Phù Nam Tinh cung kính đáp: “Dạ đúng.” Đấy là còn chưa kể đường đến “trường” vô cùng gian nan, khó khăn gập ghềnh đó sư phụ ơi huhuhu.
Ngay cả ở “quê hương danh nghĩa” hiện tại của cô là Bạch Hổ Lĩnh cũng có rất nhiều mãng xà và hổ dữ… Nếu không đánh bại được chúng thì chỉ có thể ở yên đó, trốn vào những khe hở trong hang đợi chúng rời đi rồi mới ra ngoài.
“Bây giờ con cũng được xem như là học thành tài, đã đến lúc phải rời đi rồi."
Ầm!!! Ầm!!!
Phù Nam Tinh nghe xong, thân thể như bị sét đánh, “rầm” một tiếng quỳ xuống, nước mắt chảy dài trên mặt, khóc lớn: “Sư phụ, nếu đồ nhi có làm gì sai nhất định sẽ thay đổi tốt hơn, sau này cũng sẽ nghiêm túc chăm chỉ luyện công, ngộ đạo tham thiền, xin người đừng đuổi con đi được không?”
Bồ Đề Tổ Sư từ trong người lấy ra một vật gì đó, đưa cho Phù Nam Tinh, nói: “Duyên thầy trò giữa ta và con đã hết, chớ nên cưỡng cầu.
Vật này tên là Túi Càn Khôn Ngọc Hư, bên trong có trời đất, không gian còn có thể chứa được mười ngàn người.
Ta đưa cái này cho con, từ nay về sau núi cao sông dài, tự con bảo trọng.”
Toàn thân chiếc túi có màu ngọc bích trang nhã, bên trên có hoa văn đám mây tốt lành tinh tế được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Trong lòng Phù Nam Tinh biết rõ Bồ Đề Tổ Sư tuyệt đối là người nói sao làm vậy, bây giờ ý người đã quyết, cho dù cô có thuyết phục người cho cô ở lại như thế nào đi nữa cũng vô ích.
Cô chỉ đành nhận lấy Túi Càn Khôn Ngọc Hư, nặng nề dập đầu ba cái, nức nở nói: “Tạ ơn sư phụ bao năm qua đã thu nhận, che chở cho con, không những dạy công pháp và tri thức mà còn dạy con nề nếp trách nhiệm.
Người đối với con như cha ruột, ân trọng như núi, tình cảm sâu tận xương tủy.
Sau hôm nay đồ nhi rời đi, hy vọng người về sau hãy bảo trọng.”
Bồ Đề Tổ Sư vuốt tóc Phù Nam Tinh, ánh mắt đầy ân cần: “Con cứ đi đi, sau này nếu gây phiền phức thì đừng nhắc tới ta.”
Nói xong, ông cũng không thèm ngoảnh lại mà đi thẳng, chỉ để lại Phù Nam Tinh một mình ở chỗ này.
***
Mặc dù trong lòng cô lúc này có rất nhiều luyến tiếc không nỡ nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Phù Nam Tinh đứng dậy lau nước mắt, chỉnh đốn lại diện mạo và quần áo, vừa khóc vừa đi về nơi ở của cô để thu dọn hành lý.
Bình thường Phù Nam Tinh rất thích làm mấy món đồ nho nhỏ tinh xảo, thế nên hành lý của cô có hơi nhiều.
Có điều may mà sư phụ đã tặng Túi Càn Khôn Ngọc Hư cho cô, vì vậy việc đóng gói đồ đạc cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Một đêm này cô thu rồi lại thu, cũng không biết là do thật sự có quá nhiều đồ phải thu dọn hay là trong lòng không nỡ, sau khi thu dọn hành lý, cô cẩn thận dọn dẹp nhà cửa và sắp xếp mọi thứ như lúc mới đến.
Lúc này trời đã sáng, mây tía rạng rỡ, vạn vật đều sống lại.
Đúng như sư phụ đã nói, tương lai núi cao sông dài, cô sẽ có những ngày tháng hạnh phúc, vô tư và tự do.