Cực Võ

Sau sự kiện Tương Vân quay lại Vong Ưu Thôn thì cuộc sống của Vô Song có thể coi là yên bình vô cùng, thậm chí sướng như tiên.

Vì các sư huynh đều đã trở về, Vô Song lại có thể tiếp tục con đường học tập của mình, tất nhiên hắn sẽ không đi theo Thần Y sư huynh dù sao ‘hàng xóm sát vách’ của hắn hiện tại là Dược Vương, cần gì cứ đi hỏi ông ngoại là được.

Vô Song muốn là muốn đi theo nhị sư huynh, hắn muốn học đánh cờ.

Không phải tự nhiên mà Vô Song muốn học đánh cờ, trong đầu hắn bất giác nhới đến sự kiện Lôi Cổ Sơn – Trân Lung ván cờ, đây tuyệt đối là một cái Bug game thậm chí siêu cấp Bug game, Bug còn lớn hơn Đoàn Dự Bug nữa, Vô Song tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.

Theo nguyên tác của Kim Dung, Hư Trúc võ công vốn thuộc dạng tam lưu cao thủ của Thiếu Lâm thậm chí tam lưu chưa chắc đã đạt đến vậy mà lên Lôi Cổ Sơn 1 chuyên lại nhận được 70 năm nội công của Vô Nhai Tử, chưa kể nội công đến từ Thiên Sơn Đồng Mỗ - Vu Hành Văn cùng Lý Thu Thủy, nói thẳng ra là một bước lên tiên, làm giàu trong 1 đêm.

Nếu với tư cách người xem, Vô Song cũng không có ý kiến gì, dù sao cơ duyên kỳ ngộ trong Kim Dung Thế Giới dành cho nhân vật chính thường thường cũng là như thế, ngã xuống vực còn nhặt được Cửu Dương Thần Công thì mấy chuyện khác cũng không lạ lắm, bất quá hiện nay hắn lại là một người sống trong thế giới này, vậy liền là không chấp nhận được.

Vô Song không phải là cái gì người tốt, Bug lớn như thế này mà không đi nhận tuyệt đối là có lỗi với bản thân mình.

Điều duy nhất mà Vô Song cảm thấy khó nghĩ là thời gian của thế giới này, thời gian ở đây loạn vô cùng, sự kiện trong Kim Dung có thể không đổi nhưng thời gian quá loạn, căn bản không biết bao giờ nó diễn ra.

Vô Song đến thế giới này cũng đã gần 7 năm, nhất là trong 1 năm gần đây hắn lại càng biết nhiều hơn về thế giới này, liền nghe được nhiều chuyện hơn, hiểu nhiều kỳ văn dân gian hơn.

Hắn biết Quách Tĩnh tồn tại, hắn biết Quách Tĩnh lúc này đã là danh chấn Tương Dương thành, hiệp uy vang danh thiên hạ - Quách Đại Hiệp, điều này từng làm Vô Song tiếc nuối không thôi, Quách Tĩnh dương danh đương nhiên sẽ đi cùng Quách phu nhân, Quách phu nhân là ai... không nói cũng biết.

Nếu như sự việc Quách Tĩnh không liên quan gì đến Lôi Cổ Sơn thì Vô Song biết thêm một nhân vật – Cái Bang tân chiến thần – Tiêu Phong.

Ông ngoại của Vô Song tầm mắt phi thường cao, muốn lọt vào mắt của ông ngoại tuyệt đối là nhân trung long phượng, kể cả Vong Ưu Thất Hiền cũng chưa bao giờ được ông ngoại khen một câu có điều Tiêu Phong lại được ông ngoại dùng từ ‘chiến thần’ để hình dung, đủ biết tại thế giới này danh vọng Tiêu Phong cao đến mức nào.

Theo hiểu biết của Vô Song, Tiêu Phong năm nay khoảng hơn 20 tuổi, mới bắt đầu dương danh thiên hạ nhưng khí thế cực cường, bách chiến bất bại, là võ lâm tinh tú thậm chí là ngôi sao sáng nhất võ lâm hiện nay.

Tiêu Phong bây giờ mới bắt đầu xuất hiện trên giang hồ, đồng nghĩa với Thiên Long Bát Bộ lộ tuyến vẫn chưa đi được quá xa thậm chí chưa bắt đầu, có điều chính vì Thiên Long Bát Bộ lộ tuyến chưa bắt đầu, Vô Song mới không biết rốt cuộc Tinh Túc lão quái – Đinh Xuân Thu đã ám hại sư phụ của mình chưa?.

Nếu Đinh Xuân Thu chưa ra tay, thiên hạ sẽ không có Trân Lung Ván Cờ, Vô Nhai Tử lúc này vẫn còn đang ở Tu Di Sơn – Tiêu Dao Phái.

Nếu Đinh Xuân Thu ra tay rồi, Vô Song cũng không biết ở trên Lôi Cổ Sơn đã xuất hiện Trân Lung ván cờ chưa hoặc cho dù Trân Lung ván cờ có xuất hiện, nếu không có phải đúng dịp mở ra, căn bản rất khó tiến vào.

Vô Song có thể coi là một fan của kiếm hiệp nhưng chỉ dừng lại ở mức yêu thích mà thôi, bảo hắn nói đại khái sự việc hắn sẽ nói được nhưng bảo hắn nói chi tiết từng sự việc diễn ra năm nào tháng nào, cách nhau bao nhiêu thì hắn chịu, từ đó hắn lại càng khó khăn xác định sự kiện siêu cấp Bug kia bao giờ diễn ra.

Quan trọng nhất, tất cả sự việc kia cũng chỉ là Vô Song suy đoán dựa trên kiến thức về Kim Dung thế giới, trong thế giới này mọi việc đảo điên thế nào... cái này Vô Song cũng không biết.

Thậm chí Vô Song suy đoán chưa chắc Đinh Xuân Thu đã dám ám hại Vô Nhai Tử, dù sao kể cả Tiêu Dao Tử chết rồi, Tiêu Dao Tam Lão mỗi người đi một nơi thì Vô Nhai Tử vẫn có một cái Vô Hà Tử đằng sau, Tiêu Dao Phái vẫn có một cái chỗ dựa kinh người, chỉ cần Đình Xuân Thu không quá ngu hẳn sẽ không đi gây chiến với Ngũ Đế cấp bậc.

Càng nghĩ, Vô Song càng thấy đau đầu, bất chi bất giác, hắn đã đến trước cửa nhà nhị sư huynh – Lôi Chấn.

Trong Vong Ưu Thôn, nhị sư huynh của hắn là chuẩn ‘nghiêm túc ‘ nhất, nhị sư huynh dáng người cao lớn, khuôn mặt chữ điền, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt luôn có một loại chính khí toát ra, làm người vốn không thích náo nhiệt, lại thích đọc sách, nhất là cổ thư.

Ở trong Vong Ưu Thôn, ngoại trừ đại sư huynh ra thì nhị sư huynh là người võ nghệ cao nhất, hơn nữa còn là ám khí cao thủ, làm người nghiêm nghị thậm chí là nghiêm khắc, cứ như đúc từ chính Vạn lão đầu ra vậy.

Nhị sư huynh rất ít lên tiếng, cũng chẳng mấy khi cười, nhị sư huynh mang lại cho Vô Song áp lực rất lớn thậm chí là ngột ngạt, hắn thất sự có chút không muốn lại gần nhị sư huynh.

Nếu ở kiếp trước của Vô Song, loại người như nhị sư huynh được gọi là ‘gia trưởng’, loại người phi thường lễ giáo thậm chí là cổ hủ thái quá, tất nhiên hiện tại không phải là kiếp trước của hắn, ở thế giới này khi nhắc đến nhị sư huynh liền phải dùng từ ‘quân tử’.

Vô Song vốn không phải là quân tử, làm quân tử quá mệt mỏi, hơn nữa hắn cũng không thích quân tử.

Đứng trước cửa nhà nhị sư huynh, Vô Song hít vào một hơi thật lớn, sau đó chậm rãi mở cửa ra.

Nhà của nhị sư huynh nằm trong một góc yên tĩnh của Vong Ưu Thôn, cực kỳ yên tĩnh cùng thanh cảnh.

Lúc này chỉ thấy nhị sư huynh đang mắc võng, trong tay cầm một quyển sách ánh mắt phi thường chăm chú.

Khi thấy Vô Song mở cửa, nhị sư huynh quay lại nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút bất ngờ, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

“Tiểu sư đệ?, ngươi đến đây làm gì?”.

Nhìn thấy Vô Song bước tới, Lôi Chấn không khỏi ngạc nhiên, trong đám sư huynh sư đệ của Vong Ưu Thôn, bản thân hắn là có quan hệ xa lánh nhất với Vô Song, đương nhiên cũng không phải hai người thù ghét gì nhau, chỉ là Vô Song thích náo nhiệt, Lôi Chấn thì không, lại thêm quãng thời gian trước Lôi Chấn đi theo Thần Y đến Thần Nông Cốc, từ đó giao tình giữa hắn cùng Vô Song lại càng nhạt.

Trong ký ức của Lôi Chấn, chưa bao giờ Vô Song đến nhà mình đi.

Thấy Lôi Chấn nhìn mình, Vô Song mỉm cười.

“Nhị sư huynh, ta đến là muốn học nghệ”.

Lôi Chấn nghe vậy, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc, sau đó nhíu nhíu lại nhìn Vô Song.

“Tiểu sư đệ, ta nghe nói ngươi học y thuật bên cạnh lão tam, sao tự nhiên lại có hứng thú đi theo học nghệ?, ngươi nên nhớ quý tinh chứ không quý đa, tinh lực một người có hạn, ngươi cũng không nên ôm nhiều, một nghề cho chín còn hơn chín nghề, ngươi tốt nhất vẫn là trở về học y thuật cho tốt đi”.

Ngữ khí của Lôi Chấn phi thường nghiêm túc, hơn nữa Lôi Chấn cũng không có ý định dạy cho Vô Song, đây chính là cự tuyệt.

Tất nhiên Vô Chấn cũng có cái lý của mình, muốn đi thông một con đường vốn là phi thường khó chứ đừng nói đi thông càng nhiều con đường, Lôi Chấn lại không biết thuyết thiên phú mà Vô Hà Tử nói, lại càng không được biết ngộ tĩnh Vô Song tốt thế nào, từ chối Vô Song là đương nhiên.

Ngoài mặt nghiêm nghị nhưng nếu tính từ bản tâm, Vô Chấn không phải tiếc nghề mà là đang lo lắng cho Vô Song.

Vô Song làm người hai thế, hắn đương nhiên hiểu suy nghĩ này của nhị sư huynh, trong mắt hắn không có tức giận, chỉ có vui vẻ.

“Nhị sư huynh, thứ này sư huỳnh không cần lo lắng, sư đệ trời sinh thông tuệ, hơn nữa ở bên cạnh Thần Y sư huynh, sư huynh đã không còn gì để dạy ta”.

Lôi Chấn nghe vậy, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chậm rãi suy nghĩ một chút.

“Sư phụ lão nhân gia có biết không?, nếu sư phụ lão nhân gia đồng ý, ta cũng sẽ không giữ nghề”.

Lôi Chấn thật sự cũng rất muốn có người để truyền lại kỳ thuật của mình, cầm kỳ thi họa đối với võ lâm nhân sĩ mà nói – có cũng được mà không có cũng được.

Ở thế giới này cầm kỳ thi họa phát triển rực rỡ nhất là Tống Triều, sau đó đến Minh Triều đã bắt đầu thoái trào nhưng vẫn có rất nhiều người đọc sách theo đuổi loại nghệ thuật này bất quá khi Minh triều sụp đổ, nhà Thanh tiến vào Trung Nguyên thì cầm kỳ thi họa liền không còn quan trọng.

Cầm kỳ thi họa được coi là quân tử tứ nghệ mà quân tử tứ nghệ cũng là xuất phát từ nho giáo, nho giáo phát triển mạnh đương nhiên quân tử tứ nghệ sẽ phát triển mạnh mẽ tuy nhiên khi nho giáo không được trọng dụng, tất cả sẽ thay đổi.

Nhà Thanh cũng có tổ chức khoa cử tuy nhiên những năm đầu tiên phần vì là ngoại tộc phần vì thế lực hoàng thân quốc thích bên trong Mãn Thanh thực sự rất lớn, không cách nào gạt bỏ khiến con dân Đại Minh rất ít khi được vào triều làm quan, rất ít khi tham gia khoa cử.

Những năm gần đây Đại Thanh dần dần cắm rễ ngày càng chắc chắn, trải qua một đời Thuận Trị cố gắng, Hán – Thanh hai dân tộc đã bắt đầu hòa hoãn hơn rất nhiều, cũng không ít nhân vật quyền cao chức trọng bên trong Thanh Triều cũng xuất thân từ người hán, bất quá Thanh Triều không giống Minh Triều.

Thanh Triều không ủng hộ nho giáo, ít nhất là thời điểm này, việc ủng hộ nho giáo không khác gì xui khiến người hán tiếp tục phong trào phản thanh phục minh, loại việc này Thuận Trị tuyệt không chấp nhận.

Chính vì vậy khoa cử sau này cũng không còn quá chú trọng vào cầm kỳ thi họa, chú trọng chính là chân tài thực học, chính là lợi ích có thể mang lại cho quốc gia chứ không phải vài câu thơ phù phiếm.

Chính loại chính xách này khiến địa vị của ‘sĩ’ giảm mạnh, trái lại ‘công’ cùng ‘thương’ đều bắt đầu phát triển một cách thần tốc.

Không còn nho giáo áp chế, không còn cái gọng kìm ‘Sĩ’ ‘Nông’ ‘Công’ ‘Thương’ đè lên cổ khiến cho kinh tế Thanh Triều phát triển thần tốc, công tượng cùng thương hộ khiến ngân khố Đại Thanh càng ngày càng phình lớn, có kinh tế vững chắc, có quân đội mạnh mẽ lại có thểm một vị minh quân như Thuận Trị, gót chân của Đại Thanh càng ngày càng chắc chắn, cho dù phong trào Phản Thanh Phục Minh thủy chung vẫn còn tồn tại, nhưng cũng chỉ là một hồi mộng tưởng, rất khó tạo thành uy hiếp trực tiếp với Đại Thanh.

Trong loại tình trạng này, chữ ‘Sĩ’ không còn địa vị vốn có của nó, quân tử tứ nghệ cũng bắt đầu chưa từng có suy thoái, dẫn đến việc những người như Lôi Chấn càng ngày càng ít, muốn có thể tiếp tục truyền nghề xuống cho đời sau, liền bắt đầu trở nên khó khăn.

Vô Song cũng không biết tình hình của thế giới này, nhưng dựa trên lịch sử cùng hiểu biết của kiếp trước, Vô Song cũng có thể hiểu được phần nào hướng đi của Thanh Triều.

Thật ra mà nói, Đại Thanh thật sự làm rất tốt, với con mắt một người ngoài như Vô Song mà nói bất hể Thuận Trị, Khang Hy hay Càn Long đều là minh quân, hơn nữa Vô Song không phải người Trung Quốc, lại càng không quan tâm cái gì là Phản Thanh Phục Minh, Phản Minh Phục Thanh thì may ra hắn có chút để ý.

Trong mắt Vô Song, triều đình Đại Thanh không tính là xấu... bất quá Vô Song xuyên việt đến thế giới này thì lại khác.

Sự việc Thiên Long Sơn năm đó liền do Thuận Trị xuất thủ, liền do Thuận Trị ra lệnh, đoạn nhân quả này hắn cho dù có muốn hay không, hắn vẫn phải trả chỉ bởi cha hắn là Lệ Thương Thiên, chỉ bởi hắn đã bắt đầu tiếp xúc với Thiên Long Giáo, đã tiếp xúc với ông ngoại.

Lại nói đến Vô Song cùng Lôi Chấn lúc này, Lôi Chấn vừa nói xong thì Vô Song nhoẻn miệng cười.

“Nhị sư huynh yên tâm, ta chính là được sư phụ chỉ điểm nha, sư phụ liền muốn ta đi theo các ngươi học nghệ, sư phụ không có ở đây nhưng tam sư huynh có thể làm chứng nha”.

Lôi Chấn nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia kinh dị, bất quá hắn sẽ vẫn lựa chọn tin tưởng lời nói của Vô Song, thứ nhất bởi Vô Song mới 6 tuổi, ‘đứa bé’ như vậy căn bản sẽ không nói dối, thứ hai lời nói dối này quá đơn giản, quá dễ để lộ ra.

Sau một thoáng suy nghĩ, Lôi Chấn liền gật đầu, thân hình cao lớn khẽ quay lại.

“Muốn học cờ của ta cũng không phải là việc dễ, không phải sư huynh coi thường ngươi, bất quá ngươi có sẵn sàng khảo nghiệm của ta hay không?”.

‘Pháp’ không thể khinh truyền, cái này Vô Song đương nhiên biết, đệ tử chọn sư phụ còn dễ hơn sư phụ chọn đệ tử nhiều hơn nữa Lôi Chấn càng nghiêm túc chứng tỏ hắn càng dụng tâm, hắn càng dụng tâm Vô Song càng có lợi.

Vô Song thản nhiên tươi cười với Lôi Chấn

“Nhị sư huynh, ta sẵn sàng tiếp thu kỳ nghệ của ngươi rồi, nhị sư huynh cứ khảo nghiệm”

........

P/s

(Thật ra trong nho giáo là quân tử lục nghệ: Lễ - Nhạc – Xạ - Ngự - Thư – Số)

Tuần này ngày 4 chương

3h chiêu - 6 chiều - 9h tối - 11h59 tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui