Bờ ngực nhỏ nhắn của Tư Nhược Trần phập phồng, trong mắt chỉ toàn sợ hãi cùng không dám tin.
Cứ trơ mắt nhìn họ cười cười nói nói, tùy ý quyết định sinh tử của mình.
Không có chút khác biệt so với những kẻ cưỡi ngựa đã thản nhiên lấy đi mạng sống của cha mẹ y khi đó.
Y vung tay định vùng vẫy, nhưng lại giống như một món đồ chơi nhỏ bị giam cầm trong móng vuốt của gã đàn ông, chỉ có thể tùy ý gã muốn làm gì thì làm.
"Đừng nhìn mặt mũi nó dơ dáy mà nghi ngờ, nó vẫn còn "sạch sẽ" đấy, nếu không phải phá xử* sợ bán không được giá, thì ta tự mình tận hưởng cảm giác hoạt sắc sinh hương kia rồi."
Gã đàn ông cuối cùng cũng trút bỏ vẻ ngoài dịu dàng, bộc lộ bản chất bẩn thỉu ghê tởm của gã.
Tư Nhược Trần không biết nơi này là ở đâu, nhưng y không thích bị một nhóm người như thế này nhìn chằm chằm thèm khát, ánh mắt của họ dường như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Y dùng hết sức, bất an vùng vẫy:
"Thả ta ra! Thả ta ra!"
Gã đàn ông vốn luôn hiền lành dịu dàng không dám động đến y, lúc này siết chặt lấy y, ánh mắt gã đáng sợ, nói với y bằng giọng nói không cho phép y phản kháng.
"Ngoan nào, nếu để họ làm bị thương sẽ không đáng giá nữa, loại không đáng tiền thì nơi này cũng không cần đệ, ta cũng sẽ không cần nữa."
Tư Nhược Trần cúi đầu, y không hiểu tại sao người luôn dịu dàng chăm sóc mình lúc dọc đường, bây giờ đột nhiên trở nên thế này.
Nhìn ánh mắt của y, gã cười châm chọc, vô cùng dịu dàng mà vuốt ve gương mặt y như trước.
"Đệ nghĩ sao ta lại phải cứu đệ ra khỏi đó?"
"Ta đã cứu đệ, đệ báo đáp ta không phải là chuyện đương nhiên sao? Hơn nữa, ở lại đây, chẳng phải so với nơi hoang vu chết chóc kia tốt hơn nhiều sao?"
Ngón tay gã linh hoạt cởi búi tóc y, mái tóc xõa rối tung che hết một nửa khung cảnh mê hoặc lòng người.
"Nhìn đi, ánh mắt của ta cũng tốt lắm."
Tỳ Bà che nửa mặt hoa, đẹp đẽ, khiêu khích rung động lòng người.
Môi Tư Nhược Trần trắng đi:
"Lúc đầu... ngươi... ngươi không đối xử với ta như thế..."
Giọng nói của y mang theo sự tuyệt vọng tràn đầy.
Tư Nhược Trần nắm chặt tay áo gã đàn ông kia, cho đến khi trơ mắt nhìn gã từ từ gỡ từng ngón tay của mình xuống.
Cuối cùng chỉ có thể vô lực nắm lấy không khí.
"Ta thừa nhận ta là kẻ lừa đảo, nhưng đệ có thể tin tưởng ta vô điều kiện như thế thì cũng do đệ quá ngu ngốc, quá nông cạn mà thôi."
"Có ai thật lòng thông cảm muốn cứu giúp một kẻ đáng thương chứ? Người ở dưới bùn nhơ thì xứng đáng bị chà đạp. Không có ai vô duyên vô cớ lại đi đối xử tốt với người khác cả, cho dù là có... nhưng một khi đứng trước lợi ích thì hắn cũng sẽ giống ta... không hề do dự mà vứt bỏ đệ thôi, đây chính là bản tính xấu xa không cách nào có thể thay đổi được của con người."
Gã đàn ông lạnh lùng đẩy y ra, giống như đang ném bỏ một chiếc giày rách.
Gã cầm lấy một trăm lượng vàng mà ả nữ nhân kia đưa cho, bước đi mà chẳng thèm quay đầu lại.
Tư Nhược Trần nghiến răng bướng bỉnh nhìn chằm chằm về hướng gã rời đi.
Y cố kiềm chế không để những giọt nước mắt đang dâng ngập khóe mi, không cho phép nó rơi xuống.
"Được rồi, có nhìn nữa thì gã cũng không về đâu, ngươi cũng đâu phải là món hàng đầu tiên gã đem bán chứ, ngươi thật sự xem hắn là ân nhân à?"
Ả cười bảo:
"Không làm ân nhân của ngươi được thì sau này làm ân khách* của ngươi cũng được."
(恩客/Ân khách: Khách quen trong giới làng chơi.) . truyện đam mỹ
Tư Nhược Trần cau mày tránh đi bàn tay đang muốn sờ mặt mình của ả.
Ả hừ nhẹ một tiếng, sai người khống chế y, bàn tay sơn móng đỏ tươi bóp chặt cằm y gằng giọng:
"Nói cho ngươi biết, đã vào Túy Hoan Lâu thì mạng của ngươi mỏng hơn cả giấy, tốt nhất nên biết ngoan ngoãn nghe lời!"
"Cả tộc Giao Nhân của các ngươi đều đã bị diệt, giờ cũng chỉ là món đồ chơi hiếm lạ trên giường của kẻ khác mà thôi, ngoan ngoãn học cách hầu hạ người khác đi, đừng có cứng đầu."
Tư Nhược Trần đột nhiên dùng sức vùng vẫy, dù còn nhỏ tuổi nhưng không biết lấy sức lực từ đâu mà có thể đẩy ngã tú bà, muốn đuổi theo hướng gã đàn ông lúc nãy.
"Mau bắt nó lại."
Bàn tay y còn chưa chạm đến cửa đã bị họ thô bạo túm về.
"Thả ta ra! Thả ta ra!"
Y bị chúng quăng xuống đất, đầu óc cũng va đập tới choáng váng.
"Còn dám chạy à?"
Ả tú bà nắm tóc y kéo lên, bắt y nhìn thẳng vào ả.
"Đừng có không biết điều, nếu không phải nể tình khuôn mặt này của ngươi, thì ngươi không dễ sống thế này đâu."
"Thân thể này nếu bị đánh hỏng thì có hơi đáng tiếc, nhưng nếu gương mặt ngươi hỏng rồi thì chỉ có thể bán đi làm quân kỹ. Quân doanh khổ sở lạnh giá, một đám người thay phiên dày vò ngươi, cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được."
Nói xong, ả ném y cho đám hạ nhân.
"Mang nó đi, nhốt chung với đứa nhỏ lúc nãy mới mua về, đợi tối đến ta sẽ tới dạy dỗ chúng."
Tư Nhược Trần nhìn ả chòng chọc, nhưng vẫn bị bắt mặc quần áo rồi kéo đi.
Sau khi bị ném vào phòng thì cửa cũng bị khóa lại.
Cả người Tư Nhược Trần toàn là vết thương, vô lực nằm trên mặt đất.
Sàn căn phòng phủ bằng ngọc trắng, vách đính châu vàng.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa mục nát.
Mùi hương khí nồng đậm gay mũi khiến y không thể nào chịu nổi.
Y ghét nó giống hệt như ghét nơi này.
Đột nhiên lại có tiếng động phát ra bên cạnh.
Tư Nhược Trần cảnh giác ngẩng đầu nhìn.
Phía dưới tấm lụa mỏng có một bé trai tầm tuổi y đang trốn.
Vẻ ngoài của nó rất thanh tú, không xinh đẹp kinh người như y nhưng lại trong trẻo sạch sẽ hơn nhiều.
Lúc cửa mở, nó sợ hãi đến mức trốn dưới gầm giường, mãi đến khi người ngoài cửa rời đi, mới cẩn thận bò ra ngoài, dùng ánh mắt rụt rè nhìn Tư Nhược Trần.
"Cậu... cậu cũng bị người thân bán tới đây hả?"
Tư Nhược Trần mấp máy môi không muốn trả lời.
Gã kia nào phải người thân y, người thân của y đều đã chết rồi.
"Cậu đừng sợ!" Bé trai nọ an ủi y:
"Cha ta nói, chỉ cần vào đây thì không phải chịu đói, có cơm ăn, có quần áo mặc. Nếu không phản kháng thì họ sẽ không đánh chúng ta."
Tư Nhược Trần nhớ đến ánh mắt của đám người hôm nay, khẽ nhíu mày.
Y không thích nơi này, cũng không thích đám người ngoài đó.
Y thà chịu đói khát, nghèo nàn, rách rưới.
Thấy Tư Nhược Trần không phản ứng với nó, bé trai hơi nhụt chí hậm hực ngồi xuống, không nói gì nữa.
Lát sau lại cầm ít điểm tâm cẩn thận đặt cạnh y.
Tư Nhược Trần vẫn không nhúc nhích, liếc mắt nhìn nó một cái, trong lòng có chút thương xót.
Không thể tin tưởng người khác.
Rất nhanh trời đã đến tối, Túy Hoan Lâu còn nhiều người hơn lúc ban ngày.
Tiếng sênh ca lúc sáng dần thay đổi bởi những tạp âm khác.
Phòng bên cạnh có tiếng leng keng, âm thanh mở cửa đóng cửa rất nhanh vang lên, sau đó là một chuỗi âm thanh nho nhỏ:
"Ah... ưm..."
Tiếng giường cót két xen lẫn tiếng thở dốc, thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng da thịt va chạm vào nhau, nghe như đau đớn mà cũng giống sung sướng.
Sau đó lên tới đỉnh, rồi lại trải qua một khoảng yên lặng, kế tiếp âm thanh đó lại vang lên.
Giống như họ đang ở gần bức tường hơn, mọi tiếng động từ tiếng thở dốc hay tiếng cọ xát của quần áo đều trở nên thật rõ ràng.
Hai đứa trẻ trong phòng không biết âm thanh đó là gì, chỉ là không hiểu tại sao người ta lại phát ra âm thanh kỳ quái đó.
Người phụ nữ đó kêu to như vậy, vì rất đau sao? Nhưng hình như cũng không giống.
Tiếng rên của nàng đôi lúc rất nhiệt tình, đôi lúc lại đứt quãng không thành tiếng.
Nhanh lên...
Mạnh lên...
Thật thoải mái...
Rõ ràng là rất vui vẻ.
Lúc hai đứa trẻ mãi suy nghĩ thì cửa ngoài bị đẩy ra.
Là người phụ nữ lúc sáng, còn có hai người đang mang mấy bộ quần áo kỳ lạ bước vào.
Quần áo gấp lại chỉ to cỡ bàn tay, lại còn mỏng như cánh ve.
Ả tú bà cười ái muội hỏi:
"Nghe thấy thú vị không?"
"Đừng lo, sau này các ngươi sẽ được tận hưởng cái gì gọi là Túy Sinh Mộng Tử."
(醉生梦死: Túy Sinh Mộng Tử, một thành ngữ của TQ chỉ cuộc sống mơ màng không có mục đích, giống như chìm đắm trong cơn say rồi chết đi trong mộng tưởng.)
"Đưa quần áo cho chúng mặc đi."
***
Chương sau có tình tiết nhạy cảm nên mình đặt pass, gợi ý pass nằm ở chương 30 trên wordpress.