Chương 37: Tắm nước lạnh.
Editor: Lục Trà Chanh Dây
Anh nói anh không chọn ai cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đó một giây, thật ra cô vẫn còn do dự.
Nhưng nghe thấy anh nói ra, mới phát hiện, thì ra đây chính là đáp án mình mong muốn.
—— Anh nói như vậy, thì cô sẽ tin.
Cô gái nhỏ lảo đảo, nhảy một chân đến trước người anh.
Trần Tứ để cô ngồi trên ghế, xắn ống quần cô lên, ngón tay xoa bóp một vòng quanh mắt cá chân.
Đột nhiên cô cảm thấy rất tủi thân: "Đã sưng rồi."
Hình như anh đang cười: "Vừa rồi không phải còn rất nhanh nhẹn sao, anh nói một chút em lập tức đau?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...Hình như là thế.
Rõ ràng vừa nãy đều không có cảm giác gì, nhưng bị anh nói một chút, hình như cảm giác đau đột nhiên lại đến rồi, yếu đuối đến không chịu được.
Có lẽ vẫn luôn có một số thời khắc nào đó, ở trước mặt một người đặc biệt nào đó thì có thể mềm yếu.
Có thể ỷ lại vào sự bao dung của anh, đòi lấy nhiều sự quan tâm không kiêng nể gì hơn.
Trần Tứ tháo dây giày cô ra, đầu ngón tay thiếu niên nhỏ gầy trắng nõn, lúc chậm rãi tháo dây giày ra, cho người ta một loại... cảm giác kỳ lạ.
Cô mím mím môi, não bộ hoạt động có chút lệch lạc.
Rất nhanh, anh đã nâng chân cô lên, cũng lột vớ cô xuống.
"Này..."
"Sao vậy." Trần Tứ nâng mắt, "Không cởi ra làm sao ấn được?"
Cô ngơ ngác: "Ấn cái gì?"
"Ấn một lát sẽ hết sưng."
"À..."
Ánh sáng đèn đường lờ mờ, anh nửa quỳ gối trước người cô, chân dài gập lại, đè bàn chân của cô trên đùi phải mình.
Anh vừa dùng nước suối rửa tay, đầu ngón tay lạnh buốt hạ xuống trên mắt cá chân ấm áp của cô, tiếp tục chậm rãi di chuyển vòng theo chân, như có như không nhấn một vòng, một hồi nước đọng ướt át lan tràn ra.
Không phải, việc này, là vấn đề của cô sao...
Thật, thật sắc tình mà...
Tống Gia Mạt liếc sang chỗ khác không nhìn nữa, ép buộc bản thân mình nghĩ đến những thứ khác.
Lúc suy nghĩ hỗn loạn, mũi chân cô không kìm được bắt đầu lộn xộn.
Ngón chân cô gái nhỏ mượt mà đáng yêu, móng chân là màu hồng nhạt, lúc vuốt ve nhẹ nhàng run lên, có thể cảm giác được nếp nhăn trên quần bị lôi kéo.
Trần Tứ: "Em rất hồi hộp?"
"..."
"Không... không có." Cô cố gắng hết sức giả vờ bình tĩnh.
Lời phản bác của cô thật ra rất tốt, nhưng anh không nói nữa, chỉ rũ mắt, dáng vẻ rất chuyên tâm.
Dần dần, bên tai hình như chỉ còn lại tiếng gió, lúc không ai nhìn thấy, cô lặng lẽ di chuyển nhìn lướt qua.
Lúc anh cúi đầu cũng rất đẹp trai.
Đôi bàn tay bình thường sạch sẽ lại kiêu ngạo kia, giờ phút này, đang xoa bóp giúp cô.
Chỉ trong nháy mắt, quả thật muốn chiếm làm của riêng.
Ý nghĩ này đột nhiên nhảy ra, ngay cả bản thân cô cũng giật mình.
Con người lúc nào cũng có lòng tham, thời điểm trước kia còn cực kỳ lừa mình dối người nghĩ, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh thì đã rất tốt rồi, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh, sẽ không làm chậm trễ tương lai của anh.
Có thể tiếp nhận việc anh cũng đối xử tốt với người khác, có thể rộng lượng tiếp nhận anh yêu đương, chúc phúc cho cuộc sống của anh.
Nhưng không nhịn được đi một bước lại một bước tới ranh giới, mới phát hiện, bản thân mình bây giờ hoàn toàn không làm được.
Tốt đẹp như vậy thì không muốn chia cho người khác.
Nếu có thể mãi mãi dừng lại ở giờ khắc này năm này là được rồi, cô ích kỷ nghĩ, anh chỉ có thể nhìn cô, chỉ có thể ở bên cạnh cô, cho dù không thích cũng không sao, không có người khác là được rồi.
Cô nhếch môi, nhẹ nhàng dựa ra phía sau, nảy ra chút suy nghĩ cực kỳ hoang đường, bản thân cũng không muốn thừa nhận.
Nếu như lúc này, Trần Tứ chia sẻ tình yêu quyết tâm không thay đổi của anh với cô, thậm chí cô cũng không có cách nào làm trái lương tâm nói một câu chúc phúc.
Suy nghĩ như vậy, trong nháy mắt làm cô cảm thấy mình thật sự ích kỷ.
Mắt cá chân đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, là Trần Tứ tăng thêm sức lực.
Thiếu nữ nhẹ nhàng nhíu mày, nhỏ giọng la lên: "Đau..."
"Còn biết đau?" Trần Tứ nhìn ánh mắt cô, "Đau còn suy nghĩ lung tung?"
Hình như việc gì cũng không giấu được anh, Tống Gia Mạt quay đầu đi, không cho anh nhìn thấy vẻ mặt mình.
"Làm gì có..."
"Cứng miệng."
Cô không chút suy nghĩ lập tức phản bác: "Miệng em rất mềm."
"..."
—— Trước đây không phải chưa từng nói như vậy.
Nhưng không giống bây giờ, bầu không khí yên tĩnh chốc lát, bỗng nhiên trở nên mập mờ.
Tống Gia Mạt lập tức mang giày lại, giẫm trên đất hai cái, ánh mắt trốn tránh nói: "Về, về nhà thôi."
Trần Tứ đưa lưng về phía cô, đứng yên tại chỗ mấy giây, lúc này mới nặng nề "ừ" một tiếng.
Dọc theo ven đường bờ hồ công viên đi trở về.
Mùa đông, lá cây xanh đầu cành rất ít, trong gió lạnh xơ xác tiêu điều, cô nghe vài âm thanh nhánh cây đong đưa phát ra.
Đột nhiên cô ngẩng đầu: "Anh hai."
"Hử?"
Im lặng một lúc, cô thở phào một hơi thật dài, giống như làm một cuộc đấu tranh nào đó rất lớn, đưa những mặt bị che khuất trong linh hồn mở ra trước mặt anh.
"Nếu như... Em nói là nếu như, nếu như em không thể trưởng thành giống như dáng vẻ trong tưởng tượng của anh, anh sẽ làm thế nào?"
"Em cảm thấy trong tưởng tượng của anh, em phải là dáng vẻ gì?"
"Tích cực, lạc quan, hiền lành, ít nhất... không thể ích kỷ."
"Thế nào được xem là ích kỷ?"
Cô dừng một lát, rất cố gắng nói hết câu.
"Ví dụ như một số thời điểm nào đó, muốn độc chiếm một người, ích kỷ... như vậy."
"Ai không vậy chứ? Anh cũng vậy." Trần Tứ nói, "Không muốn cô ấy nhìn người khác, không hy vọng cô ấy yêu người khác, nếu như điều kiện cho phép, mãi mãi chỉ cùng anh ở bên nhau."
"Em cảm thấy anh như thế xem như ích kỷ sao?"
Cô lắc lắc đầu, lại không nói được lời nào.
Trần Tứ nói, "Không phải em muốn hỏi cái này."
"Chỉ là em cảm thấy, chắc là em khá hơn một chút." Cô nói, "Những loại cảm xúc tệ hại kia, đều không nên có."
Cô không nhịn được hơi nghẹn ngào, "Em cảm thấy mình thật vô dụng."
"Cái gì gọi là tệ hại, cái gì gọi là không tệ hại?" Giọng Trần Tứ chậm lại, "Em cũng là người, em cũng có thất tình lục dục, chỉ là suy nghĩ một chút, có làm tổn thương người khác hay không, sao lại gọi là ích kỷ? Rất nhiều lúc, thậm chí anh hy vọng em có thể không cần tự mình hiền lành tới mức tủi thân, thỉnh thoảng xấu một chút cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ bản thân, làm sao lại gọi là vô dụng?"
Cô yên lặng rất lâu, cuối cùng phát ra một câu không đầu không đuôi: "Anh không hy vọng em làm một người tốt sao?"
"Trước lúc này, anh chỉ hy vọng em làm một người vui vẻ."
"Nhưng đã vượt quá mong muốn của anh." Anh nói, "Tiểu Tỉnh của chúng ta, đã rất tốt rồi."
Giống như lấy hết tất cả can đảm, thấp thỏm phơi bày bản thân mình, cho anh nhìn thấy một mặt vết thương thảm hại kia, nhưng lại bị người ta nắm trong lòng bàn tay, thấp giọng dịu dàng nói, sẽ không thất vọng về mình, ở trong lòng anh, mình đã rất tốt rồi.
Thật ra thì không hề, cô không hề tốt chút nào.
Là do anh yêu thương cô, mới cảm thấy cô tốt.
Nhưng rất kỳ lạ, giống như lại được câu nói này chữa trị, thì ra yêu là thứ thần kỳ như vậy, người được bao bọc bởi tình yêu thì sẽ trở nên dịu dàng, giống như có sức mạnh để tiếp tục trưởng thành và ngẩng đầu ưỡn ngực.
Yêu là chốn quay về, cũng là sức mạnh.
Lần đầu tiên cô thử hòa giải với bản thân mình, bỏ qua những thiếu sót kia, trong một mảnh bóng tối, lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Cô sẽ trở thành người tốt hơn, vì bản thân mình, cũng là vì anh.
Sau đó, lại yên tĩnh đi về phía trước một đoạn đường.
Đèn đường vàng nhạt lờ mờ, gió đêm trên mặt hồ thổi tới, lướt nhẹ qua mái tóc trước trán của thiếu niên.
Từ góc độ của cô nhìn qua, có tia sáng mờ nhạt phản chiếu trên khuôn mặt anh.
Nhưng không ngờ, Trần Tứ xoay đầu lại nhìn cô.
Cô sợ bản thân mình bị phát hiện nhìn lén, cũng không biết nghĩ thế nào, chân mềm nhũn, lập tức bắt đầu giả bộ khập khiễng.
Quả nhiên, trọng điểm Trần Tứ chuyển tới trên chân cô.
"Còn đau sao?" Anh nói, "Có cần anh cõng em không..."
Cô rất chột dạ, vì mượn cớ thanh minh cho mình, lập tức cắt ngang nói:
"Anh đừng thấy em như thế, nếu như đứng trước mặt em là Diệp Lẫm, em lập tức đi nhanh như bay, nhào vào trong ngực anh trai."
"..."
Trần Tứ híp mắt, giọng điệu rất lạnh: "Anh trai nào?"
Trong lòng cô ngang ngược: "Anh trai Diệp Lẫm."
Trần Tứ không nói nữa, cho đến khi đi ngang qua trạm xe, anh vẫn còn đi về phía trước.
Tống Gia Mạt gọi anh lại: "Này? Anh không ngồi xe sao?"
Anh giống như không có tâm tình gì: "Em ngồi xe với anh trai Diệp Lẫm đi, gọi anh làm gì."
"..."
Thiếu nữ quay mặt qua, nhếch nhếch môi.
Trần Tứ liếc cô: "Cười cái gì."
Cô che miệng lại: "Không cười mà."
Mắt thấy Trần Tứ không nhúc nhích, cô vội vàng cọ cọ anh, kéo cánh tay anh: "Không có —— ôi chao, làm sao lại như thế chứ." thiếu nữ dùng giọng mũi đầy mềm mại nói, "Em làm gì có anh trai khác chứ, không ngồi cùng người khác, chỉ ngồi cùng anh thôi."
Biểu cảm trên mặt anh cuối cùng có chút thay đổi khó nhận ra, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Em thật biết làm nũng nhỉ?"
"..."
Hai chữ này chấn động cực lớn với cô, Tống Gia Mạt lập tức vung tay ra, lắc đầu phủ nhận: "Em đâu có, em không có, em không hề nha."
Trong lúc nói, còn lùi về sau hai bước, vô tình đụng phải một người đi đường.
Cô quay đầu lại: "Ôi, xin lỗi..."
Nam sinh kia cao hơn một chút so với cô, vốn muốn nói không sao, kết quả cúi đầu nhìn thấy cô, hơi sững sờ.
Che khuất dưới ánh sáng, khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, con ngươi sáng ngời, giống như tấm kính lọc từng tầng ánh trăng dịu dàng, chiếu sáng càng làm cô thêm trắng ngần.
Nam sinh kia nhìn cô.
Cô cảm thấy rất luống cuống, trực giác anh ta có lời muốn nói, xuất phát từ tôn trọng, cũng nhìn anh ta.
Có lẽ đối mặt như vậy năm giây ——
Trước mặt đột nhiên tối xuống một chút, là Trần Tứ đưa tay ra, che mắt cô lại từ phía sau.
"Lên xe thôi." Anh nói.
Sau khi ngồi xuống, Tống Gia Mạt lập tức quên mất chuyện này.
Ai biết chưa tới mấy phút, Trần Tứ đã nhắc tới lần nữa.
"Chàng trai kia đẹp lắm à?"
Cô bỗng chốc phản ứng: "Thì, bình thường, sao vậy?"
"Không đẹp em còn nhìn lâu như vậy?"
"..."
Sau đó dọc đường đi, Tống Gia Mạt đều đang suy tư kết cục cô nhìn người ta mấy giây.
Kết quả vừa mới mở cửa ra, suy nghĩ tạm thời gián đoạn, cô nhìn thấy Mạc Cố cũng ở trong nhà.
Tống Gia Mạt còn tưởng rằng xảy ra việc ngoài ý muốn: "Không phải cậu đi ăn sinh nhật rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng không có ai, ăn một bữa cơm thì về." Mạc Cố cười cười.
Cô gật gật đầu, "À" một tiếng.
Mạc Cố: "Sao hai người đi cùng nhau vậy, đúng lúc gặp nhau à?"
Tống Gia Mạt đang muốn mở miệng, nghe thấy giọng Trần Tứ.
"Tôi đi tìm em ấy."
"Vậy à ——" Mạc Cố gật gật đầu, "Em biết rồi, hai người làm việc đi, em lên lầu nghỉ ngơi trước."
......
Rất nhanh, lầu một yên tĩnh lại.
Trần Tứ nói đưa cô đi ăn món khác, nhưng tối nay đi dạo tới dạo lui, từ đầu đến cuối cô đều không thèm ăn món gì.
"Cũng không thể không ăn." Trần Tứ nói, "Anh đi gọi dì dậy nhé?"
Cô lắc đầu, đột nhiên nói: "Anh làm đi, muốn ăn món anh làm."
Trần Tứ nhìn cô một lát, khóe môi trễ xuống:
"Sao vậy, lần này không tìm anh trai Diệp Lẫm của em à?"
"..."
Sao anh còn chưa quên chứ.
Thời gian đã rất trễ, làm món khác không kịp, Trần Tứ xuống nấu mì sợi.
Tống Gia Mạt nhìn anh bày không ít nguyên liệu nấu ăn, đi vào nhắc nhở: "Nhiều như vậy em ăn không nổi ——"
Anh lấy đôi đũa dài ra, gấp một viên thịt bò, đưa tới bên miệng cô: "Chỉ em được phép ăn? Anh không thể ăn à?"
Lúc này mới nhớ tới anh cũng chưa ăn, Tống Gia Mạt bĩu môi, ngậm viên thịt bò kia, nếm thử mùi vị giúp anh.
"Chín rồi." Cô nói.
"Anh biết."
"Biết anh còn để em nếm thử giúp anh ——"
Lời nói đến đây hơi ngừng lại, cô nghiêng đầu, nhìn thấy một bóng người ngoài phòng bếp, sợ hết hồn.
Trong nhà mở lò sưởi, cả người Mạc Cố mặc đầm dài màu trắng, giống như một nữ quỷ không nhúc nhích.
Tống Gia Mạt vuốt ngực hai cái, mới hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao, xuống xem ti vi một lát."
Cô đang muốn hỏi không phải trong phòng khách có tivi sao, nhưng thay đổi suy nghĩ, có lẽ phòng khách lớn hơn một chút, người ta cũng nói vậy, cô cũng không tiện nói tiếp.
Hai mươi phút sau, Tống Gia Mạt và Trần Tứ đang ăn trong phòng khách, Mạc Cố ở phía xa xem ti vi, âm lượng cũng không lớn.
Sau khi ăn xong, Tống Gia Mạt ngồi cạnh bàn chờ anh.
Trần Tứ ăn từ tốn, mỗi lần cô đều có thể mượn cơ hội ăn cơm, nhìn lâu mấy phút như vậy.
Năm phút sau, Trần Tứ đặt đũa xuống.
"Trên mặt anh dính thứ gì sao?"
Cô trả lời theo bản năng: "Ừm."
Vốn muốn nói một câu có mùi vị tỏ tình, điều chỉnh bầu không khí một chút, nhưng một giây liếc mắt nhìn đến anh, tất cả suy nghĩ đều kẹt cứng.
Cô mở miệng, không phát ra âm thanh gì.
May mắn, lúc này Mạc Cố đi tới: "Hai người ăn xong rồi à?"
Tống Gia Mạt gật đầu, nhìn thấy cô ấy xoa xuống bụng: "Mì hai người ăn này thơm quá, ngửi được tôi cũng đói."
Nói xong câu này, phòng khách yên lặng một lúc.
Tạm thời Tống Gia Mạt không biết tiếp lời thế nào, cảm giác chắc là cô ấy có ý gì khác.
Mạc Cố cười nhìn Tống Gia Mạt một lúc, ánh mắt lại tự nhiên chuyển đến trên người Trần Tứ.
Lúc này anh vừa vặn đứng lên, lạnh nhạt nói: "Ngăn thứ bảy."
"Cái gì?"
Tính tình anh trông có vẻ không được tốt, nhíu mày lại: "Mì ở ngăn thứ bảy."
Lúc vẻ mặt Mạc Cố kinh ngạc, anh không kiên nhẫn ném xuống một câu cuối cùng:
"Đói thì tự mình làm."
......
"À, được rồi." Lúc này Mạc Cố mới hoàn hồn, nhìn Tống Gia Mạt, cười cười, "Anh cậu phản ứng thật nhanh, mình cũng không phản ứng kịp."
Tống Gia Mạt cũng cười theo hai tiếng, coi như đáp lại.
Cô nhìn người vừa vào phòng bếp, không kiềm được chống gò má, suy nghĩ có phải trong lòng Trần Tứ không tốt lắm hay không ——
Rất nhanh, khuỷu tay anh khoác lên trên ghế dựa trước mặt cô, thong thả nói: "Trên mặt anh có thứ gì?"
"..."
Giữa "thực hiện lời tỏ tình có vẻ quê mùa" và "đổ dầu vào lửa", cô lựa chọn cái trước.
Thiếu nữ ngẩng mặt lên: "Nếu em nói anh có chút đẹp trai, anh có kiêu căng không?"
Anh cười xùy, nghiêng mặt sang bên cạnh cởi áo khoác xuống, nụ cười vụt qua bên khóe môi.
"Cái này không phải là trần thuật sự thật à?"
Chẳng qua vừa rồi thật ra cô chỉ đang nói chơi, nhưng một giây này, lại thật sự bị nụ cười của anh thu hút.
Sau khi cởi áo khoác xuống, Trần Tứ đang tháo một món đồ trang trí trên áo sơ mi.
Tống Gia Mạt còn đang chìm đắm trong nụ cười kia, nhất thời không thể thoát ra, cứ như vậy nhìn chằm chằm thẳng vào anh, cho đến khi trước mặt bị người ta quơ quơ một cái.
Mạc Cố: "Nhìn gì thế?"
Cô vội vàng điều chỉnh biểu cảm: "Không có gì, cậu ăn xong rồi sao?"
"Ngon lắm, cậu muốn không?"
"Không cần đâu, tôi đi tắm trước, có việc gì thì gọi tôi."
Nói xong, cô tăng nhanh tốc độ đi về phòng, kết quả vô tình đụng vào Trần Tứ, hai người lại nói gì đó , giọng nói rất nhẹ, giống như thì thầm, chỉ mơ hồ nghe thấy cô nói đại loại gì mà "ăn vạ".
Hình như anh nén chút ý cười, nhưng nghe rất xa xăm.
Sau khi thiếu nữ đóng cửa phòng lại, dường như anh lại nhìn một lúc, sau đó mới ung dung thu hồi ánh mắt, vào phòng mình.
Mạc Cố cúi đầu xuống, phát hiện mì trong chén để quá lâu, có lút dính lại.
Buổi chiều hôm sau, hiếm thấy có chút ánh mặt trời.
Ánh nắng phủ kín trên sân bóng rổ ngoài trường, Trần Tứ vừa mới dừng lại.
Thi đấu xong một trận bóng sảng khoái, mọi người ngồi cùng nhau, lúc nghỉ ngơi, thuận tiện trò chuyện ngày thường.
Không biết thế nào, còn nói đến bức tường tỏ tình hôm qua.
"Này —— nói đến chuyện kia, mặc dù hôm qua có sáu cái tên, nhưng Trần Tứ không viết đúng chứ?"
"Cậu ấy viết ở vách đá cheo leo rồi!” Lý Uy nói, “Con mẹ nó làm thế nào tôi cũng không tìm được, cũng không cùng một chỗ với chúng ta, giống như đặc vụ vậy, thần thần bí bí."
"Dựa theo tính cách của cậu ấy, cho dù viết, để lại chắc cũng không giống người khác nhỉ? Ha ha ha ha."
Lý Uy không kìm nén được lòng hiếu kỳ, quay đầu hỏi Trần Tứ:
"Anh Tứ, hôm qua trên bức tường tỏ tình, rốt cuộc anh đã viết cái gì?"
Thiếu niên miễn cưỡng nâng mí mắt lên: "Thật sự tò mò?"
Lý Uy gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy."
Anh ừ một tiếng: "Vậy tò mò đi."
"..." ??
Thiếu niên đón ánh nắng mặt trời đứng dậy, hơi thả lỏng bả vai: "Đi đây."
Nói đi là đi, chưa tới một phút, Trần Tứ đã rời khỏi sân bóng trước.
Lý Uy: "..."
Thái độ gì đây! Thái độ này của cậu là gì đây!!
Lúc Trần Tứ về đến nhà, trong phòng khách không một bóng người.
Anh đến thư phòng xem, Tống Gia Mạt không ở đây.
Kết quả vừa vào phòng mình, đột nhiên nhìn thấy một bóng người.
Anh nghiêng đầu: "Sao lại ở đây?"
Tống Gia Mạt quay đầu nhìn thấy anh, cũng sợ hết hồn.
"Bác cả đón chúng ta ra ngoài ăn, Mạc Cố không muốn lên lầu, đang mượn phòng em thay quần áo." Cô nói, "Đây không phải là do em nghĩ anh không ở đây, cho rằng thuận tiện, nên qua đây sao."
Cô ôm quần áo trên giường: "Vậy em chờ Mạc Cố thay xong lại ——"
"Không cần." Trần Tứ nói, "Anh đi tắm, không nhìn được."
Tống Gia Mạt suy nghĩ một lát, hình như cũng không liên quan quá lớn.
Cô chỉ thay một chiếc áo hoodies, bên trong có mặc thêm đồ.
"Ồ, vậy anh đi tắm đi, em thay ở đây."
Trần Tứ đáp một tiếng, thấy cô cầm điện thoại di động đang trả lời tin nhắn, cũng không để ý, lấy quần áo thay đi vào phòng tắm.
Kết quả vừa xoay người, đúng lúc có thể nhìn thấy ngoài giường và thiếu nữ.
Anh thường quên tắt đèn, cho nên phòng tắm dùng thiết kế khách sạn, ở giữa dùng thủy tinh ngăn cách, màn che trong phòng tắm.
Bản thân anh dừng lại theo thói quen, nhớ tới không kéo màn, lúc ngón tay vừa đụng phải nút ấn, người bên ngoài không biết thế nào, đột nhiên đặt điện thoại di động xuống.
Tống Gia Mạt nhanh chóng ném điện thoại di động qua một bên, thuần thục giơ hai tay lên cao, nhanh chóng cởi áo hoodies.
Động tác thiếu nữ quá nhanh, áo bên trong bị ma sát hơi cuốn lên, lộ ra một đoạn eo gầy nhỏ mềm mại, dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt.
Chỗ sống lưng hơi lõm xuống, đường cong mơ hồ lại lưu loát.
......
......
Sau khi thay quần áo xong, Tống Gia Mạt lười đổi chỗ, lập tức nằm trên giường anh chơi điện thoại.
Chờ tiếng nước chảy bên trong dừng lại, Trần Tứ kéo cửa ra, cô cũng lắc lư đi vào.
"Em đi rửa tay rồi xuất phát."
Vừa mới đứng lại, Tống Gia Mạt ngẩng đầu lên, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng không thể nói rõ được chỗ nào có vấn đề.
Lúc cô nhấn bơm nước xuống rửa tay, cuối cùng cô cũng kịp phản ứng ——
"Anh tắm xong sao lại không có sương mù?"
Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần khiết lên, mờ mịt nhìn anh: "Trời lạnh thế này, sao anh lại tắm bằng nước lạnh chứ?"