Chốn phồn hoa nhất hoàng thành Đại Ngụy, oanh ca yến hót, ngợp trong vàng son.
Là nơi cho đám quyền quý hoan ca, cũng là thiên đường mà người dân tầng lớp thấp luôn hướng tới.
Một tòa nhà tinh xảo sừng sững chính giữa con đường, trên mái lợp ngói vàng, đế chân bằng bạch ngọc, góc mái hiên trang trí bằng giao châu.
Đây chính là Phù Vân Lâu, sản nghiệp trải rộng khắp Tam Quốc, ngày thường chỉ giao dịch với những kẻ có thân phận.
Mỗi ba năm chỉ có một ngày đấu giá này, những món đồ hiếm có trên thế gian được đem ra đấu giá, bất kể địa vị hay xuất thân, chỉ bán cho người định giá cao nhất.
Trên đài tròn lớn, một thiếu nữ trẻ tuổi che mặt bằng khăn mỏng, trên người khoác một mảnh y phục tơ lụa màu tím nhạt, cả cơ thể thoạt nhìn hệt như một làn khói nhẹ, lộ ra dáng người yêu kiều, ánh mắt cô khinh thường quét qua đám người chen chúc ở lầu một, hừ nhẹ.
Sau đó cô hướng ánh mắt nhìn lên những nhã gian sang trọng nhất trên lầu hai, đảo mắt nhìn qua chỗ trống liền thoáng lộ ra vẻ thất vọng.
Hôm nay Nhiếp Chính Vương không đến.
*
Quý Thanh Lâm lúc này đeo mặt nạ màu bạc, theo sau là Mặc Trúc không nói lời nào, chen chúc trong đám người ở lầu một đến nổi vô cùng tức giận, vì chỉ cần không chú ý chút thôi sẽ bị đám người ngu ngốc này giẫm lên chân.
Hắn hít sâu một hơi.
Không được nổi điên, phải khiêm nhường, phải khiêm nhường.
Hệ Thống vẫn đang châm chọc hắn: [ Ký chủ ngài có thấy mấy nhã gian trên lầu hai rộng rãi thoải mái, còn có đồ ăn ngon, tràn ngập sự xa hoa lộng lẫy đó không? Đó vốn là chỗ ngồi của ngài á nha, nếu để người ta biết Nhiếp Chính Vương lại chen chúc trốn ở chỗ này, chao ôi, thật là mất mặt quá đi~]
Quý Thanh Lâm không thể chịu đựng nổi dùng một tay đẩy gã đàn ông béo mập bên cạnh ra, xung quanh tản mác loại hơi thở cấm người sống đến gần, Mặc Trúc đi theo sau cũng liên tục bắn ra vài ánh nhìn sắc bén, cuối cùng mới giảm bớt lượng người vây quanh hắn.
Hắn nổi điên nói với Hệ Thống: [Ha, tốt nhất mày nên cầu nguyện đừng có người nhận ra tao, bằng không thì tao nói cho mày biết, mày vĩnh viễn sẽ không rời khỏi thế giới này.]
Tư Nhược Trần mượn cớ gì mà vết thương trên người chưa lành, không tiện ra ngoài, tất cả đều chỉ là đang trốn hắn. Đợi công lực của hắn khôi phục, nhất định hắn phải quất cho tên nghiệt đồ này mười ngày nửa tháng không xuống nổi giường.
Hệ Thống bĩu môi không nói nữa.
Trên đài cao đã bắt đầu đấu giá.
Lúc thiếu nữ áo tím lần lượt vén rèm trên sân khấu, bầu không khí của đám người trong hội trường bị đẩy lên đỉnh điểm.
Đồ chơi quý giá, thú vật, đan dược, mỹ nhân...
Nhưng Quý Thanh Lâm không có hứng thú với gì cả, nhiệm vụ của hắn là mua được món đồ áp trục tối nay rồi nhanh chóng rời đi.
Ở đây chỉ phân biệt danh phận theo vị trí là ở nhã gian lầu hai và sảnh ở lầu một, còn lại tất cả các vật phẩm chỉ bán dựa trên giá cả, không dựa theo danh phận của người đấu giá.
Nên là, trong không khí vẫn yên lặng, dưới lầu một bỗng có người hô lên:
"Một vạn lượng."
Không khí xung quanh bỗng yên tĩnh chốc lát. KHÔNG Q𝑈ẢNG CÁO, đọc t𝗋𝐮𝐲ện tại # Т𝗋ùm Т𝗋𝐮𝐲ện.𝘃n #
Dù nói không xét đến địa vị, nhưng sự chênh lệch thân phận giữa hai lầu rất lớn. Nói cho phép người ở lầu một có cơ hội tham gia đấu giá bình đẳng, còn không bằng nói để họ làm khán giả để xem tầng lớp quyền quý ở lầu hai tiêu tiền như rác.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về cô gái mới ra giá dưới lầu một, tựa như đang xem kịch.
Cô gái nhỏ tuổi ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu như một kể ăn mày, chỉ có khuôn mặt thanh tú trắng trẻo có thể coi là sạch sẽ.
Thiếu nữ áo tím trên đài có kiến thức rộng, sau khi hơi kinh ngạc chốc lát lập tức khôi phục nụ cười, bình tĩnh nói:
"Giao Nhân (Người Cá) một vạn lượng, có ai muốn tăng giá không?"
Trong chiếc lồng sắt cực lớn trên đài ngọc, một cô gái mang nửa người dưới là đuôi cá đang cuộn tròn, mái tóc đen dài dày mềm như rong biển phủ lên thân trên trần trụi, tầm mắt nàng nhìn thấy toàn những thứ bẩn thỉu dưới đài, nước mắt tí tách rơi xuống rồi biến thành những hạt Giao Châu quý giá.
Trên nhã gian lầu hai truyền đến âm thanh kiêu ngạo của một thị nữ:
"Công chúa Liên Hoa, hai vạn lượng."
Ra giá gấp đôi.
Cô gái ăn mặc dơ dáy nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng:
"Ba vạn lượng."
Trên nhã gian tiếp tục nâng giá:
"Bốn vạn lượng."
"Năm vạn lượng."
...
Hai người đấu giá hăng hái, hoặc nên nói chỉ có mình Liên Hoa đang muốn đấu, còn đôi mắt của cô gái nhìn chật vật kia vốn chỉ nhìn Giao Nhân trên đài ngọc.
Tựa như ngoài người trong lồng kia ra, cô chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Chỉ đến khi mức giá nâng lên đến mười vạn lượng cô mới nhíu chặt mày.
Nữ tử áo tím nở nụ cười ngọt ngào, nhất cử nhất động đều mê người:
"Mười vạn lượng, vị muội muội này còn muốn nâng giá không? Hay là hỏi thử xem có vị công tử nào ở lầu hai muốn giúp ngươi không?"
Có người cười nói: "Mặc dù Nhiếp Chính Vương đã tự mình chinh phạt gần như toàn bộ tộc Giao Nhân, thế nên Giao Nhân này thật sự hiếm có, khóc ra Giao Châu, lại mềm mại không xương, thật là vưu vật của trời, đáng tiếc lại được công chúa Liên Hoa xem trọng. Ý ta muốn nói là dù ngươi có thích thì chẳng lẽ lại muốn giành mất món đồ yêu thích của công chúa ư?"
Tiếng cười nhạo của hầu nữ trên nhã gian truyền đến:
"Vẫn là vị công tử này thức thời, không giống như mấy kẻ hạ tiện không biết phép tắc kia."
Hầu nữ khiêu khích nhìn cô gái dưới lầu một, cười nói: "Nghe nói đôi mắt của tộc Giao Nhân khi bị móc ra còn đẹp hơn bất kỳ hạt Giao Châu nào trên thế gian, công chúa điện hạ không tin, cho nên vừa rồi mới cược với nô tỳ, lát nữa đấu giá xong thì sẽ lấy ra, lát nữa còn mong các vị cùng đánh giá giúp nô tỳ."
Ả liếc mắt châm chọc cô gái dưới đài: "Ngươi muốn giành thứ đồ chơi này nhưng cũng không biết tự soi gương xem mình có xứng không, làm người thì phải biết tự lượng sức mình."
Cô gái gầy ốm khẽ mím môi, cụp mắt xuống, đôi tay lặng lẽ sờ vào thanh đao bên hông.
"Mười vạn lượng."
Thân hình Quý Thanh Lâm cao gầy, mặt đeo mặt nạ bạc tựa như hạc giữa bầy gà, đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất trầm:
"Hoàng Kim (vàng)."