Phần 2/3
6
Đêm xuống, tôi được một chiếc xe con màu đen treo cờ đỏ biển số bắt đầu bằng (Bắc) Kinh A* đón đi, đưa thẳng tới Cục Xử Lý Hiện Tượng Siêu Nhiên.
(*biển xe ô tô 京 A chỉ được ban hành trước năm 1996, thời điểm đó mà có xe ô tô thì một là xe công hoặc quan chức chính phủ; hai là các ông lớn siêu giàu)
Cùng lúc đó, cư dân mạng cũng thỏa thích phát huy trí tưởng tượng của riêng mình:
[Liệu có phải cô ta làm gì sai, bị cấm sóng rồi không?]
[Vậy cũng không thể không có xíu xiu tin tức nào lộ ra chứ? Như kiểu người này chưa từng tồn tại ý.]
[Nói mới nhớ tui có một bạn học, bối cảnh gia đình cậu ta rõ là trâu bò nhưng thông tin trên mạng lại trắng trơn.]
[Tôi cũng nghe nói những người tai to mặt lớn hay giữ kín danh tính và lý lịch lắm.]
Tuy nhiên giờ ai rảnh bận tâm dư luận sôi trào đến cỡ nào, tôi còn đang bận khiếp sợ nhìn tư liệu trước mắt:
"Chú bảo cô bé nông thôn mặt rỗ lỗ chỗ, mắt lác, mặc quần bông in hoa này là Giang Tiểu Ngư á?!"
"Cục trưởng, chú là antifan của cô ta à?"
"Hay là fan của đối thủ cô ta?"
Hỏi mãi mà không nghe thấy tiếng đáp lại nên tôi quay đầu xem thế nào, tức khắc cạn lời.
Cục trưởng Vương lúc này giữ chặt tóc giả của mình không buông, cảnh giác đối mặt với 'Tham' đang treo ngược trên trần nhà.
Ông ấy nhìn chằm chằm ả:
"Tao nói cho mày biết nhé, tao không sợ mày đâu... Áaaaa! Mày đừng tới đây!"
'Tham' híp mắt nở nụ cười:
"Quần lót gà con của ngươi rơi xuống dưới rồi."
Đồng thời, một chiếc quần cộc phấp phới lướt qua ngoài cửa sổ.
Mọi người đánh giá theo bản năng: Ừm, bốn chú gà con đang nhảy múa.
Cục trưởng Vương rống lên một tiếng, cấp tốc lao xuống tầng nhặt quần.
Tôi hết sức mệt mỏi:
"Mọi người có thể tới nghiên cứu thảo luận tình tiết vụ án chút không?"
Chờ cục trưởng Vương quay lại tôi mới hiểu rõ đầu đuôi.
Hóa ra, từ ba tháng trước đến bây giờ đã có 4 vụ án mạng lần lượt phát sinh.
Các nạn nhân đều qua đời trong không gian kín mà lại không tìm được bất kỳ dấu vết gì sót ở hiện trường.
Thậm chí pháp y còn không tìm ra nguyên nhân tử vong, hoang mang thông báo có lẽ bọn họ bị dọa chết.
Đầu mối duy nhất chính là cả 4 nạn nhân đều là nữ và đều từng cọ miệng với Giang Tiểu Ngư vì qua lại thân thiết với Bạch Thần.
Nhưng kết quả điều tra cho thấy lần nào Giang Tiểu Ngư cũng có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn chứng minh bản thân không có mặt ở hiện trường.
Mới đầu, vụ án chỉ được điều tra như một vụ án mạng thông thường nhưng bởi vì nó thực sự quá mức lạ lùng nên sau đó được chuyển sang cho Cục Xử Lý Hiện Tượng Siêu Nhiên.
Trong quá trình điều tra lý lịch của Giang Tiểu Ngư, chúng tôi phát hiện cô ta xuất thân từ một vùng quê nghèo, tướng mạo vốn có của cô ta thiếu điều muốn chọc mù mắt người khác.
Từ khi Bạch Thần cười với cô ta trong một buổi biểu diễn từ thiện, Giang Tiểu Ngư thề phải trở thành cô gái xứng đôi với người trong mộng.
Bắt đầu bằng phẫu thuật thẩm mỹ, chen chân vào giới giải trí vươn lên từng bước một, rồi lại đến tiếp cận Bạch Thần và trở thành mối tình đầu của anh ta, quả thực chính là một cuốn sử thi về sự phấn đấu.
Nhưng càng ngày cô ta càng tham lam vô độ, thậm chí nuôi cả nhóc quỷ để thỏa mãn dục vọng của bản thân.
Ai dè ngay lúc mấu chốt khi cô ta sắp sửa nắm được trái tim Bạch Thần thì bị vợ chồng nhà họ Bạch chia uyên rẽ thúy rồi không dưng tôi lại chen ngang nữa.
Tôi hoàn toàn không còn gì để nói:
"Giang Tiểu Ngư có nghị lực này thì có gì không làm được?"
"Rừng bao nhiêu cây, đời bao nhiêu trai, cần gì phải thắt cổ trên cái cây vẹo Bạch Thần?"
"Bạch Thần cười với cô ta chẳng qua là như con công đực xòe đuôi thôi, ai xem chả được."
'Tham' xen lời:
"Nhóc quỷ cô ta nuôi, khá thú vị đấy."
"Hình như chính là con ruột của cô ta, lại còn vừa chào đời còn sống sờ sờ đã bị luyện thành quỷ."
Ôi má ơi!!!
Điên mất rồi!!
Cục trưởng Vương nhanh chóng rà soát hồ sơ:
"Ủa? Sao người của chúng ta không tra ra tin tức mấu chốt này vậy?"
'Tham': "Ầy, vô dụng."
Thấy hai phe sắp sửa choảng nhau đến nơi, rốt cuộc tôi không thể nhịn nổi nữa:
"Còn ồn ào láo nháo thì đi dọn nhà vệ sinh hết!"
7
Cuối cùng sau khi bàn bạc, tất cả mọi người đều nghĩ rằng dựa theo tính đố kỵ của Giang Tiểu Ngư thì chắc hẳn cô ta sẽ giở trò với tôi sớm thôi.
Biện pháp tốt nhất chính là tương kế tựu kế, nhân dịp này thu thập cả nhân chứng lẫn vật chứng.
Thế là, tôi bị ép phải lăn lộn trong showbiz thêm ít lâu.
Trước khi đi, tôi lén hỏi cục trưởng Vương:
"Ừm... chú định xử lý 'Tham' thế nào? Thả rông ả lêu lổng bên ngoài cũng không phải một ý kiến hay."
Cục trưởng Vương còn chưa lên tiếng thì Tiểu Mạnh, người vẫn đang trong giai đoạn khảo sát thử việc đã bu lại:
"Cục trưởng, có thể cho ả vào biên chế ạ!"
"Hiện nay xã hội đầy rẫy những kẻ kiếm tiền bằng mọi cách hiểm độc, chúng ta có thể để ả hấp thụ khí vận của bọn họ một cách hợp lý và hợp pháp!"
"Điểm cuối của vũ trụ chính là thi công chức, chắc chắn ả sẽ đồng ý."
Tôi…
… hơi hơi hiểu tại sao cậu ta cứ dậm chân mãi ở giai đoạn khảo sát thử việc rồi.
Cuối cùng, giữa ‘bát sắt’* và ở bên tôi cùng nhau ngồi sau song sắt nước mắt đầm đìa, 'Tham' lựa chọn vào biên chế.
(*Bát sắt: ý chỉ một công việc trong cơ quan nhà nước bởi tính ổn định cao, thu nhập cố định và nguy cơ sa thải gần như bằng không)
Đồng thời, để đảm bảo vấn đề an toàn, cục trưởng Vương sắp xếp mấy người đi theo hỗ trợ tôi:
'Tham', kẻ đang hân hoan niềm vui cầm ‘bát sắt’ nên tạm thời tha cho cục trưởng Vương.
Tiểu Mạnh, còn 63 năm thử việc, khi không có gì nguy hiểm thì chính cậu ta là nguy hiểm lớn nhất.
Và…
Tôi chỉ vào gã đực rựa cao to đẹp mã lại còn loè loẹt đang đứng cạnh đá lông nheo với mình, vừa ức vừa tức:
"Tại sao một con Giao chúa không hóa nổi thành rồng như hắn cũng được vào biên chế?!"
Đậu má, tại đi bắt hắn mà tôi phải về vườn sớm rồi bị buộc dấn thân vào giới giải trí chứ đâu.
Kết quả ngày nào tôi cũng bị cư dân mạng chửi, còn hắn cắm rễ ngồi mát ăn bát vàng trong cơ quan nhà nước?!
Tôi vừa hùng hổ trở về studio đoàn phim thuê thì chị Vương đột nhiên xuất hiện:
"Tinh Tinh, tối nay có một bữa tiệc phát sóng trực tiếp. Cả đoàn làm phim đều cần có mặt."
8
Đêm đó, tôi rồng rắn kéo theo mấy người đến tiệc tối.
Chị Vương chảy nước miếng, vừa chỉ vào Giao chúa vừa hỏi tôi:
"Tinh Tinh, anh đẹp giai này là ai thế? Có người yêu chưa?"
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì hắn tiếp lời tự nhiên như quen nhau lắm vậy:
"Xin chào, tên tôi là Tiêu Đẹp Trai."
Tôi:...
Đậu má.
Gã này là ai?
Tôi không quen biết gì hắn ta hết!
Đúng lúc tôi đang ngó nghiêng tìm cái lỗ nẻ nào chui xuống cho đỡ xấu hổ thì Bạch Thần bỗng xông ra:
"Tinh Tinh, đây là ai?! Dịp quan trọng như này, em không đi cùng bạn trai chính thức là anh mà lại đi cùng người khác ư?!"
Tôi nhìn theo tiếng gào, suýt thì không nhận ra anh ta.
Bạch Thần chật vật từ đầu đến chân, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng nhăn nhúm.
'Tham' nhỏ giọng cười trên sự đau khổ của người khác bên tai tôi:
"Nhà họ Bạch sắp phá sản rồi."
Tôi cảnh giác: "Mi làm đấy à?!"
'Tham' hất cằm chỉ về phía Giang Tiểu Ngư:
"Tự tay cô ta phát tán chứng cứ nhà họ Bạch kinh doanh bất lương bấy lâu nay lên mạng."
"Nhà đó có mỗi quán ăn bị phốt phục vụ đồ có gián là trong sạch, những mảng khác đều là tiền bẩn cả."
"Ông bà Bạch hiện đang bị mời đến cơ quan chức năng uống trà."
"Bây giờ một đống đối tác làm ăn đang chặn ở cổng nhà họ, đòi bồi thường tiền kìa."
"Chắc hẳn Giang Tiểu Ngư bị chuyện hôm nọ đả kích, vì yêu mà sinh hận."
Hình như Giang Tiểu Ngư cảm nhận được ánh mắt của tôi nên cũng nhìn lại từ đằng xa.
Ánh mắt vừa hung ác nham hiểm vừa toát ra vẻ toan tính mưu mô.
Tôi nhíu mày: Đến cùng cô ta muốn làm gì?
Bạch Thần vẫn không ngừng tìm kiếm sự chú ý:
"Ừm... Tinh Tinh, trước đây đúng là anh sai nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng là người yêu."
"Em có thể cho anh mượn ít tiền không?"
"Không cần nhiều, chỉ một trăm triệu thôi."
Tôi còn chưa lên tiếng, bình luận trên livestream đã spam kín màn hình:
[Chỉ một trăm triệu thôi.]
[Bạch Thần nghĩ mặt mình to lắm hay sao mà người ta phải nể, lời thế mà cũng có thể thốt ra khỏi miệng được?!]
[Tui vừa đi hóng hớt xong, hóa ra trước đây Bạch Thần còn ỷ vào gia đình có điều kiện để bắt diễn viên nữ xếp hàng cho gã chọn như hoàng đế tuyển phi tần cơ.]
[Chê chê chê, trông rõ tuấn tú lịch sự mà chả làm được chuyện gì cho ra hồn người.]
Tôi thấy nực cười:
"Vì sao tôi phải cho anh mượn? Hơn nữa anh lấy gì ra để trả? Xin lỗi chị đây không có nhu cầu nuôi trai bao."
Bạch Thần như bị giáng cho một đòn chí mạng, anh ta cao giọng:
"Em lắm tiền như thế, cho anh mượn chút thì có làm sao?!"
Thấy anh ta toan vọt tới cạnh tôi, Tiêu Đẹp Trai lách mình chắn phía trước:
"Xin lỗi, tiền của cô ấy chỉ có thể đưa tôi tiêu."
Tôi: …
Người thêu hoa trên gấm, hắn chỉ tổ nói loạn làm phiền.
Bạch Thần vẫn chưa cam lòng, nói:
"Tinh Tinh, sao em có thể thay lòng đổi dạ?! Anh thua kém hắn chỗ nào?!"
Mặt tôi không hề biến sắc:
"Tám tuổi anh ta đã dám đuổi theo cắn chó, anh làm được không?"
Tiêu Đẹp Trai: …
Nói loạn làm phiền chứ gì, ai mà không biết.
Đúng lúc này, Giang Tiểu Ngư đi đến cạnh Bạch Thần với vẻ mặt hận thù:
"Anh thà cầu xin cô ta chứ không thèm đến hỏi em một câu à?"
"Chỉ cần anh đồng ý sau này mãi mãi không rời xa em, thì em sẽ trả nợ giúp anh, anh nghĩ sao?"
9
Tôi híp mắt, hóa ra đây chính là mục đích.
Giang Tiểu Ngư cố tình đẩy Bạch Thần rơi xuống đáy vực để có thể làm vị cứu tinh duy nhất của anh ta.
Tính chiếm hữu của cô nàng này đã đến mức gần như điên dại rồi.
Bạch Thần hơi nhục nhã cắn môi, có lẽ anh ta sợ bị người ta bắt lại để siết nợ thật nên cuối cùng vẫn gật đầu.
Giang Tiểu Ngư cong khóe miệng đầy hân hoan, khẽ vỗ vỗ má anh ta: "Thế mới ngoan chứ."
Nói rồi, cô ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, chuẩn bị trả nợ thay Bạch Thần.
Tiểu Mạnh đi đến bên cạnh tôi, nói:
"Chị Tinh, em vào phòng Giang Tiểu Ngư xem rồi, không có dấu vết của quỷ con."
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ lại sai?
Đúng lúc này, Bạch Thần cao giọng tít lên nóc nhà:
"Cô chơi ông đây đấy à?!"
Tôi nhìn theo tiếng kêu.
Thì ra là Giang Tiểu Ngư quẹt thẻ nhưng lại được thông báo ‘Số dư còn lại không đủ’, cô ta thậm chí còn không có đủ 1000 tệ trong tài khoản.
Chủ nợ nghĩ mình bị chơi xỏ, cho Bạch Thần một bạt tai ngay tại chỗ.
Bạch Thần ê mặt, không làm sao được đành rống lên với Giang Tiểu Ngư.
Cô ta kinh hoảng, lẩm bẩm:
"Không thể nào, tài khoản của em rõ ràng có tiền mà."
Khóe miệng ngoạc ra, tôi nhìn 'Tham' đang áp cả cơ thể trên người Giang Tiểu Ngư: Chẳng qua là hết tiền thôi mà, ả 'Tham' chưa cuỗm đồ của cô sạch bách đến quần cộc cũng không còn là đã nương tay lắm rồi đấy.
Thình lình, một tiếng hô hoán kinh hãi vang lên:
"Á! Có người chết!"
Lời còn chưa dứt, thi thể của đạo diễn đột nhiên rơi vào chính giữa sảnh tiệc.
Cái bụng bia tiêu biểu của ông ta lúc này đã xẹp lép như thể trong đó trống rỗng.
Một chút quỷ khí lóe lên chớp nhoáng.
Tôi và Tiêu Đẹp Trai liếc nhau, lập tức đuổi theo.
Tiếng trẻ con cười ngây thơ xen lẫn vẻ âm u vang lên rồi hướng thẳng về phía thang lầu vắng vẻ.
Sắp sửa chặn được nó rồi thì đứa bé quỷ lại đột nhiên tan biến vào hư không.
Cho dù là trong phạm trù huyền học thì, đậu má, cái này cũng không hợp lý tẹo nào!
Tiêu Đẹp Trai ngộ ra:
"Giang Tiểu Ngư lấy chính con mình luyện thành quỷ, nói không chừng nó bị triệu hồi về cạnh cơ thể mẹ rồi."
Hai chúng tôi tức tốc phi trở về chỗ cũ.
Khi về đến sảnh tiệc thì cảnh sát đã đến, là người thân quen với Cục Xử Lý Hiện Tượng Siêu Nhiên.
Giang Tiểu Ngư đang ra sức nói xấu tôi:
"Nhâm Tinh Tinh có thù với đạo diễn, hiện tại cô ta lại không có mặt ở hiện trường, có khi cô ta chính là hung thủ."
Cư dân mạng cũng đang thảo luận nhiệt tình:
[Cái này không phải là kịch bản đâu đúng không?]
[Không giống diễn, thi thể cũng giống thật quá.]
[Nhâm Tinh Tinh vừa hay không ở đây, liệu có phải cô ta chính là hung thủ không?]
Cảnh sát dẫn đội toát mồ hôi lo ngại, muốn tắt thiết bị truyền hình trực tiếp nhưng bất kể là rút phích cắm hay ấn nút nguồn thì vẫn không có tác dụng gì.
Mấy cảnh sát đang thu thập chứng cứ xung quanh thi thể của đạo diễn.
Một người trong số họ định giơ tay nhặt cái dây buộc tóc màu hồng rơi trên mặt đất.
Mặt biến sắc, tôi tức thì gào to: "Đừng nhúc nhích!!!"
10
Tất cả mọi người nhìn theo âm thanh, ai cũng như bị tôi dọa chết khiếp.
Giang Tiểu Ngư đổ thêm dầu vào lửa:
"Sao? Đấy là chứng cứ chứng mình cô giết người à?"
Cư dân mạng cạn lời:
[Vừa mới có chút thiện cảm với cô ta, giờ đã thấy không biết phải nói gì.]
[Bảo cảnh sát không được thu thập chứng cứ? Sao cô ta dám?!]
[Ha, các chú cảnh sát chắc bắt cô ta lại ngay giờ nè.]
Trong lúc bọn họ bàn tán, cảnh sát vừa rồi đang thu thập chứng cứ chạy như bay đến trước mặt tôi:
"Uhuhuhuhuhu! Chị Tinh!"
"Vừa rồi em đụng vào thứ kia! Liệu có nát tay không?! Chị mau xem giúp em đi!"