầm sổ sách một bên lên dựa qua giường êm bên cạnh. Tất cả các kiểu quần áo chuyển qua cửa hàng bên phải, hôm nay tiền đường nghiễm nhiên trở thành chỗ làm việc của Bảo Nhi.

"Bà chủ, ngày hôm trước mới cho, " Tiểu Khang Tử từ phía sau bàn vòng ra ngoài, vừa mài mực, vừa đứng ở bên cạnh đáp lời Bảo Nhi.

"Ừ, ta biết, phát thêm ba tháng, hẳn là nàng ta rất cần. Sau này mỗi tháng cứ theo như thường lệ phát cho nàng ta." Đưa tay nhặt cây bút nhỏ lên, chấm chấm mực.

Tiểu Khang Tử cười ngây ngốc, vừa mài mực vừa hất đầu cười. Bà chủ nhà hắn vẫn như thế, luôn suy nghĩ cho cảm nhận của mỗi người bọn họ, chưa từng coi bọn họ như hạ nhân, ngoài mặt hung dữ, bên trong rất ôn hòa.

"Mài cho tốt đi, đừng cười ngu ngốc như vậy." Trêu chọc một câu, cầm bút ghi sổ sách. Vân Vân bưng khay tiến vào, Tiểu Khang Tử lại chạy trở về phía sau bàn.

Lý Tuyết Diên ôm một cái hũ trong ngực, vui như điên nhảy xuống xe ngựa. Bên cạnh bà tử đi theo lo lắng một trận, đừng có ngã nha!

"Bảo Nhi, Bảo Nhi….ta tới rồi!"

Bảo Nhi cười cong mày, ném cây bút trong tay ra, muốn đứng dậy, lại ngồi về chỗ cũ, mím môi một cái, tiếp tục lật sổ sách trong tay. Thấy nữ nhân kia tiến vào, lười biếng nhướng mí mắt, lại tiếp tục nhìn chằm chằm sổ sách trong tay.

Trên người Lý Tuyết Diên mặc một cái áo kép mỏng, vẻ mặt vui vẻ đặt cái hũ trong ngực lên trên bàn thấp. Thấy Bảo Nhi không có phản ứng gì, cũng không giận, nâng mặt lên thành thật ngồi xuống đối diện.

Bảo Nhi cố ý, nàng chính là muốn chỉnh nàng ấy một chút, Lý Tuyết Diên là người không nhẫn nại, khẳng định không nhịn được lâu. Một hồi đi qua, lại một hồi đi qua nữa, Lý Tuyết Diên vẫn an tĩnh mắt láo liên ngồi ở đó.

Kỳ quái, chẳng lẽ bệnh một chặp, làm người ngốc luôn rồi? Cũng không dây dưa với nàng ấy nữa, ném sổ sách trong tay ra.

"Muội bận rộn xong rồi!" , kêu to một tiếng, ngay sau đó một con vật khổng lồ bổ nhào tới.

Bảo Nhi vội che lỗ tai lại, mệt ta vừa rồi còn cho là nàng đổi tính rồi, ta thật là suy nghĩ nhiều quá."Có thể nhỏ giọng một chút hay không, " khinh bỉ liếc mắt nhìn cái gương mặt phóng đại trước mặt một cái.

"Ha ha ha, muội biết trong cái hũ này của ta là cái gì không?" , Lý Tuyết Diên không chút cử động, tiếp tục kinh hô hỏi.

"Tỷ không nói làm sao ta biết, " tức giận đẩy cái đầu kia qua một bên, thấy nàng mặc rất là mỏng manh, lại kéo người tới."Tỷ muốn chết hả, bên ngoài lạnh như thế, tỷ mặc ít như vậy."

Lý Tuyết Diên cười khúc khích gác đầu lên trên vai Bảo Nhi, "Ta chính là nhớ muội, ta đã khỏe cả rồi, nương còn không cho ta ra ngoài, nếu không phải là nói tới tìm muội, bà ấy càng không thể thả ta đi ra ngoài đâu" , chỉ chỉ ngoài cửa nói: "Muội xem, còn cho người trông chừng ta, sợ ta đi loanh quanh bên ngoài."

"Hiện tại tỷ mới khỏe lên, phải chú ý nhiều một chút, đợi ta lấy cho tỷ hai bộ áo bông, về sau ra cửa mặc nhiều một chút. Tránh để nương tỷ lo lắng." Bảo Nhi hiếm khi ôn hòa nói chuyện với nàng, Lý Tuyết Diên thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Ôm cái hũ trước mặt Bảo Nhi dời đi, nhướng mày từ từ mở ra.

Một mùi thơm lập tức tràn ra ngoài, kích thích vị giác, mùi vị có chút chua chua.

"Ten ten ten tèn, mời Nhạc mỹ nhân hưởng dụng!" , nhìn bộ dạng buồn cười này, Bảo Nhi vui vẻ. Duỗi đầu nhìn vào bên trong một chút, "Qủa mơ? Không thể nào!" Có chút hưng phấn, muốn thò tay vào, Hải Đường rất đúng lúc đưa tới một đôi đũa.

"Ta biết ngay muội sẽ thích, lần trước hai ta đi cửa hàng điểm tâm, muội chỉ chọn vị mơ. Lần này bà bà trong phủ muối hai hũ, ta liền ôm một hũ tới cho muội. Như thế nào, cảm động không? Ha ha!" Lý Tuyết Diên nằm úp sấp bên cạnh liến thoắng không ngừng, Bảo Nhi ăn từng miếng.

Gắp một miếng cho nàng, nàng vội vã lắc lắc đầu, "Ta thích ăn ngọt, cái này quá chua, ta không chịu nổi." Bảo Nhi cười ngọt ngào, Lý Tuyết Diên ngây ngốc cười theo. Đây chính là bằng hữu, cho dù không phải thứ nàng thích, nàng cũng sẽ nhớ ngươi thích.

Một đám người dân Đào Sơn Thôn, buổi sáng bắt đầu làm việc, có mấy người muốn chạy trốn từ sơn động phía sau núi, may nhờ bọn họ có tai mắt nhiều, nếu không thật sự không bắt trở lại được. Bên trong Ngô phủ, Ngô Hữu Chi nghe hạ nhân hồi báo, phiền muộn hung ác vỗ bàn, "Đám điêu dân này! Không cho bọn chúng xem chút màu sắc, còn muốn tạo phản sao!" , chòm râu theo hơi thở không ngừng lay động.

Thôi bộ đầu quỳ trên mặt đất, một cử động cũng không dám. Mấy ngày nay liên tiếp có người chạy trốn, đại nhân đã rất giận rồi. Bọn họ cũng không có cách nào, hơi không để ý một chút người liền chạy, cũng không tìm được.

Gò má gầy gò của Ngô Hữu Chi không ngừng co rút, trong đôi mắt ti hí lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Trông coi những thân nhân của những điêu dân kia cho ta, chỉ cần hơi có động tác, thì bắt người giam vào lao cho ta, xem bọn chúng còn dám chạy hay không!" , nghĩ tới về sau, trong đôi mắt hí lại hiện lên vui vẻ. Thọ từ xây xong, làm lễ vật đại thọ năm mươi cho hoàng thượng, còn lo chức quan quá nhỏ sao?

Ha ha ha ha, đến lúc đó sợ là rất nhiều đại thần trong triều đều muốn tới lôi kéo ông ta, muốn ở trên danh sách đó thêm vào một khoản. Thọ lễ này, hoàng thượng không có lý do gì không thích, chỉ cần một khi hoàng thượng vui mừng, thứ ông ta vốn không dám nghĩ tới, cũng sẽ lấy được.

Trong một đại trạch ở bờ Tây hồ Hoa Đào, đám người hầu vốn đang thanh nhàn đều bắt đầu bận lu bù lên. Mặc dù đã cuối mùa thu, trong sân hoa và cây cối quý hiếm không biết từ đâu có được vẫn xanh um tươi tốt, sinh trưởng rất vừa ý.

Một nữ tử áo đỏ trên đầu cắm đầy trâm cài, từng bước đi đến cửa chính. Quản gia lớn tuổi đuổi theo ở phía sau, mệt thở hồng hộc. Lão quản gia kia ngoắc tay ra hiệu hai thị vệ canh cửa ngăn tiểu thư lại, hai người kia thấy được. Còn chưa hành động, liền bị ánh mắt hung tợn của tiểu thư kia trấn áp, hai người chỉ coi như không nhìn thấy, liếc mắt nhìn nhau, ngước đầu nhìn bầu trời sáng trong kia. Nữ tử áo đỏ còn cố ý đi tới trước mặt, vỗ vỗ hai anh em kia, hai người một cử động cũng không dám.

Nữ tử áo đỏ cười lớn chạy ra khỏi cửa, quay đầu về phía lão quản gia còn chưa đuổi kịp tới kia le lưỡi một cái, dẫn theo nha đầu bên cạnh, như một làn khói, không còn bóng dáng.

Lão quản gia thật vất vả đuổi đến cửa, đỡ cạnh cửa nhìn đường cái trống trải kia, hung hăng liếc hai thị vệ kia một cái, vội vàng sai người đi thông báo cho công tử.

"Làm ơn cho xin chút đồ ăn, làm ơn cho xin chút đồ ăn…" , trên đường Hoa Thương từng hàng người ăn xin. Kể từ khi Đào Sơn Thôn bắt đầu xây thọ từ, nơi này lưu dân càng nhiều. Phố Hoa Thương vốn là một chợ buôn bán lớn, hai bên cửa hàng mọc như rừng, nhưng không biết năm đó xảy ra chuyện gì, trong một đêm tất cả cửa hàng đều bỏ trống, dần dà trở thành ổ ăn xin.

Bọn họ giống như là làm ăn, ban ngày ra ngoài đường phố xin ăn, buổi tối vào trong cửa hàng ngủ. Mọi người cũng sớm quen với loại phương thức này, lúc đi ngang qua, có tiền đều sẽ lấy ra một chút, cứu tế xuống. Suy cho cùng nếu có năng lực kiếm tiền, cũng sẽ không lựa chọn cách sống này.

Huyện lệnh từng muốn cho thuê chỗ này, nhưng các cửa hàng đều cảm thấy chỗ này mang điềm xấu, không muốn làm ăn ở chỗ này, cho nên liền bỏ trống đến nay.

Con đường này nghiễm nhiên thành một nơi phong cảnh khác biệt, chỗ phồn hoa của đoạn đường, hai bên tất cả đều là người ăn xin quần áo lam lũ.

Mọi người nhìn chiếc xe ngựa quen thuộc kia đã tới, không có nhốn nháo, cầm chén lên, ngoan ngoãn xếp thành một hàng dài. Đỗ Quyên vội vàng đưa mũ sa tới, Bảo Nhi cười khoát tay, trong tiếng kinh sợ bên ngoài, vịn cạnh xe nhảy xuống.

Cái gọi là dơ bẩn ở nơi này của nàng không tồn tại, bọn họ cũng giống như người bình thường, không cần thiết che mặt. Hổ Tử và Tiểu Khang Tử bắt đầu đi xuống khiêng cháo, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn giai nhân như tiên nữ kia. Có vài tên ăn xin cúi đầu ngại ngùng, không dám giương mắt nhìn về phía trước. Từ đầu đến cuối Bảo Nhi vẫn mỉm cười thản nhiên, thuận tiện giúp bọn họ một tay khiêng đồ.

Mấy khất cái cường tráng trước mặt, muốn giúp đỡ khiêng nồi lớn xuống, lại có chút e ngại rút tay trở về.

"Hai người khiêng giúp ta với, ta khiêng không nổi, ha ha" , bắt được chút e ngại thoáng qua trên mặt bọn họ, Bảo Nhi cười hô.

Hai người kia lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, một khắc cũng không dừng lại vội đưa chén trong tay cho người phía sau, giúp khiêng nồi lớn từ trên xe xuống.

Phát cháo miễn phí cho bọn họ đã được một tuần rồi, trước kia đều là Hổ Tử và Tiểu Khang Tử phụ trách. Bảo Nhi muốn đến xem xem tình hình cụ thể thế nào, có thể có biện pháp gì cải thiện hay không.

Một người một cái bánh bao, một chén cháo thịt, tiến hành đâu vào đấy. Có vài người già đi đứng bất tiện nép ở một bên, Bảo Nhi giúp đỡ bưng tới. Nàng có thể giúp bọn họ cũng chỉ có thể là một bữa cơm một ngày thôi, muốn cải thiện hết các phương diện, bây giờ nàng còn chưa có năng lực kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui