Cực Võ

Từ Tương Dương Thành trở về Tử Ngọc Sơn lại tiếp tục mất 5 ngày.

Lúc này không khí đón năm mới đã xuất hiện ở khắp nơi, cái hương vị ngày tết tràn ngập bốn phương tám hướng.

Trên đường trở về Tử Ngọc Sơn, Vô Song đã nhìn thấy vô số khuôn mặt tươi cười của trẻ nhỏ, sự háo hức hiện sâu trong mắt, ánh mắt ấm áp nhưng cũng chất chứa hoài niệm của những lão nhân tuổi xế chiều.

Năm mới là dịp đoàn tụ, là dịp thân nhân gặp nhau.

Năm mới là đại diện cho tương lai, là ước mơ về một năm thành công cùng tràn đầy may mắn.

Những ngày này bất cứ ai cũng muốn về nhà, những ngày này là ngày của gia đình, của máu mủ tình thâm.

Kiếp trước Vô Song không được trải nghiệm thứ cảm giác này, năm mới của hắn rất bình thường, rất lạnh.

Trong lòng hắn, dịp năm mới thật ra cũng chỉ là ngày làm giàu, ngày khách khứa đến cúng bái, ngoài ra không có gì cả.

Dịp năm mới đến, hắn ở trong chùa làm bánh trưng, sau đó cùng mọi người bán ra ngoài, cải thiện chút kinh tế vấn đề.

Dịp năm mới đến, hắn liền đứng ngoài cửa chùa, cố gắng bán từng túi muối nhỏ, từng bó hương, cải thiện chút kinh tế vấn đề.

Năm mới của hắn... chỉ như thế mà thôi.

.........

Lần này trở về Tử Ngọc Sơn, hắn có thể nhìn thấy dưới chân núi, Đỗ Khang Thôn tràn ngập sắc đỏ, hương rượu nồng nàn theo gió tỏa ra bốn phương tám hướng, đến mức chỉ cần hít thở từng làn không khí trong đó liền có cảm giác như say như mê.

Hắn có thể nhìn thấy ở Vong Ưu Thôn tràn ngập sắc đỏ, còn có pháo treo trước cửa nam cùng hai hàng câu đối xinh đẹp, Vô Song cũng không khó để nhìn thấy những hình án ‘phúc’ ‘lộc’ ‘thọ’ xuất hiện thấp thoáng trên những căn nhà của Vong Ưu Thôn.

Vô Song vừa bước vào, liền đã nghe thấy âm thanh trong trẻo của Tương Vân vang lên.

Cô gái này ngày hôm nay vẫn mặc sắc xanh truyền thống, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương vài giọt mồ hôi, mái tóc không còn xõa xuống nữa mà liền búi lên để lộ ra cái cổ trắng ngần.

“Sư tổ, tiểu sư thúc, hai người rốt cuộc cũng về rồi”.

Nhìn thấy Thẩm Tương Vân tươi cười, Vô Song cùng Vô Hà Tử đều mỉm cười, đây chính là không khí ngày tết a.

Trong Vong Ưu Thôn lúc này cực kỳ nhộn nhịp, ai đấy đều trở nên phi thường bận rộn.

Nhị sư huynh cùng tam sư huynh của Vô Song lúc này đều đi sửa lại từng ngôi nhà trong thôn, kiểm tra tường, kiểm tra mái nhà, thậm chí một số đồ gỗ trong Vong Ưu Thôn đã hỏng hốc từ lâu cũng được sửa sang lại.

Đại sư huynh thì xuống núi mua đồ, không biết bao giờ mới trở lại, có điều không cần nói Vô Song cũng biết, thứ đại sư huynh mua nhiều nhất tất nhiên là rượu của Đỗ Khang Thôn.

Tương Vân cô gái nhỏ này cũng bận bịu liên tục, bản thân liền chịu trách nhiệm trang trí toàn bộ Vong Ưu Thôn, đối với Tương Vân mà nói, việc này liền là quá sức của nàng.

Linh Tố thì không phải nói, cô bé nhỏ nhắn này của hắn tất nhiên cặm cụi trong nhà bếp.

Ông ngoại của Vô Song thì trực tiếp lấy một cái ghế dựa, thản nhiên nằm đọc sách, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát mọi người xung quanh, phi thường thư thái. Tất nhiên sẽ không có ai nói gì ông ngoại cả, dù sao ông ngoại cũng là tiền bối thế hệ trước, căn bản không thể nào bắt lão nhân gia tự tay làm việc.

Bất ngờ nhất với Vô Song là Vạn lão, Vạn lão không ngờ cũng đi tới Vong Ưu Thôn, nửa thân trên của Vạn lão lúc này để trần lộ ra từng đường cơ bắp rõ ràng, trên ngực có rất nhiều vết sẹo nhưng lại không làm mất mỹ quan, trái lại càng tăng thâm vài phần mạnh mẽ, vài phần sức mạnh.

Lúc này Vô Song mới có thời gian để ý Vạn lão kỹ càng một chút, theo lời Vô Hà Tử mà nói, Vạn lão có thể coi là bằng hữu của Vô Hà Tử có điều từ diện mạo bên ngoài lại không giống, một đầu tóc đen hoa râm, một bộ râu che kín nửa khuôn mặt bên dưới, ánh mắt như hổ. Nhìn Vạn lão chỉ sợ không quá 40 tuổi.

Tất nhiên sự việc của Vạn Lão cơ hồ là cấm kỵ trong Vong Ưu Thôn, Vô Song đã từng thử hỏi rất nhiều người, nhưng tuyệt không có ai biết về quá khứ của lão nhân thần bí này, chính vì vậy Vô Song cũng chỉ đành nuốt tò mò vào bên trong, dù sao hắn có trực tiếp đi hỏi Vạn lão thì ông ta cũng không trả lời.

Vạn lão lúc này đang mài dao, sau đó giúp mọi người sửa lại chút đồ gia dụng, lúc này Vô Song mới biết thêm, bản thân Vạn lão là một cái thợ rèn tay nghề phi thường cao, trong Vong Ưu Thôn liền lại có thểm một nghề nghiệp đại sư.

Vô Song cùng Vô Hà Tử trở lại Vong Ưu Thôn, bản thân Vô Hà Tử sẽ đi tìm ông ngoại của hắn đánh cờ, về phần Vô Song liền đi rửa qua mặt mũi sau đó xuống bếp cùng Linh Tố.

Thời gian đến năm mới còn lại 3 ngày.

........

2 ngày trước năm mới, đám người tứ sư huynh cũng trở về Vong Ưu Thôn, công việc trong thôn lại tiếp tục có người trợ giúp.

Tứ sư huynh liền chạy đi giúp nhị sư huynh, ngũ sư huynh lại bận bịu viết câu đối dán quanh thôn, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn vài bộ câu đối dán trước cửa từng ngôi nhà của vong Ưu Thôn.

Về phần lục sư tỷ Mẫn Mẫn liền trực tiếp đi theo Thẩm Tương Vân, hai cô gái này phi thường hợp nhau, cười nói ríu rít, cùng nhau trang trí Vong Ưu Thôn.

Đại sư huynh sau một đêm xuống núi, cũng đẩy một xe gỗ trở về, trên xe là hơn 10 bình rượu lớn, thấp thoáng sau lưng đại sư huynh không ngờ lại có thêm vài xe hàng, đều lấy lừa kéo, sau mỗi chiếc xe thấp thoáng vài người dân, Vô Song thậm chí có thể nhận ra vài gương mặt tương đối quen thuộc trong đó, đều là người dân của Đỗ Khang Thôn.

Lúc này Vô Song mới biết, Đỗ Khang Thôn tài chính vẫn là rất mạnh, ít nhất nhìn đám đồ đạc mà đại sư huynh mang từ dưới núi lên liền có thể thấy đây tuyệt đối là một cái tết to.

Thật ra Vô Song cũng chưa từng biết, tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh của hắn cực kỳ giàu có, về phần tam sư huynh chữa bệnh cứu người cũng chưa bao giờ thiếu tiền, tất nhiên tam sư huynh cũng chỉ lấy tiền của người giàu mà thôi, đối với người dân trong Đỗ Khang Thôn hay ở các vùng lân cận, tam sư huynh của hắn chữa trị hoàn toàn miễn phí.

Cũng chính vì Vong Ưu Thôn tồn tại mà Đỗ Khang Thôn dưới chân núi được lợi ích rất nhiều, nạn cướp cũng không còn hoành hành, phạm vi xung quanh Tử Ngọc Sơn được coi là trị an rất tốt, lại thêm mấy sư huynh sư tỷ của Vô Song cũng đối với người dân trong Đỗ Khang Thôn cực kỳ thân thiết, chính vì vậy mỗi dịp tết đến, có không ít thôn dân gửi chút đồ lên thể hiện lòng thành.

Vô Song nhìn đống đồ dùng kia, hai mắt của hắn dần dần tỏa sáng.

.........

“Tiểu sư thúc, người gọi ta đến làm gì vậy”.

Tương Vân ánh mắt đầy tò mò nhìn Vô Song

“Vô Song, ngươi thần thần bí bí gọi ta ra đây làm gì “

Còn đây là giọng của Linh Tố, lúc này khuôn mặt của Linh Tố khẽ đỏ lên, bàn tay của nàng đang bị Vô Song nắm chặt lấy, có điều Linh Tố cũng nguyện rút ra.

“hì hì, ta có một món ăn đảm bảo các ngươi chưa ăn bao giờ nha, lại cực kỳ thích hợp cho ngày tết, có muốn cùng làm hay không?”.

Vô Song thản nhiên cười nói với hai cô bé này, sắc mặt của hắn hiện nay rất tốt.

“Ngươi lại nghĩ ra chủ ý gì, so với món... so với lẩu hôm đó thì thế nào”.

Linh Tố ánh mắt chớp chớp nhìn Vô Song, nàng thực sự có hứng thú nồng đậm với món lẩu mà Vô Song lần trước làm cho nàng.

Tương Vân thì chỉ im lặng dõi mắt nhìn Vô Song, nàng cũng thật sự tò mò, không biết tiểu sư thúc lại nghĩ ra chủ ý gì?.

Vô Song mỉm cười với Linh Tố sau đó ánh mắt có chút hoài niệm.

“Món ăn này ngày tết không thể không có nha, lại còn có thể đem đi tặng người khác thể hiện tình cảm của chúng ta với họ, ta quyết định tết năm nay chúng ta sẽ làm bánh trưng”.

Linh Tố cùng Tương Vân bốn mắt nhìn nhau, đương nhiên hai người này không biết làm bánh trưng, đến cả nghe tên cũng không bao giờ nghe.

Vô Song nhìn hai cô bé mắt tròn mắt dẹt, liền cảm thấy hết sức bình thường, nếu hai cô bé này nghe đến bánh trưng mới là quái sự.

Vô Song rất có tự tin vào tài làm bánh trưng của mình, dù sao kiếp trước năm nào hắn cũng thức đêm làm bánh trưng rồi mang ra ngoài bán, làm bánh không ngon làm sao có thể kiếm tiền?.

Bình thường Vô Song cũng không thích bánh trưng, đây là loại bánh cổ truyền của dân tộc, đậm hương vị ngày tết có điều cứ mỗi lần tết đến, nhìn những người ngoài kia vui vẻ cười nói bên gia đình, Vô Song lại thấy có chút lạnh, từ đó hắn liền có nỗi sợ mơ hồ với những vật đặc sản ngày tết này.

Với Vô Song, bánh trưng không phải đại diện cho ngày tết, nó chỉ đơn thuân đại diện cho dịp kiếm tiền hàng năm mà thôi.

Với Vô Song, tết của hắn không tồn tại.

Ở kiếp này thì khác, ít nhất Vô Song có sư huynh sư tỷ hết mực yêu quý, có một ‘tiểu chất’ dễ thương như hoa như ngọc, có Linh Tố ở bên làm bạn, có ông ngoại, có một vị sư phụ già mà không kính nhưng lại hết mực bảo vệ hắn, quan tâm hắn.

Hắn thực sự muốn trải nghiệm cái không khí ngày tết nơi đây.

Lúc trước làm bánh trưng đơn giản chỉ vì tiền, hiện nay hắn muốn làm để tặng cho mọi người, không vì tiền mà đơn giản vì tình cảm, thứ Vô Song kiếp trước khuyết thiếu.

........

Cũng may đây là Trung Quốc cổ đại, những loại nguyên liệu Vô Song cần cũng không phải là quá khó kiếm, hoặc không phải không thể thay thế.

Nguyên liệu làm bánh trưng khó kiếm nhất liền là lá dong, hắn không rõ ở Tử Ngọc Sơn có loại lá này không, vì vậy phải thử tìm xung quanh một chút.

Những nguyên liệu còn lại như gạo nếp, đỗ xanh, thịt lợn thì lại dễ kiếm, dù sao gạo nếp cùng đỗ xanh đêu để đồ xôi, muốn kiếm tất nhiên không khó.

Đương nhiên muốn làm bánh chưng cần có khuôn cùng nồi lớn, nồi lớn thì Vô Song có thể trực tiếp mượn lò luyện đan của ông ngoại, về phần khuôn thì nhờ Vạn lão là được, ai bảo Vạn lão là một cái thợ rèn đâu?.

Nghĩ đến đây, hắn liền quyết định rủ Linh Tố cùng Thẩm Tương Vân cùng thực hiện.

Theo kế hoạch nhóm ba người Vô Song liền chia công việc, Linh Tố theo lời Vô Song bắt đầu đi xử lý gạo nếp cùng đỗ xanh.

Tương Vân liền đến chỗ Vạn lão theo mô tả của Vô Song nhờ làm khuôn bánh.

Vô Song thì đi vào rừng, cố gắng tìm lá gói bánh chưng.

Đúng là trời không phụ người, may mắn cho Vô Song, ở trong Tử Ngọc Sơn thật sự có lá dong, điều này làm miệng Vô Song cười không khép lại được, tất nhiên kể cả không có lá dong, trong khu rừng lớn này cũng có thể tìm vài loại lá khác thay thế, bất quá trong mắt Vô Song, lá dong cùng lá chuối liền là hai loại lá thích hợp nhất để gói bánh chưng rồi.

Tìm được lá dong sau đó Vô Song tiện tay lấy thêm củi khô rồi trở về Vong Ưu Thôn.

Khi toàn bộ mọi việc xử lý xong, Vô Song, Thẩm Tương Vân cùng Trình Linh Tố liền bắt đầu ‘thần bí’ thực hiện công việc của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều kích động vô cùng.

Làm bánh trưng thật sự rất vui, đặc biệt lại có hai cô bé xinh đẹp ở bên cạnh khiến hiệu suất làm việc của Vô Song phi thường tốt.

Tương Vân cùng Linh Tố đều là hai nữ nhân cực kỳ thông minh, điều này chỉ cần nhìn vào việc các nàng chưa đến 10 tuổi đã có thể hiểu biết hàng ngàn loại dược thảo khác nhau, đặt ở tương lai liền có thể trực tiếp coi là thiên tài.

Thông mình là một chuyện, hai người đồng thời cũng rất khéo tay, dù sao công việc chính của cả hai cũng là châm cứu trị bệnh, tuyệt đối sẽ không khó khăn khi học gói bánh trưng.

Cứ như vậy theo chỉ dẫn của Vô Song, ba đứa bé tạo thành một nhóm nhỏ, vui quên cả đất trời.

............

“Tiểu sư thúc, bánh trưng xong chưa, ta buồn ngủ a”.

“Vô Song đáng ghét, ta cũng buồn ngủ a”.

Hai cái thiếu nữ như hoa như ngọc, cứ như vậy tựa đầu vào vai hắn, một ngày cứ như vậy dần dần trôi qua.

..............

Tuần này ngày 4 chương

12h trưa - 3h chiêu - 6 chiều - 9h tối

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan

P/S: Lá dong Sinh sống trong các khu vực ẩm ướt có bóng râm che phủ như trong rừng, thường trong các thung lũng dọc theo suối; cao độ từ 0 tới 1.500 m.

Phân bố tại Ấn Độ, Bhutan, Indonesia, Myanma, Philippines, Thái Lan, Trung Quốc (Quảng Đông, Quảng Tây, Quý Châu, Hải Nam, đông nam Tây Tạng, nam Vân Nam) và Việt Nam.

(Ta không rõ Lá Dong ở Trung Quốc có dễ tìm không, nhưng tốt nhất cứ coi như là có đi:P)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui