Cùng anh bỏ trốn

Chương 10: Còn không buông tay nữa là quần anh sẽ bị em túm tuột đấy.
 
Một giây rơi xuống nước, Tống Gia Mạt nảy ra một ý nghĩ hoang đường:
 
Không phải nói chứ, bên này còn rất mát mẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bắc Thành từ trước tới nay vẫn luôn khô nóng, đêm tối tháng 9 sâu bọ cũng nhiều, lúc cả người chìm vào trong nước, cảm giác thế giới đều yên tĩnh lại, cảm giác độ ấm cơ thể cũng hạ xuống rất nhiều.
 
Cô nên tận hưởng sự thoải mái dễ chịu này —— Nếu như cô biết bơi.
 
Rất nhanh Tống Gia Mạt đã rối loạn chân tay, bắt đầu gắng sức quẫy đạp, cho dù tiếng nước ào ào bên tai, nhưng cô vẫn nghe thấy rõ tiếng thở dài không nói nên lời của Trần Tứ.
 
Có cái gì mà không nói nên lời! Nếu không phải anh dọa cô sợ thì cô cũng đâu đến nỗi ở đây chứ!
 
Trần Tứ xoay người, ngồi ở bên cạnh hồ vớt cô lên, nhưng thiếu nữ quẫy đạp quá dữ dội, chỉ mới trong chốc lát, cũng đã lôi kéo anh xuống.
 
Thật không dễ dàng mới tìm được thăng bằng, bàn tay cô không cẩn thận buông lỏng ra, cái nắp viết đầy “lời cầu nguyện” trôi ra ngoài, cô vội vàng vung hai tay bắt đầu vớt, sợ bị anh nhìn thấy.
 
Rất nhanh, thiếu niên mở miệng ngăn lại: “Tống Gia Mạt, buông tay.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt cô anh dũng hy sinh.
 
“Vậy không bằng anh để em đi chết đi.”
 
Bị anh nhìn thấy được hói đầu còn có cả đời không lấy được vợ, cùng với bị chết đuối ở đây thì có cái gì khác nhau?
 
“……”
 
“Buông tay.”
 
“Không.”
 
“Còn không buông tay nữa là quần anh sẽ bị em túm tuột đấy”
 
“……”
 
Giống như đụng phải củ khoai lang nóng bỏng tay nào đó, cô vội vàng dịch tay ra.
 
Lại híp mắt cẩn thận tìm kiếm, lúc này mới lại lần nữa nắm cái nắp vào trong lòng bàn tay, gắt gao nắm chặt.
 
Trần Tứ căn bản không thèm để ý cô đang vội vàng việc gì, chỉ là từ trong nước xách cô lên, lại giũ giũ, lúc này mới mang về nhà.
 
Tống Gia Mạt: “……”
 
Cô là chó sao?
 
Sau khi về đến nhà cô vội vàng đi tắm rửa, tiếng nước trong phòng của Trần Tứ cũng đồng thời vang lên, nữ sinh tắm rửa luôn lâu hơn một chút, chờ đến khi cô ra tới, Trần Tứ đã ngồi trên sô pha rồi.
 
Cô để đầu tóc ẩm ướt lại bận rộn một lúc, nhưng điều hòa ở trong khách mở thấp, Trần Tứ rất nhanh đưa máy sấy qua.
 
“Sấy khô rồi lại chơi.”
 
Cô bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa sợ một trận, còn đang nhét bông vào trong con gấu bông, Trần Tứ nhìn một cái, có lẽ cô cũng nghe không lọt lỗ tai, tìm một cái phích cắm rồi mở máy sấy tóc lên.
 
Rất nhanh, Tống Gia Mạt đã cảm thấy trên đỉnh đầu có nhiều hơn một đôi tay, thiếu niên mở tốc độ gió đến mức lớn nhất, động tác cũng không dịu dàng một chút nào, không hề theo quy tắc nào, tùy ý tạo kiểu.
 
Cô nghi ngờ bản thân mình sẽ bị anh sấy thành Kim Mao Sư Vương.
 
Thiếu nữ dùng sức lắc lắc đầu, phản kháng nói: “…… Chỉ có chó mới bị sấy lông như vậy!”
 
Anh không để ý đến mà cười một tiếng, vẫn còn đang vò loạn trên đầu cô.
 
“Em xác định vị trí của mình vẫn rất chính xác.”
 
“Đưa em, em tự sấy,” Cô không nhịn được nữa, giật máy sấy qua, “Anh 18 tuổi không có hói đầu, còn em mà đợi một lát nữa thì em đã bị anh sấy cho hói đầu trước rồi.”
 
Trần Tứ: “Cái gì?”
 
“……”
 
Nhận ra bản thân mình vạ miệng, Tống Gia Mạt chột dạ sờ sờ mũi, sau đó ngẩng đầu, vô cùng ngoan ngoãn cười nói: “Không có gì, chính là sợ anh mỏi tay thôi, máy sấy rất nặng, không biết chăm sóc chút nào, không giống em, em chỉ biết đau lòng cho anh trai.”
 
Trần Tứ đứng tại chỗ, im lặng hồi lâu.
 
Tống Gia Mạt: “Sao vậy?”
 
“Không có gì, chỉ là có chút buồn nôn.”
 
“……”
 
*
 
Tống Gia Mạt bận rộn suốt cả một tuần, mỗi ngày không phải làm đề thì chính là làm đề, thật không dễ dàng có được một ngày cuối tuần, đương nhiên là hung hăng tắt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc đến khi tự tỉnh dậy.
 
Trần Tứ dậy rất sớm, hơn tám giờ thì đã ăn xong bữa sáng.
 
Thư phòng rực rỡ ánh sáng mặt trời, vị trí sát tường được bày một cái ghế sô pha lười, đang tắm mình trong ánh mặt trời, bên trên còn để một con gấu bông nhỏ, rất gây chú ý.
 
Trần Tứ đi qua đó, nhặt con gấu bông lên, ngựa quen đường cũ kéo khóa kéo ở sau lưng của nó ra, ngón tay thăm dò đi vào.
 
Dựa vào trình độ hiểu biết của anh đối với cô, làm sao lại không biết cô đang làm gì.
 
Từ hôm đó rơi xuống nước trở về thì lén lén lút lút nhét đồ vào chỗ này, còn tự cho là thần không biết quỷ không hay, mỗi ngày đều phải kiểm tra xem đồ vật có còn ở đây hay không, anh không lấy ra xem thử, trái lại thật đúng là có lỗi với dụng tâm lương khổ của cô rồi.
 
Rất nhanh, anh từ trong một đống bông mềm mại, rút ra một cái nắp hình tròn.
 
Thiếu niên rũ mắt nhìn xem.
 
……
 
Yên lặng khoảng chừng ba giây, anh nhìn chăm chú, sau đó rơi vào sự yên lặng lâu hơn.
 
*
 
Một giấc ngủ này của Tống Gia Mạt vô cùng thoải mái, trực tiếp ngủ tới hơn mười giờ.
 
Tùy tiện ăn chút bánh mì, cô tiếp tục đi viết đề, sẵn tiện chờ đợi cơm trưa.
 
Lúc ăn cơm trưa, cô vừa mới vươn bàn tay nhỏ tội ác ra, miếng cảnh gà cuối cùng ở trong đĩa đã bị người khác kẹp đi mất, rơi vào trong chén của Trần Tứ.
 
Thiếu nữ hơi hơi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn người đối diện, một trạng thái chuẩn bị đánh nhau.
 
“Nhìn cái gì?” Mặt anh không chút cảm xúc, “Nhìn xem anh 18 tuổi có bị hói đầu hay không sao?”
 
Tống Gia Mạt một miệng canh không nhịn lại được, lập tức bị sặc.
 
“Khụ, khụ khụ khụ……”
 
Cô che miệng ho vài tiếng, gương mặt cũng bị sặc đỏ lên một chút, trái lại vừa hay che đi sự xấu hổ sau khi bị người khác vạch trần.
 
Anh biết rồi? Không thể nào ?
 
Trần Tứ giống như biết cô đang nghĩ gì, thong thả ung dung giương mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói:
 
“Lần sau trước khi làm việc xấu, đừng viết đáp án lên trên mặt.”
 
Tống Gia Mạt im lặng nửa giây, đương nhiên, cũng chỉ là nửa giây.
 
Rất nhanh, Tống Gia Mạt lại nói cười ríu rít mở miệng nói: “Em thế này sao có thể gọi là làm chuyện xấu chứ, em là vì bảo vệ tình cảm của chúng ta mà, sợ anh nhìn thấy được sẽ không vui, ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, sao anh có thể nói em như vậy chứ, nói đến nỗi người ta rất đau lòng đó.”
 
Rất tốt, còn học được cách trả đũa.
 
Trần Tứ rũ mắt: “Phải không, đau lòng bao nhiêu, vậy há chẳng phải anh sẽ rất tự trách.”
 
Nói là nói như vậy, nhưng từ trong biểu cảm và giọng điệu của thiếu niên, đều nhìn không ra nửa phần ý tứ “tự trách”.
 
Cô lại giả vờ nhìn không hiểu, một lòng một dạ hùa theo.
 
Tống Gia Mạt: “Cũng không cần phải tự trách nha, mặc dù là lần này quả thật là anh hiểu lầm em, nhưng em sẽ không so đo tính toán với anh, nếu như trong lòng anh thật sự áy náy, cái đó…… cánh gà……”
 
Trần Tứ: “……”
 
Trần Tứ lại thả cánh gà vào trong chén của cô lần nữa, cô quả quyết dứt khoát cắn xuống miếng đầu tiên, nghe thấy anh đặt câu hỏi:
 
“Hỏi em chuyện này.”
 
“Hửm?”
 
“Gần đây nói chuyện buồn nôn như vậy, học từ ai vậy.”
 
“……”
 
Cô đang muốn ăn xong cái này thì sẽ vui vẻ nói chuyện với anh, lúc đang cắn tới miếng xương sụn, dì ở bên cạnh bàn híp mắt cười nói: “Thật tốt biết bao, nhìn cứ giống như anh em ruột vậy.”
 
Tống Gia Mạt dừng đũa, Trần Tứ cũng nghiêng nghiêng đầu.
 
Bầu không khí trên bàn cũng tĩnh lặng xuống, lúc này Giang Tuệ mới phản ứng lại được cái gì, “Dì lại lắm miệng rồi.”
 
“Không sao,” Tống Gia Mạt cười cười, “Lời này trước mặt ba con thì đừng nói, không phải con chính là con gái của Trần gia sao.”
 
Dường như cô đã quen rồi, bởi vì ở cùng nhau quá lâu, sớm đã ngầm thừa nhận bản thân mình và Trần Tứ huyết mạch tương liên, là người thân mà trên thế giới này không ai có thể thay thế được.
 
Thậm chí lúc dì Giang nói “giống”, cô cũng hoảng hốt một chút.
 
Bắt đầu từ một đêm mưa sấm sét ầm ầm nào đó, bắt đầu từ một cuộc chạy trốn kinh thiên động địa ——
 
Bọn họ đã bị vận mệnh buộc chặt vào trên cùng một con thuyền, cho dù là mưa gió lắc lư hay là trời quang, đã định là gốc rễ gắn liền, vận mệnh gắn bó.
 
Giang Tuệ lại nói: “Thủ tục nhận nuôi khi nào thì hoàn thành?”
 
Trần Tứ: “Nhanh thôi.”
 
“Tốt, vậy không cần đợi bao lâu nữa, hai đứa có thể trở thành anh em thật sự rồi.”
 
Anh nói, “Đã thành rồi.”
 
*
 
Sau khi ăn xong cơm trưa, Tống Gia Mạt lại ngủ trưa, cơn buồn ngủ của cô so với bạn bè đồng trang lứa mà nói thì nhiều hơn một chút, lúc trước nghe bạn bè nói, con gái thích ngủ thì sẽ dậy thì tốt hơn nhưng người bình thường ——
 
Tống Gia Mạt cúi đầu nhìn nhìn, cảm thấy bản thân mình có thể là một ngoại lệ.
 
Cô viết đề một lúc, sau đó lại vòng ra cửa sau, đi thẳng vào trong sân.
 
Trên tay của cô gái nhỏ ôm một cái túi, ngựa quen đường cũ tìm đến chỗ lần trước té ngã, cất toàn bộ các loại “cầu nguyện” đánh rơi ở chỗ đó vào trong túi.
 
Có lẽ những cái này đều là từ lúc còn rất nhỏ tùy tiện viết, viết rồi cũng không biết nên ném ở chỗ nào, sau này mới biết phải dùng tiền xu, mà không phải đồ vật tùy tiện gì cũng đều có thể.
 
Nhưng cũng may, lỡ như những lời nguyền rủa của cô với Trần Tứ trở thành sự thật…… Tống Gia Mạt nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp.
 
Trước khi buộc chặt túi lại, cô tùy tiện từ bên trong rút ra một cái, giống như mở blind box vậy.
 
Nội dung lần này là viết trên một miếng gỗ nhỏ, nét chữ vẫn còn non nớt ngây ngô:
 
[Hôm nay anh trai chế giễu tôi sức lực nhỏ, lúc tôi dọn ghế đập trúng chân của mình, anh nói cái loại ghế này anh có thể khiêng năm cái, buổi tối còn ở trước mặt tôi nâng tạ tay. Tôi biết, đàn ông già rồi thì sẽ không còn sức lực nữa, hy vọng sau này anh không nâng nổi.]
 
Không nâng nổi? Không nâng nổi cái gì?
 
Tay trói gà không chặt, nâng không nổi tạ tay đúng không?
 
Tống Gia Mạt nhịn không được mà bật cười, lại không có tiếp tục xem, quấn buộc chặt cái túi mấy vòng, khóa vào trong hộp, tùy tiện tìm một cái cây chuẩn bị chôn.
 
Chờ cô thật vất vả bận việc xong, lúc này mới quay người, bĩu bĩu môi: “Làm gì đó, em biết anh ở đây.”
 
Trần Tứ đang đứng ở dưới cây bạch quả, một tay bỏ vào trong túi quần, vẻ mặt lười biếng.
 
“Lại giấu bao nhiêu lời mắng chửi anh?”
 
“……”
 
“Muốn nhìn cũng không được, em dùng mật mã khóa lại rồi,” Cô đánh đòn phủ đầu trước, “Nhưng mà, nếu như anh thật sự rất tò mò ——”
 
“Chờ anh mang chị dâu trở về, em bảo chị ấy đọc cho anh nghe.”
 
Anh nhíu mày: “Vì sao muốn cô ấy đọc thứ này?”
 
“Bởi vì trong đây đều là việc xấu xa của anh, em muốn vạch trần gương mặt thật của anh, không để cho chị dâu chẳng hay biết gì!”
 
Cô càng nói càng chờ mong đến ngày đó: “Sẵn tiện để anh trải nghiệm một chút, cảm giác em bị anh sửa chữa bài tập.”
 
“……”
 
Tống Gia Mạt: “Nói tóm lại, kiếp này anh trốn không thoát đâu.”
 
Ngược lại cô muốn xem thử, kết hôn với Trần Tứ, sẽ là quỷ xui xẻo nào.
 
*
 
Thi tháng mau chóng đến đúng hạn.
 
Lần này bởi vì ảnh hưởng của sóng gió trộm đề thi, trường học tăng thêm cường độ giám sát, xếp chỗ ngồi không còn dựa theo thành tích như trước kia, mà là phân chia ngẫu nhiên.
 
Cứ như vậy, không biết ngồi bên cạnh bản thân mình là người nào, lập tức giảm thấp nguy cơ gian lận và quay cóp.
 
Một tiết học cuối cùng kết thúc, lớp trưởng đi lên bục giảng.
 
“Mọi người thu dọn tốt bàn học, sách vở không cần thiết thì đặt ở phía sau phòng học, đợi lát nữa chúng ta phải dán sơ đồ chỗ ngồi.”
 
“Sau đó có một số bàn học cần phải dọn ra ngoài, mọi người đối chiếu bảng đen nhìn một chút, người không cần dọn bàn thì có thể tan học trước, tránh để bạn học sắp xếp phòng thi, người phụ trách hôm nay là Tống Gia Mạt và Triệu Duyệt.”
 
Triệu Duyệt kêu rên: “Sao lần đầu tiên đến phiên mình thì lại là sắp xếp phòng thi vậy, mình cái số gì thế này.”
 
“Vẫn tốt, cũng không phải là rất nhiều,” Tống Gia Mạt nói, “So với bình thường thì nhiều thêm chuyển bàn ghế và dán sơ đồ.”
 
“Cái này còn không mất mạng sao? Mình muốn về nhà ăn kem chơi game!”
 
Kết quả hôm nay rất nhiều người đi rất vội vàng, chỉ dọn bàn, ghế vẫn còn để lại ở mặt sau cùng của phòng học, xiêu xiêu vẹo vẹo xếp thành mấy hàng.
 
Triệu Duyệt: “Cái này cũng cần phải dọn ra ngoài sao?”
 
“Cần, đến dựng trên bàn.”
 
Triệu Duyệt đang lau quạt, Tống Gia Mạt định bản thân mình dọn một chút trước, nhưng ghế có hơi nặng, một lần cô chỉ có thể khiêng một cái.
 
Đúng lúc cô đi đi về về lần thứ năm, có một nam sinh đánh bóng xong trở về, thấy thế thì hoảng sợ:
 
“Sao cậu lại một mình làm vậy? Tôi giúp cậu nha.”
 
“Không cần không cần……”
 
Nhưng mấy nam sinh kia đã chủ động xin ra trận, rất nhanh, giúp cô xếp xong những cái ghế còn dư vào vị trí.
 
Cô thật sự ngại ngùng, đi về phía máy bán hàng tự động bên kia: “Vậy tôi mời các cậu uống nước nha.”
 
Kết quả bị bọn họ cười ngăn lại: “Không cần đâu, bọn tôi đã mua nước rồi, đánh bóng xong, đi lên lấy cặp sách.”
 
“Giúp cậu xếp ghế thôi không có gì đâu, đừng khách sáo như vậy, lần sau có chuyện thì lại gọi chúng tôi, đợi cậu dọn xong còn không bị trật khớp à, chủ nhiệm lớp đều không thương người đâu.”
 
Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, mím môi nói: “Vậy buổi học thể dục tuần sau lại mời?”
 
“Ha ha ha lần đầu tiên tôi thấy người muốn mời như vậy, được, buổi học thể dục lại kêu cậu, vậy chúng tôi đi trước đây?” Đám nam sinh kia vẫy vẫy tay với cô, tiêu sái chia tay, “Ngày mai gặp.”
 
Tống Gia Mạt nói lời tạm biệt với bọn họ, vừa xoay người, cánh tay Triệu Duyệt đã gác lên.
 
Triệu Duyệt tự đáy lòng cảm thán: “Lớn lên xinh đẹp thật là tốt mà, có phải cậu ra cửa vác vali to đều sẽ có người chủ động giúp cậu không?”
 
Không biết cô ấy suốt ngày đều đang suy nghĩ cái gì, Tống Gia Mạt hất hất cánh tay của cô ấy: “Nhanh chóng làm việc nghiêm chỉnh, chúng ta mau chóng dán xong số của chỗ ngồi, không phải cậu muốn đi ăn thanh cua rán sao? Mình đi với cậu, trễ nữa thì sẽ dọn hàng mất.”
 
“Được nha, chính là dán cái này lên trên góc trái đúng không?”
 
“Ừm, mình đã cắt xong rồi.”
 
Kết quả chưa dán được mấy cái, mặt Triệu Duyệt lộ vẻ khó xử: “Mình muốn đi vệ sinh.”
 
“……”
 
“Đi đi, mình giúp cậu dán.”
 
Triệu Duyệt than ôi hai tiếng, “Cậu chính là người lương thiện đời nay sao? Yêu cậu.”
 
Thời gian Triệu Duyệt đi có hơi lâu, động tác của Tống Gia Mạt rất nhanh nhẹn, dán số chỗ ngồi rồi lại lau bảng đen, vệ sinh quét dọn xong, vỗ vỗ tay, cuối cùng cũng kết thúc công việc.
 
“……”
 
Mười lăm phút sau Triệu Duyệt trở về, không ngờ tới cô đều làm xong việc cả rồi, đứng ở cửa kinh ngạc một lát, mới tiếp tục ô hô ai tai: “Gặp được cậu, coi như là ông đây may mắn.”
 
“……”
 
Hai người đi ra khỏi phòng học khóa kỹ cửa, lúc xuống lầu vừa lúc đi ngang qua lớp 5, Triệu Duyệt suy nghĩ: “Hình như cậu thi ở lớp 5, có muốn xem phòng thi trước không?”
 
“Không cần đâu, không biết còn tưởng là mình thi đại học đó.”
 
“Xem thử đi, xem thử cũng không cần tiền, sáng mai có thể ngủ nhiều hơn năm phút.”
 
Tống Gia Mạt thừa nhận, quả thật là dụ hoặc không nhỏ.
 
Cửa lớp 5 không khóa, Triệu Duyệt đẩy ra, lôi kéo cô đi vào.
 
Vừa đi, Triệu Duyệt còn vừa nói: “Xem số báo danh của cậu, chắc là ở hàng cuối cùng đó.”
 
“Hàng cuối cùng tốt, thu bài thi cuối cùng, còn tự do. Giống như mình rất sợ đi thi ngồi ở hàng đầu tiên, giáo viên luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhìn cái mông á, ảnh hưởng mình phát huy!”
 
Nhưng đi tới hàng cuối cùng, cũng không tìm thấy tên của cô.
 
“Người cuối cùng là 2036, mình là 37,” Tống Gia Mạt ngước mắt, “Chẳng lẽ mình bị kéo đến lớp 6?”
 
“Không phải chứ! Mình xem qua rồi, cậu là lớp 5.”
 
“Quái lạ, vậy mình đến chỗ nào vậy……”
 
Nói xong câu này, giống như thể hồ quán đỉnh[1], Tống Gia Mạt quay đầu nhìn về phía trước.
 
[1] Thể hồ quán đỉnh: dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
 
Bên cạnh bục giảng có nhiều hơn một bộ bàn ghế, nếu như cô nhớ không lầm, hẳn là mới được thêm vào.
 
Đi về phía trước, góc bên trái xiêu xiêu vẹo vẹo, tùy ý dán một hàng chữ:
 
Tống Gia Mạt, 112002037.
 
Triệu Duyệt: “Đệch, một mình một chỗ bên bục giảng, thất đức như vậy, mẹ nó ai làm vậy?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui