Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng

Trong chớp mắt trái tim của Mặc Tùng lạnh một nữa.

Giọng nói như ma quỷ kia khiến đầu óc hắn ta ong ong, nói giống như sét đánh giữa trời quang cũng không phải phóng đại.

Chủy thủ trong tay gần như cầm không chắc, đừng nói là chủy thủ, ngay cả đứng hắn ta cũng cảm thấy không đứng vững.

"Vương... vương... vương gia?"

Giọng nói nhỏ xíu gần như mang theo sự nức nở.

Quý Thanh Lâm là ai chứ? Tên của hắn nghĩa cũng giống như ma quỷ, nếu vừa rồi hắn ta bị thanh niên mặc y phục đỏ bắt được thì không sao, chuyện tệ nhất có thể xảy ra chỉ là mất mạng thôi. Nhưng nếu lọt vào tay người trước mặt này thì chắc chắn Quý Thanh Lâm sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết.

Năm đó có một thị vệ chỉ phạm sai lầm nhỏ, đã bị hắn ném vào hầm rắn để chúng cắn xé đến ba ngày ba đêm, tiếng kêu khóc vang vọng, tử trạng thảm thiết.

Mặc Tùng biết bản thân hắn ta không chỉ phạm một sai lầm nhỏ, hắn ta chính là đầu xỏ khiến Quý Thanh Lâm mang tiếng xấu bị người đời thóa mạ như bây giờ!

Có lẽ cảm thấy tình huống hiện tại có hơi khó xử, Mặc Tùng nghĩ nên tìm cách làm Quý Thanh Lâm hài lòng một chút, nên cân nhắc hồi lâu rồi tỏ vẻ bất ngờ cùng vui mừng nói:

"Vương gia! Lâu rồi không gặp, ngài đúng là càng sống càng trẻ ra!"

Vẻ mặt Quý Thanh Lâm càng tệ hơn.

Vỏ bọc non nớt thế này hắn không thích chút nào, yếu yếu ớt ớt, tưởng như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

"Phải rồi, còn ngươi thì già đi nhiều nhỉ? Trốn ở chỗ quỷ quái này nên giờ cũng không giống con người nữa."

Không hổ danh đi theo Quý Thanh Lâm nhiều năm, nghe hắn nói móc như vậy Mặc Tùng biết mình nịnh nọt sai chỗ rồi.

Vì thế chỉ đành nói thẳng.

"Chuyện... chuyện năm đó... thật ra nô tài có thể giải thích... không thì... ngài cho ta một cơ hội nha?"

Quý Thanh Lâm đang lo lắng đám quần chúng này không chịu diễn tiếp, tiết mục sắp hạ màn đột nhiên lại có thêm người tới ứng cứu.

"Mặc Tùng, bây giờ bổn vương chỉ cho ngươi một con đường sống, ngươi có muốn không?"

"Muốn! Muốn muốn muốn......" Mặc Tùng vội vàng gật đầu không ngừng.

Đừng nghĩ chủy thủy của Mặc Tùng đang kề vào cổ Quý Thanh Lâm thì hắn ta đang chiếm thế thượng phong, chỉ cần hắn ta ra tay thì người mất mạng cũng chỉ có thể là hắn ta!

"Vậy ngươi nghe lời bổn vương, ta nói gì thì ngươi nói lại y như thế!"

"Hiểu rồi ạ."

Quý Thanh Lâm nhếch môi, cảm thấy rất hài lòng, vừa đóng vai con tin vừa dạy kẻ bắt cóc cách lừa gạt người đối diện.

Mặc Tùng nghe mấy lời truyền âm của Quý Thanh Lâm xong thì trừng to mắt, thầm nghĩ không lẽ nhóc con đối diện kia cũng giống như Diêm Vương sống này ư?

Hắn ta hắng hắng giọng, cầm chặt thanh chủy thủ trong tay tiếp thêm sức mạnh, kề sát vào cổ Quý Thanh Lâm, hét với Tư Nhược Trần:

"Tiểu tử, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi phong ấn huyệt đạo rồi thả ta rời đi, hoặc là ngươi chờ nhặt xác cho nhóc con này đi!"

Đôi mắt Tư Nhược Trần hơi lạnh lùng, y chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày y sẽ thương xót một người chỉ vì khuôn mặt.

Đối với gương mặt giống với người đó như thế, dù biết kẻ này chỉ là một thứ đồ giả không liên quan gì đến người đó, thì y cũng không đành lòng để cậu ta bị tổn thương.

Sau khi giằng co một lúc lâu.

"Được, ta sẽ phong ấn huyệt đạo, nhưng ngươi phải giữ lời hứa thả cậu ta đi!"

Thấy Tư Nhược Trần khép hai ngón tay ấn ấn trước ngực, thật sự phong ấn mấy huyệt đạo của mình, Quý Thanh Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, giờ có thể lên đó bắt người rồi.

Chạy đi! Coi ngươi còn chạy đi đâu được!

Đã mất hết công lực thì dù cho Tư Nhược Trần muốn cá chết lưới rách với hắn cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn điều khiển.

Còn chuyện vì sao y lại cố chấp đi đến chỗ này, Quý Thanh Lâm cũng không muốn biết.

Mặc Tùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Quý Thanh Lâm đi về phía Tư Nhược Trần chứ không hề để ý đến mình, trái tim treo lơ lửng của hắn ta cuối cùng cũng quay trở lại trong lồng ngực.

Đang định lặng lẽ chuồn đi.

Đột nhiên, lại có biến cố phát sinh.

Bóng Tư Nhược Trần trực tiếp lướt qua Quý Thanh Lâm đang trừng mắt, y co tay lại bóp chặt cổ Mặc Tùng chuẩn bị bỏ chạy.

Mặc Tùng:??

Sự việc thay đổi nhanh đến mức Quý Thanh Lâm chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn.

Hắn tin lúc nãy Tư Nhược Trần thật sự phong bế huyệt đạo, vậy thì chỉ có một khả năng.

Y bất chấp cả mạng sống mình cũng nhất quyết phải giải khai huyệt đạo.

Quả thật là điên đến mức không cần mạng sống.

Cũng không biết Mặc Tùng này làm gì đắc tội y.

Ngay sau đó, Tư Nhược Trần quả nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng y lại cười:

"Ta đã nói muốn cái mạng của ngươi."

Quý Thanh Lâm nhíu mày, nhìn ngụm máu tươi kia trong lòng sinh ra chút nóng nảy.

Mặc Tùng gần như khóc không ra nước mắt, tên này thật sự là liều mạng cũng muốn giết mình mà, hắn ta phẫn nộ hét to:

"Ngươi không thể tha cho ta sao? Mọi việc đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, Quý Thanh Lâm còn không tìm ta tính sổ, sao ngươi lại cứ cắn chặt không buông! Giết ta rồi có thể thay đổi được gì đâu!"

Tư Nhược Trần lại ho ra một ngụm máu, cười dữ tợn:

"Đúng là không thể thay đổi được gì, nhưng càng là không thay đổi được gì nên ngươi mới càng đáng chết hơn! Những người đã chết ở Bình Dương Quan năm đó là chuyện gì, khi vào Thiên Cơ Các ta sẽ tự hỏi rõ, còn ngươi, thì đi xuống bầu bạn với những vong hồn đó đi!"

Quý Thanh Lâm: "!?"

Chuyện này là thế nào đây?

Tên nghiệt đồ này muốn vào Thiên Cơ Các chỉ để minh oan cho cái nồi mà hắn đã cực khổ giành lấy à?

Bộ y ăn no rững mỡ chắc!

Không được, trăm ngàn lần không được để y vào đó!

Y mà vào trong thì mình cũng xong luôn!

Nhưng mọi việc trong thế giới này ngay từ đầu đã vượt quá sự kiểm soát của Quý Thanh Lâm, cho dù hắn không muốn cũng chỉ có thể bị cuốn vào dòng nước lũ này.

Việc bất ngờ lại tiếp tục xảy ra.

Gió và cát xung quanh đột nhiên tụ lại, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, như muốn hút tất cả mọi người vào trung tâm sa mạc.

Ba người lập tức quay lại, quả nhiên nhìn thấy gã đại hán bị lãng quên từ lâu đang đứng trong quán trọ.

Trên mặt gã còn vươn ý cười.

Dưới chân dẫm lên cơ quan phát động trận pháp.

"Ba tên nhà ngươi cứ chết cùng nhau dưới đó đi!"

Những hoa văn phức tạp xuất hiện dưới chân, một luồng sáng xanh chói mắt lóe lên, nối các điểm sáng thành một bản đồ, ngoại trừ khách điếm thì mặt đất mấy chục dặm xung quanh nó đều rung chuyển không biết lý do, mặt trời chói chang như lửa thiêu.

Năm đó Thiên Cơ Các bị nhốt trong sa mạc, lại bị phong bế bởi trận pháp kỳ lạ khó đoán, ở biên giới giữa sa mạc và Trung Nguyên thì khách điếm không hề thu hút này lại là nơi kích hoạt trận pháp.

Mặc Tùng là người canh giữ quan ải, chỉ tới ngày trăng tròn của mỗi tháng mới có thể khai trận.

Nhưng không hiểu sao, gã đại hán kia lại có thể nhân lúc ba người họ không hề chú ý mà chuyển sang một cơ quan kín.

Sau đó lại dùng chìa khóa mà Mặc Tùng vừa làm rơi để mở cơ quan của trận pháp.

Gió cát quét qua, sóng nhiệt xâm lấn, mang theo khí thế có thể thiêu rụi mọi thứ trên thế giới.

Nếu không có nội lực bảo hộ thì có thể bị luồng khí này thiêu thành tro ngay tức khắc.

Quý Thanh Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ôm chặt, đang muốn đẩy ra thì:

"Đừng cử động!"

Là giọng nói của Tư Nhược Trần.

Quả nhiên, một hương hoa quen thuộc xộc vào mũi.

Quý Thanh Lâm thả lỏng toàn thân, ngoan ngoãn để y ôm mình.

Toàn bộ tầm nhìn bị cát vàng che phủ, trong lúc trời đất rung chuyển xoay vầng, đột nhiên hắn bị hôn mê.

Ban đầu Mặc Tùng còn ước mình có thể bị thổi bay đi đâu đó để tránh xa hai tên mất trí này, nhưng khi nhìn xuống, hắn ta nhận ra sợi dây ngưng tụ bằng nội lực vẫn đang bám chặt mình, không hề có ý định buông tha.

Đúng là đồ điên mà! Muốn chết thì hai người chết chung được rồi! Vậy mà còn muốn lôi mình theo!

Gió cát ập đến, mặt đất rung chuyển, khi mọi thứ qua đi sa mạc chỉ còn hoang tàn và chết chóc, ngoại trừ hán tử đang đứng ngơ ngác nhìn mọi chuyện trong khách điếm, xung quanh mấy chục dặm không có một sinh vật sống nào.

*

Sóng biếc gập ghềnh, cây xanh cuồn cuộn.

Ánh nắng chói mắt chiếu xuyên qua dây leo cùng đám cây xanh rọi vào mắt Quý Thanh Lâm, ngón tay hắn khẽ cử động rồi giật mình tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là vội vàng đưa mắt tìm kiếm xung quanh.

Tư Nhược Trần đâu rồi!

Mãi cho đến khi ngước mắt lên nhìn thấy người đang đi chậm dưới ánh mặt trời đằng xa, hắn mới thở phào.

Cũng may, chưa chết.

Hình như Tư Nhược Trần đang tìm kiếm thức ăn và nước uống, nhưng có lẽ y không tìm được gì, nên chỉ hái một ít trái cây màu đỏ bỏ vào túi.

Thấy hắn đã tỉnh lại nên ném một ít cho hắn.

Quý Thanh Lâm dễ dàng bắt được, cúi đầu nhìn thấy mình đang nằm trong một đống cỏ khô mềm mại, Mặc Tùng lại không may mắn như vậy, bị ném vào đống đá vụn.

Ý cười trên khóe miệng có chút không thể kiềm nén được.

Nơi này thực sự kỳ lạ, theo lý thuyết thì vốn dĩ họ ở trong một sa mạc, hàng chục dặm xung quanh hoang vắng không mọc nổi một ngọn cỏ, nhưng bây giờ nơi này tràn ngập cây xanh, chim bay cá nhảy, thực sự là một vùng đất nằm ngoài thế giới.

Hắn cắn quả dại trong tay, chua sót khó nuốt.

"Phụt!"

Quý Thanh Lâm trực tiếp phun ra.

Cái quỷ gì vậy, khó ăn muốn chết.

Tư Nhược Trần liếc nhìn hắn, tay trái cầm quả dại, đơ mặt ăn ngon lành.

Vẻ mặt Quý Thanh Lâm khẽ thay đổi, hắn nghiêng người nhìn phía sau, liếc cánh tay phải của y. Giống như hắn đoán, cánh tay y đang thẳng đơ rũ xuống.

Bị gãy rồi.

Hắn nhớ lúc bị gió cát bao quanh, có một cánh tay vẫn luôn bảo vệ ôm chặt lấy hắn.

Quý Thanh Lâm tự cảm nhận một chút, phát hiện trên người mình không có vết thương nào.

Không hiểu vì sao, những cảm xúc mơ hồ chợt dâng lên trong lòng.

Hắn yên lặng đứng dậy, đi đến gần Tư Nhược Trần, nhìn chăm chú vào cánh tay phải đầy vết thương của y.

Vết thương chưa được chữa trị, máu vẫn đang lan ra.

Quý Thanh Lâm vừa giơ tay định kiểm tra vết thương cho y, nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào đã bị Tư Nhược Trần nghiêng vai né tránh, y lau lau tay:

"Đừng chạm vào ta!"

Giọng của Tư Nhược Trần mang theo ý cảnh cáo.

Tay Quý Thanh Lâm khựng lại.

Hắn cau mày, ngước mắt nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của Tư Nhược Trần, trong đó tràn ngập sự tức giận tột độ, như là không có nơi để giải tỏa sự...

Ghê tởm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui