Cực Võ

Vô Song có trí nhớ siêu phàm, hắn liền thật sự có thể nhớ được cung đường từ khu tập kết đầu tiên đến điểm mà Vương Thiên Nhất dẫn bọn họ đi.

Thật ra mà nói Vô Song cảm thấy chưa chắc trở lại khu tập kết đã là tốt, bất quá cũng không hẳn là xấu.

Đầu tiên mà nói trí nhớ của hắn rất tốt nhưng không có nghĩa là người khác không thế, hắn thông minh nhưng thiên hạ không phải toàn người ngu.

Từ trận chiến ở Sơn Nam Tây Đạo, ánh mắt Vô Song đã rộng hơn rất nhiều, hắn biết thiên hạ người thông minh không thiếu.

Hắn có thể nhớ đường đến trại tập trung nhưng không có nghĩa người khác nhớ không được, nhóm mười người Vô Song có thể gặp phải đội ngũ khác, thậm chí trận chiến đầu tiên hoàn toàn có thể nổ ra ở khuc vực đó.

Tất nhiên có hại thì cũng sẽ có lợi, chính vì lợi nhiều hơn hại nên Vô Song mới quyết định quay lại.

Đầu tiên trại tập kết địa hình rất đẹp, hoàn toàn bằng phẳng, cũng nằm ở khu vực trung tâm.

Khu vực trung tâm này tất nhiên muốn thủ vũng là việc không thể, rất nhiều đội ngũ dù sớm dù muộn cũng sẽ đi qua nơi đây, tuy nhiên ở khu vực này lại có thể cho Vô Song cái nhìn rộng nhất, đội ngũ bọn hắn có thể đi đến nhiều nơi nhất.

Tiếp theo là tình trạng gặp mặt đội ngũ khác.

Chỉ cần không gặp 3 cái đội ngũ mà Vô Song chú ý kia, hắn tin tưởng đội ngũ bên mình có thể toàn diệt đối phương, vừa vặn kiếm thêm 10 tấm lệnh bài, nếu may mắn hơn nữa có thêm vài tầm nghịch đảo lệnh bài liền càng tốt.

Dù sao Vô Song mục tiêu cũng là kiếm về 50 điểm một cách nhanh nhất, lần đầu xuất phát đã kiếm được 10 điểm đương nhiên là đại thành công, về phần hơn 10 điểm... liền có thể nói thần may mắn mỉm cười với Vô Song.

Cho dù đội ngũ của đối phương quá khó xử lý, vẫn có thể bắt tay vào đàm phán. Xui xẻo thì hai bên không tìm được tấm lệnh bài nghịch đảo nào cần, may mắn thì mỗi bên đều có thể kiếm được ít nhất 10 điểm, vẫn có thể coi là đôi bên cùng có lợi.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải tiến về khu vực trung tâm kia.

Tốc độ của nhóm Vô Song không tính là chậm, thậm chí là rất nhanh, nếu Vương Thiên Nhất dẫn cả đội đi đến điểm xuất phát đầu tiên tốn khoảng 2 tiếng đồng hồ thì khi trở lại, Vô Song cùng mọi người chỉ mất một nửa thời gian mà thôi.

Điều làm Vô Song căn bản không ngờ được là, hắn nhìn thấy một vị trưởng lão, lại còn đang dẫn đội.

Không chỉ là Vô Song giật mình, mà toàn bộ mọi người đều đang giật mình, không ai ngờ dĩ nhiên lại đụng độ một nhóm đội ngũ sớm thế này.

Đáng nói nhất là, Vô Song cảm thấy vận khí của mình lúc này không hề tốt cho lắm, hắn liền gặp cái đội ngũ khó chơi nhất, đội ngũ của Sử Văn Tiến.

Ở phía ngược lại, đội ngũ của Sử Văn Tiến cũng giật mình không nhẹ.

Bọn họ là nhóm rời khỏi điểm tập trung muộn nhất, cũng bởi vì Cơ không có xuất hiện.

Nói thật bọn họ mới bắt đầu xuất phát được chưa đến 3 phút đồng hồ, liền gặp nhóm người Vô Song, đây là cái đạo lý gì?.

Tất nhiên đám người Sử Văn Tiến sẽ không hề sợ hãi, bởi bọn họ có trưởng lão dẫn đội.

Lúc này Cơ cũng nhìn Vô Song, chỉ là sắc mặt của nàng tràn ngập hiếu kỳ.

Bản thân Cơ từ khi nhìn thấy Vô Song, liền cảm thấy năm nay khảo hạch cực kỳ thú vị, nàng vốn muốn sau khi dẫn đội xong liền đến nhìn Vô Song thêm vài lần, ai ngờ Vô Song vậy mà lại xuất hiện trước mặt nàng.

Phát hiện ra Cơ nhìn mình, Vô Song trái lại không có nhiều áp lực lắm.

Giống như trường hợp của Vương Thiên Nhất, theo Vô Song nghĩ đám người Sử Văn Tiến vẫn đang trong quá trình dẫn đội, dù sao trưởng lão của bọn họ chưa rời đi, điều này nói lên ít nhất trận chiến giữa hai bên chưa nổ ra.

Điều Vô Song không ngờ là, Cơ cứ như đọc được suy nghĩ của Vô Song vậy, nàng bước ra một bước về bên tay trái.

“Tu La Thí Luyện bên trong, có ghi một mục nhỏ, chỉ cần hai nhóm dự thi gặp mặt nhau, liền đại biểu có thể bắt đầu chiến đấu”.

Cái luật lệ này, Vô Song tuyệt đối chưa có nghe, hơn nữa đảm bảo ở đây cũng chưa có ai nghe bất quá chỉ cần Cơ nói có, liền là có.

Cơ mỉm cười, chân đạp hư không, lướt nhẹ về phía sau, giọng nói mang theo vài phần thích thú.

“Tu La Thí Luyện, ngay lúc này bắt đầu”.

.......

Cơ lùi lại để cho hai đội ngũ tương đối khó xử, thậm chí chính Vô Song còn không biết làm gì mới tốt, chẳng nhẽ lao vào chiến đấu luôn?, rõ ràng cả hai đội ngũ đều không sẵn sàng cho tình trạng này.

Bất quá cũng không để Vô Song suy nghĩ quá nhiều, Sử Văn Tiến lúc này tiến lên một bước, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Hồ Phỉ, chỉ cần nhìn ánh mắt người này, cũng đã cảm thấy, Sử Văn Tiến tuyệt đối không phải là một nhân vật hiền lành gì.

Ánh mắt của hắn có thể dùng từ hung ác để hình dung.

Nếu Vô Song biết thân phận thật sự của Sử Văn Tiến, hắn liền sẽ không lạ gì bởi Sử Văn Tiến là con trai Khách Quảng Tiên.

Khách Quảng Tiên là ai?, Thiên Hộ Cẩm Y Vệ của Đại Thanh, tuy nhiên nếu thế giới này mối quan hệ các nhân vật lịch sử không thay đổi quá nhiều thì Khách Quảng Tiên được coi là con nuôi của Ngụy Trung Hiền, là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Ngụy Trung Hiền.

Là người của Ngụy Trung Hiền, có thể hiền lành được mới là lạ.

Sử Văn Tiến bước ra một bước kia, cây thiết côn trong tay hắn xoay tròn rồi chỉ thẳng về phía Hồ Phỉ.

“Không cần nói nhiều, nếu trưởng lão đã nói chiến, liền chiến. Ngươi cút ra đây, cùng bản đại gia đánh một trận”.

“ Nếu ngươi thắng, toàn bộ hắc lệnh của chúng ta liền thuộc về ngươi. Nếu ngươi thua, ta chỉ cần con bé tóc trắng kia”.

Sử Văn Tiến nói xong, đơn giản chỉ về phía Vô Song.

Hắn dĩ nhiên không cần hắc lệnh, hắn cần chỉ cần nữ nhân.

Cơ đang đứng cách đó không xa quan sát tất cả cũng phì cười, trong ánh mắt của Cơ hiện lên một tia mị mị, thậm chí là vui thích.

“Tiểu tử chết tiệt, cầu cho ngươi thua đi, dĩ nhiên dám hại bản trưởng lão thất thố trước một đám người. Hơn nữa thế gian thật có nam nhân xinh đẹp như vậy?, quá mức vô lý “.

Vô Song quả thật không ngờ Sử Văn Tiến lại muốn mình, lúc này sắc mặt Vô Song hơi hơi đỏ lên, bất quá không phải là vì xấu hổ mà là vì tức giận.

Thật ra đội ngũ của Sử Văn Tiến... rất điêu.

Cái đội ngũ này quá sức điêu, đến mức Vô Song cũng không hiểu.

Một đội ngũ 10 người, có đến 4-5 người đạt nhất lưu cao thủ đã được coi là một đội ngũ mạnh, ví dụ như đội ngũ của Vô Song liền tính là rất mạnh.

Tuy nhiên cái đội ngũ của Sử Văn Tiến phải nói là... quá mức vô lý. Vô Song căn bản không tin có cái đội ngũ nào như thế.

Trong số 10 người, ngoại trừ nam nhân khờ khạo tay dài kia ra chín người còn lại đều là nhất lưu cao thủ.

Trong số 10 người vậy mà 9 cái nhất lưu cao thủ?, đội ngũ kiểu khỉ gì đây?.

Lại càng vô lý là, nhất lưu cao thủ thường có ngạo khí của chính mình, ở cái độ tuổi này đã chạm đến nhất lưu cao thủ, ngạo khí liền rất lớn.

Lấy đội ngũ của Vô Song làm ví dụ, nếu không phải Hồ Phỉ khí thế quá mức đáng sợ, nếu không phải Vô Song thể hiện ra thực lực của mình, nếu không phải hắn cùng Hồ Phỉ ‘là một đôi’, bằng vào hai người cộng lại có thể dễ dàng áp chế những người khác thì muốn đám người Hùng Bì – Hùng Đảm hay Mộ Dung Ảnh tin phục là rất khó.

Ngay cả lúc này, quan hệ của Vô Song với Mộ Dung Ảnh cùng lắm chỉ có thể coi là hợp tác mà thôi, còn lâu mới đến mức thiên lôi sai đâu đánh đó.

Đội ngũ của Sử Văn Tiến lại khác, rõ ràng ngoài Sử Văn Tiến ra còn có 8 cái nhất lưu cao thủ vậy mà toàn bộ bọn họ đều tin phục Sử Văn Tiến, thậm chí làm thuộc hạ của Sử Văn Tiến. Kẻ này rốt cuộc làm cách nào?.

Lại nói đến vấn đề lợi ích đoàn đội, lấy lệnh bài ra đặt cược một cái nữ nhân, lấy tính mạng của toàn bộ tổ đội 10 người để thu về một cái nữ nhân?, vậy mà đám người kia không có ý kiến?.

Vô Song chỉ có thể có một loại đáp án duy nhất.

Tám người kia đi theo Sử Văn Tiến đến đây, nói trắng ra là thuộc hạ của Sử Văn Tiến.

Đồng thời một thế lực có thể huy động ra chính cái nhất lưu cao thủ trẻ tuổi, lại tìm đủ chín tấm hắc lệnh thì tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.

Không biết tại sao, lúc này trong đầu Vô Song chỉ có hai chữ hiện ra.

‘Triều đình’.

Trong thiên hạ này chỉ có duy nhất Đại Thanh có thể từ Thiên Ý Thành lấy ra một lượng lớn hắc lệnh như vậy, dù sao Đại Thanh cũng được Thiên Ý Thành cấp cho một loại lệnh bài riêng biệt đủ nói lên rất nhiều điều.

.......

Đối với lời nói của Sử Văn Tiến, đoàn đội Vô Song đúng là nhíu mày rất sâu, bằng vào biểu hiên của Vô Song trong đoạn thời gian qua mà nói, hắn liền là người lĩnh đội, cũng có thể coi là thủ lĩnh của đoàn đội này, tầm quan trọng của Vô Song, cao hơn 10 tấm lệnh bài bên kia nhiều lắm.

Chỉ có duy nhất Hồ Phỉ, khuôn mặt hơi lúng túng nhìn Sử Văn Tiến, rồi lại nhìn Vô Song.

Trong ánh mắt Hồ Phỉ nhìn Sử Văn Tiến, liền có chút bi ai.

‘Phong huynh đệ của hắn, thật sự quá xinh đẹp rồi’.

Tất nhiên Hồ Phỉ không sợ nhất là chiến đấu, hắn bước ra một bước, cũng không có rút ra đại đao, đối với Sử Văn Tiến ánh mắt lóe lên hai luồng chiến ý.

“Huynh đệ của ta ngươi cũng dám đụng vào?, bằng vào ngươi cũng xứng?”.

Sử Văn Tiến bật cười, hắn không có nhìn Hồ Phỉ, mà chỉ nhìn Vô Song.

“Chậc chậc, loại nữ nhân chưa phát dục này liền là bản đại gia thích nhất “.

Trong mắt Sử Văn Tiến, còn hiện lên một tia sắc mị mị.

Cái nhìn này làm Vô Song có chút buồn nôn.

Bên phía Vô Song, Mặc Vân, Hùng Bì, Hùng Đảm đều một bước bước ra, chắn trước người hắn, ánh mắt nhìn Sử Văn Tiến lúc này mang theo sát khí.

Sử Văn Tiến đương nhiên không quan tâm, chỉ là nhìn về phía Vô Song.

“Thế nào?, giao dịch chứ?, đi theo bản đại gia tuyệt đối sung sướng hơn tên nông dân cầm đao kia, thậm chí sau này ta có thể cho ngươi một cái danh hiệu nhất phẩm phu nhân?. Hơn xa đám giang hồ chân đất kia”.

Lời này của Sử Văn Tiến không phải là giả, cha của hắn trong hàng ngũ cẩm y vệ cũng là đại nhân vật, sau này với thiên phú của Sử Văn Tiến liền dễ dàng kế thừa vị trí cha hắn để lại, chính thất của hắn quả thực có tư cách nhận được phong hào – nhất phẩm phu nhân.

Điều làm đội ngũ của Vô Song bất ngờ nhất liền là, Vô Song vậy mà mỉm cười, nụ cười của hắn làm cho người khác cảm thấy không rét mà run.

“Đồng ý, bất quá ngươi muốn quyết đấu thế nào?”.

Vô Song lách qua Hùng Bì cùng Hùng Đảm huynh đệ, hắn thậm chí còn bước ra thêm một bước, đứng trước người Hổ Phỉ.

Một tay nhẹ đưa ra sau vén mái tóc màu trắng, để lộ cái cổ trắng ngần, những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ chuyển động.

Muốn có bao nhiêu phần mị hoặc, liền có bấy nhiêu phần mị hoặc.

Ánh mắt của Sử Văn Tiến lóe lên.

“Đơn giản đơn giản, liền do mỹ nữ ngươi chọn đi, đoàn đội chiến cũng được, mà chọn người quyết đấu cũng được. Bên tiểu mỹ nhân ngươi có chín người, bên ta cũng có chín người, không phải sao?”.

Lời của Sử Văn Tiến nói đưng nhiên là loại Phi Lưu đang bị trọng thương ra, đồng thời hắn cũng loại luôn Cổ Đại Ngưu ra.

Sau đó Sử Văn Tiến ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Cổ Đại Ngưu.

“Tên ngu ngốc, đưa lệnh bài của ngươi cho bản đại gia”.

Cổ Đại Ngưu nghe Sử Văn Tiến nói, liền gãi gãi đầu, hành động thật sự cực kỳ khờ khạo.

Đoàn đội của Sử Văn Tiến đi ra khỏi khu tập kết rất muộn cũng bởi vì Cơ không đợi đến lúc đến điểm xuất phát mới giới thiệu về Tu La Thí Luyện cho đám người bọn họ, Cơ là trực tiếp nói luôn tại khu tập kết.

Tất nhiên thân là người của triều đình, Sử Văn Tiến hắn biết rất nhiều việc, cũng không cần Cơ phải nói, đồng thời đám người đi theo hắn đương nhiên cũng sẽ biết.

Chỉ có duy nhất Cổ Đại Ngưu là không biết mà thôi.

Cổ Đại Ngưu rất khờ, rất thật thà nhưng bảo hắn ngốc thì chưa chắc, hắn dù sao vẫn phải biết một số việc.

Cổ Đại Ngưu không thể nghe một biết mười như Vô Song, khả năng suy luận của hắn kém đến thảm hại, Cổ Đại Ngưu chỉ biết những điều nên biết.

Ví dụ như Cổ Đại Ngưu biết phải sưu tập đủ 10 điểm tích lũy.

Hắn không rõ sưu tập 10 điểm tích lũy là dễ hay khó, hắn chỉ biết trước tiên muốn kiếm đủ 10 điểm liền phải giữ chắc 5 điểm tích lũy của mình.

Hắn chỉ quan tâm một việc, nếu không đủ điểm tích lũy, hắn liền phải chết.

Giống như Vô Song, Cổ Đại Ngưu rất sợ chết, mấy ngày hôm nay hắn rất nhớ nhà, ít nhất ở trong thôn không ai nhìn hắn như vậy, không ai bỏ rơi hắn như vậy.

Trong thôn mọi người trêu chọc hắn nhưng không coi thường hắn, mọi người đối với hắn rất tốt.

Cổ Đại Ngưu... rất nhớ mẫu thân.

Hắn thậm chí không có ngủ được, hắn cảm thấy nơi đây quá lạnh lẽo, lạnh còn hơn giường rơm mà hắn hay nằm, hắn nhớ mẹ.

Cổ Đại Ngưu không rõ, giờ này mẫu thân thế nào?, mọi người thế nào?, công việc đồng áng ra sao?.

Cổ Đại Ngưu chỉ biết, hắn không thể chết, hắn muốn về nhà gặp mẹ.

Nắm chắc hắc lệnh trong tay, đối với Sử Văn Tiến đang nhìn hắn, Cổ Đại Ngưu cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ lắc đầu.

“Không được, cho dù ngươi có đánh ta, ta cũng không đưa cho ngươi... ta phải giữ thứ này, ta phải về gặp mẫu thân, mẫu thân vẫn đang đợi ta”.

“Còn có Đại Đồng, Tiểu Bát mấy đứa bé đó còn đang đợi ta đưa chúng đi chơi, ta nhất định phải về nhà”.

Cổ Đại Ngưu nói càng ngày càng loạn, không ai biết hắn đang nói gì, không ai hiểu hắn đang nói gì.

Không cần Sử Văn Tiến ra lệnh, đã có một cái nam tử trẻ tuổi đi đến, đưa một tay lên trời muốn đánh Cổ Đại Ngưu.

Phải biết khi mà thí luyện bắt đầu, trưởng lão liền không có tư cách nhúng tay vào cuộc chiến của các thí sinh.

Nam tử kia mạnh mẽ đập thẳng tay xuống khuôn mặt Cổ Đại Ngưu.

Cổ Đại Ngưu đầy sợ hãi, chỉ là đưa hai tay ôm đầu, hắn không dám phản kháng, thân thể cao lớn nằm im một góc, hai tay ôm đầu, hai chân co lại giống như con tôm vậy.

Nam tử ra tay đương nhiên không nể tình, quyền thật cước thật. Hành động này khiến rất nhiều người ở đây phản cảm.

“Có đưa đây không, không đưa ta liền giết ngươi”.

Cổ Đại Ngưu mặt đầy sợ hãi, bất quá hắn vẫn chỉ là ôm đầu.

“Không đưa, không đưa, ngươi đánh ta đi bất quá ta không đưa, ta phải về nhà với mẫu thân”.

Sau đó lại là những tiếng thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Sử Văn Tiến lúc này sắc mặt tràn ngập tức giận, hắn cảm thấy phi thường mất mặt với nữ nhân, cụ thể ở đây là với Vô Song.

Giọng nói lóe lên một tia tàn nhẫn.

“Các ngươi đến đó, đánh cho hắn một trận xem còn cứng đầu hay không, nghĩ có Cơ hộ pháp mà ta không dám đánh chết hắn?, loại phế vật này sống chỉ chật đất”.

Theo lời Sử Quang Tiến, lập tức có hai tên nữa đi đến, nếu cứ đà này, chỉ cần thêm một lúc nữa Sử Văn Tiến chỉ sợ thật sự đánh chết Cổ Đại Ngưu.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, Vô Song nhè nhẹ nhắm mắt lại.

Sau đó hắn rất nhanh mở mắt ra.

“Dừng tay”.

Hai chữ này vang lên, Sử Văn Tiến ánh mắt chớp động nhìn Vô Song, nụ cười tràn đây dâm dục.

“Tiểu mỹ nhân là mềm lòng a?, ngươi cầu tình cho hắn tất nhiên là được. Dừng tay, không thấy mỹ nhân của ta nói không sao?”.

Vô Song đưa một tay ra, giọng nói có chút lạnh.

“Tuyết, ta mượn cây quạt của ngươi”.

Ở đây không ai hiểu việc gì xảy ra bất quá Tuyết vẫn là đưa cho Vô Song cây quạt của mình.

Chỉ có duy nhất, Hồ Phỉ cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc trước Hồ Phỉ thật sự đánh giá rất cao Vô Song, bởi Vô Song là người duy nhất Hồ Phỉ không nắm chắc chiến thắng.

Cảm giác này rất mơ hồ, nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng vào cảm giác của mình.

Lúc này lại khác, Vô Song thay đổi, Vô Song cho Hồ Phỉ một cảm giác lành lạnh.

Vô Song cầm lấy cây quạt của Tây Môn Tuyết, cây quạt này rất sắc, đồng thời cân nặng khoảng trên dưới 3 kg.

Vô Song nắm lấy cây quạt, sau đó quay ra nhìn Mộ Dung Ảnh.

“Mộ Dung tỷ tỷ, ngươi có dây buộc tóc không?”.

Mộ Dung Ảnh cũng là không hiểu gì, tuy nhiên nàng là nữ nhân, cho dù luyện võ thì có một số thứ vẫn không thay đổi, nàng quả thật có dây buộc tóc.

Tiếp nhận sợi dây buộc tóc màu đỏ của Mộ Dung Ảnh, Vô Song bắt đầu buộc mái tóc trắng của mình lên.

Tóc của hắn vốn là xõa ra nhưng khi buộc lên, hoàn toàn để lộ cái cổ trắng ngần, đồng thời khuôn mặt của hắn lại càng lộ rõ hơn, lại càng thêm vài phần gọn gàng cùng thanh tú.

Đối với Sử Văn Tiến đang nhìn mình, Vô Song chỉ nói duy nhất một câu.

“Luật chơi, rất đơn giản. Mình ta chơi với tất cả các ngươi”.

Sau đó Vô Song hóa thành một người khác.

Trên người hắn xuất hiện một luồng kinh thiên sát khí.

Sát khí của Vô Song mạnh đến mức, Tây Môn Tuyết cũng cảm thấy hoảng sợ.

Trong mắt đoàn đội của Vô Song, hắn không còn là hắn, trước mặt căn bản là một người khác.

Bất quá Vô Song lúc này, lại có thêm vài mần mị lực, mị lực của cái sát khí xung thiên kia.

Sử Văn Tiến ít nhất đụng vào vài điểm giới hạn của Vô Song.

Gọi hắn là nữ thì cũng thôi đi, dù sao Vô Song cũng quen rồi bất quá lời nói của Sử Văn Tiến, làm Vô Song cảm thấy ghê tởm.

Tiếp theo là xuất thân của Sử Văn Tiến, từ lời nói của Sử Văn Tiến, hắn càng thêm chắc chắn đối phương đến từ triều đình.

Vô Song còn biết một việc, Ngụy Trung Hiền hiện nay là người phụ trách hoạt động giữa triều đình cùng Thiên Ý Thành.

Người của Ngụy Trung Hiền, càng đáng chết.

Cuối cùng là, Vô Song cảm thấy Cổ Đại Ngưu làm rất đúng.

Kẻ yếu lúc nào cũng phải nghe lời kẻ mạnh?, kẻ yếu không có quyền suy nghĩ?, không có quyền thay đổi thân phận của mình?.

Cổ Đại Ngưu rất ngốc, nhưng hắn có chấp nhất của kẻ ngốc.

Vô Song hắn cảm thấy, cái gọi là Tu La Thí Luyện này rất thú vị nhưng chính vì hắn dạo này ngoan hiền quá mức, dẫn tới Tu La Thí Luyện này bắt đầu trở nên có vài phần nhàm chán.

Không ai hiểu Vô Song định làm gì, thậm chí cả Hồ Phỉ cũng là không hiểu.

Chỉ thấy Vô Song hạ thấp trọng tâm, cả người hắn lao về phía trước, mục tiêu là Sử Văn Tiến.

Tốc độ của Vô Song được đánh giá là siêu phàm.

Chỉ cần không gặp phải tông sư cường giả, tốc độ của Vô Song đều phải dùng hai từ kinh khủng để hình dung.

.......

Ở nơi phương xa, Cơ ánh mắt dần dần thay đổi, trong ánh mắt càng ngày càng hứng thú.

Nàng có lẽ là người mong đợi cuộc chiến này nhất, ai bảo ở đây có hai cái tiểu tử làm nàng tò mò không thôi?.

Cổ Đại Ngưu cùng Vô Song trong mắt nàng liền là hai cái người rất đáng tìm hiểu.

.......

Trời màu thu, buổi ban chiều.

Không có những cơn gió nhẹ của phương bắc, dưới ánh chiều tà là những tia nắng nóng xuyên qua những tán cây.

Dưới ánh chiều tà, Vô Song cùng Sử Văn Tiến lần đầu tiên va chạm.

Cây quạt của Vô Song va chạm cùng thiết côn Sử Văn Tiến, lóe lên từng tia lửa.

Bình thường khi Vô Song lao vào cứng đối cứng với một cao thủ cùng cảnh giới, hắn sẽ bị đánh bật ra.

Nhưng Vô Song hiện nay khác với Vô Song hai tháng trước, thể lực của hắn tăng cường rất nhiều.

Vô Song cùng Sử Văn Tiến, lần đầu tiên va chạm, tia lửa lóe lên, cả hai người vậy mà đều bị đánh bật ra.

Sau đó, Vô Song lại tiến lên.

Mục Nhân Thanh nói, hắn không nên dùng Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn không dùng.

Mục Nhân Thanh nói hắn không nên dùng Nga Mi Kiếm Pháp, hắn cũng không dùng.

Nhưng Vô Song hắn vẫn là Vô Song, mất đi Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Nga Mi Kiếm Pháp, căn bản không làm Vô Song thay đổi.

Thế hệ này thiên tài, ai qua được hắn?.

Cơ ở trên ngọn cây cao, nhìn Vô Song, ánh mắt càng ngày càng sáng.

“Tiểu tử kia, dùng quạt làm đao?, kia không phải là Bảo Đình Giải Ngưu Đao sao?”.

Vô Song suy nghĩ rất đơn giản.

Đao có thể chém người, quạt sắt cũng có thể chém người.

Đao cắt thịt vốn là đoản đao, quạt sắt cũng là đoản binh.

Vì cái gì không thể dùng?.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui