Cùng Anh Chồng Bá Đạo Chiến Tranh Lạnh

Mười hai năm sau.

Thành phố Đài Bắc ,một tiệm ăn nhanh nhiều người rất náo nhiệt.

"Này, cậu nhìn về phía bên trái xem, chị của cô bé kia rất được phải không?." Phan Dương chép chép miệng.

Tả Thiên trong tháng này mới từ nước Mĩ trở về, đảm nhiệm công việc phó giáo sư ở đại học, Phan Dương là đồng sự cùng khoa của anh, hai người tuổi xấp xỉ, không đến vài ngày đã trở nên thân thiết.

Tả Thiên liếc mắt một cái, ngồi bên kia là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, để tóc ngắn ngang vai, vừa nhìn đã làm người ta yêu thích, chỉ là cô bé đang im lặng cúi đầu ăn sợi khoai.

"Chị của cô bé đang xếp hàng, đếm ngược từ người thứ hai, cô gái tóc buông dài kia kìa."

Lấy thị giác của Tả Thiên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêng của cô gái tóc đen dài kia, nước da của cô so với em gái càng thêm trắng sáng hơn,cánh mũi nho nhỏ mười phần kiên định, giống như đang ám chỉ cá tính của cô, cô gái này cùng cô bé đang im lặng ăn kia thật sự có vài phần rất giống.

Tả Thiên quay đầu lại nhìn Phan Dương, "Đúng vậy, nhưng phía trước cũng có mấy nữ sinh đang mua đồ, tại sao lại cố tình coi trọng cô ấy?"

Phan Dương nghe thế thấy rất thú vị, hưng trí bừng bừng giải thích: "Cậu không biết đấy thôi, cô gái này không chỉ có bộ dáng xinh đẹp, chỉ số thông minh cũng rất cao, tại thời điểm hai mươi mốt tuổi đã hoàn thành chương trình học thạc sĩ chuyên ngành hóa học, thời điểm tốt nghiệp đã thuận theo tự nhiên vào viện nghiên cứu, ba tháng trước, cô ấy còn ở trường học của chúng ta giảng dạy một buổi, lời nói ngắn gọn súc tích, đến bây giờ bản thân tớ còn rất ấn tượng đấy."

Tả Thiên nhướn mày buồn cười nhìn anh, "Cậu cảm thấy hứng thú?"

Phan Dương gãi gãi đầu, "Tớ hai mươi lăm tuổi mới lấy được bằng thạc sĩ, hiện tại cũng không còn khát vọng mãnh liệt gì nữa, cô ấy lại là người sống có nguyên tắc, có cá tính, khẳng định là đáng để chú ý."

Ý tứ này rõ ràng là có hứng thú.

Tả Thiên cười vỗ vỗ bả vai Phan Dương, "Được rồi, đừng bày ra cái vẻ mặt đó nữa, tớ đi giúp cậu xem xét ý tứ của người ta, nếu hoa đã có chủ, có thể làm cậu sớm hết hy vọng, nếu còn là người độc thân, thì cậu cứ việc thoải mái làm quen." Nói xong liền bước tới chỗ ngồi của cô bé đang cắm cúi ăn.

Tả Thiên gõ gõ vào bàn, cô bé đang im lặng ăn cơm ngẩng mặt lên, "Có việc gì sao ạ?"

Vừa rồi cô bé cúi đầu ăn làm Tả Thiên không để ý lắm, bây giờ nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cô bé làm cho Tả Thiên lắp bắp kinh hãi,khuôn mặt kia giống như một khuôn mặt đã từng quen biết đang trong trí nhớ của anh ùa về, khuôn mặt của cô bé này và khuôn mặt trong trí nhớ thật rất giống nhau.

"Cháu tên là gì? Chú nhìn cháu rất quen mắt." Rõ ràng là mạo muội, nhưng Tả Thiên có một chút cảm xúc không khống chế được, chưa kịp suy nghĩ thì câu hỏi đã bật thốt lên.

"Cháu hiện tại chỉ có mười tuổi." Cô bé lạnh nhạt trả lời một câu, ngụ ý chính là mời chú muốn bắt chuyện cũng nên chú ý đến đối tượng một chút.

Tả Thiên nhíu mày, "Chú biết, nhưng chú thích bồi dưỡng từ nhỏ."

Cô bé lạnh nhạt liếc mắt xem thường, "Ghê tởm." Nói xong cúi đầu tiếp tục ăn, mặc kệ Tả Thiên gõ bàn hay nói chuyện như thế nào cũng không buồn quan tâm.

Tả Thiên có cảm giác thất bại, anh còn tưởng rằng bản thân mình thuộc loại người được cô bé hoan nghênh cơ đấy .

"A...... Tả Thiên?" Tiếng kinh hô đột nhiên phát ra từ bên cạnh, Tả Thiên quay đầu lại, lúc này mới phát hiện người chị gái của cô bé đã mang đồ ăn lại bàn họ ngồi, bởi vì quá kích động mà trên mặt bàn ăn côca đã tràn hết ra.

"Cô quen biết tôi?" Trong ấn tượng của Tả Thiên không có người nào như thế.

Nghe thấy câu trả lời của anh, sắc mặt cô gái tóc đen dài đối diện lập tức thay đổi, từ chỗ bàn ăn hung hăng bước tới bên Tả Thiên, túm lấy cổ áo của anh, " Anh vậy mà không nhớ em?"

Khi hai người đứng gần nhau, Tả Thiên đối diện với cặp mắt trong suốt hắc bạch phân minh, giống như nước chảy ra từ khe núi, anh nghĩ đến cô bé giống như đã từng quen biết, bừng tỉnh đại ngộ, "Khương Lai?"

Cô gái tóc đen dài nghe thấy hai chữ này, giống như bị ủy khuất lớn nhào vào trong lòng Tả Thiên, bởi vì sức lực quá lớn, Tả Thiên lảo đảo vài bước sau đó mới ổn định đứng vững, cái tính hấp tấp này thực ra không thay đổi bao nhiêu ,anh thấy kinh ngạc nhưng cũng hơi vui mừng, thì ra cảm giác được người khác nhớ đến cũng không quá xấu.

Phan Dương ở một bên nhìn xem lại bừng bừng lửa giận, còn tưởng rằng bạn tốt không chống lại được ma lực của cô gái tóc đen dài, tức giận định lại chỗ Tả Thiên tính toán, "Buông cô ấy ra, cô ấy không phải đối tượng để cậu có thể tùy tiện chơi đùa ."

Bên thái dương Tả Thiên nhỏ một giọt mồ hôi, những lời này hơi quá đáng, rõ ràng là người ta chủ động yêu thương nhung nhớ mình Phan Dương cậu cũng thấy, lại miễn cưỡng muốn lừa mình dối người, bẻ cong sự thật cũng thôi đi, lại còn nói là tùy tiện chơi đùa người khác, có kiểu gạt người như vậy sao?

Khương Lai nghe thấy vậy muốn bạo phát, cô đẩy Tả Thiên ra, một đôi mắt lóe lên lệ quang hung hăng trừng anh, "Tùy tiện chơi đùa? Anh chơi đùa rất nhiều cô gái?"

Tả Thiên thở dài ai oán nói : "Nếu anh nói không em sẽ tin tưởng sao?"

Khương Lai nhìn anh một lúc lâu, có lẽ bị khuôn mặt thành khẩn làm cho rung động, có chút bình tĩnh lại, một bên Phan Dương lại bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa, "Đừng để bề ngoài của cậu ta đánh lừa, anh là đồng sự của cậu ta, tận mắt chứng kiến cậu ta một tuần đổi một người bạn gái, thỉnh thoảng nửa đêm còn đi ra ngoài quán ăn đêm để tìm kích thích."

Tả Thiên lập tức cho Phan Dương một ánh mắt nhanh chuẩn sắc như dao.

Phan Dương bất vi sở động, vì mỹ nhân, tiếp tục dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào bôi đen bạn tốt của mình, "Chỉ cần là người làm việc cùng bọn anh, là giống cái, hầu như không có một người nào tránh được ma chưởng của cậu ta, vài sinh viên còn bị cậu ta làm lớn bụng......" Phan Dương nói liên miên không ngừng.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bọn họ.

Thật là sơ suất, cho đến hôm nay Tả Thiên mới hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này.

Mà Khương Lai ban đầu sắc mặt xanh mét, hết xanh lại đen, từng đợt sát khí hướng về phía Tả Thiên,Tả Thiên bỗng nhiên có dự cảm rất không tốt, ngay cả Phan Dương một bên thuận miệng bịa chuyện cũng không nhịn được hạ thấp âm thanh.

Chỉ thấy Khương Lai một đầu tóc đen, cầm tay cô bé đang ăn khoai ngồi yên lặng kéo đến trước mặt Tả Thiên, "Mang thai em cũng mang thai, hừ, nhưng mà anh đừng dùng thủ đoạn để đối phó những người con gái khác ra để đối phó với em, ngay cả đứa bé em cũng sinh rồi, anh phải phụ trách với mẹ con em."

Như sét đánh ngang tai,khóe miệng Phan Dương run run, "Em, em mới chỉ có hai mươi hai tuổi?"

Khương Lai trừng anh, "Có ý kiến?"

Phan Dương nhìn cô bé mười tuổi đứng bên cạnh, lại nhìn thiên sứ trong lòng mình, rốt cục không chịu nổi đả kích mãnh liệt như sóng lớn này, bụm mặt lệ tuôn rời đi.

Tả Thiên có thể coi như trấn định, dù sao loại chuyện này bản thân mình có làm hay không anh rõ ràng nhất, anh bất đắc dĩ cười, "Khương Lai, đừng nói giỡn nữa, không buồn cười chút nào đâu!”

Khương Lai ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, "Ai nói em ở đây nói giỡn." Cô vỗ bả vai của cô bé, "Noãn Noãn, kêu cha."

Cô bé im lặng nghiên cứu Tả Thiên một hồi, không ngờ cũng kêu một tiếng: "Cha."

Tả Thiên có chút cười không nổi, "Khương Lai, lúc ấy em mới chỉ có mười tuổi, anh tại sao lại không cố kị mà làm ra chuyện không phải với em.”

Khương Lai sửa lại lời anh, "Anh hôn em."

Tả Thiên phảng phất bắt được một tia hi vọng, "Đúng rồi, anh chỉ hôn em, chỉ có hôn môi chắc là không thể sinh ra đứa nhỏ."

Khương Lai lạnh lùng bác bỏ: "Ai nói hôn môi không thể sinh đứa nhỏ, em nói có thể là có thể, dù sao đứa nhỏ cũng ở đây, anh nói gì cũng vô dụng, phải phụ trách với em."

Lời này rõ ràng là ngụy biện, nhưng người ta đã cắn chặt khớp hàm không buông lỏng, vậy nên Tả Thiên đến một biện pháp cũng không có.

Tả Thiên còn muốn nói thêm cái gì, lại nhìn thấy Khương Lai chìa tay trước mặt anh, "Di động."

Có lẽ vì thái độ của Khương Lai quá mức đương nhiên, khí thế cũng đủ mạnh, Tả Thiên thật sự đưa điện thoại của mình cho Khương Lai, đầu tiên Khương Lai nhập số điện thoại di động của mình vào điện thoại của Tả Thiên, sau đó lưu lại rồi gọi đến điện thoại của mình, đợi đến khi nghe được điện thoại di động của mình kêu lên, mới trả lại điện thoại cho Tả Thiên.

"Cho anh thời gian một ngày để suy nghĩ xem phải phụ trách với mẹ con em như thế nào, ngày mai cho em câu trả lời." Nói dứt lời cô cũng không quan tâm Tả Thiên nữa, lôi kéo cô bé bên cạnh một lần nữa ngồi xuống, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, hai người bắt đầu thưởng thức đồ ăn.

Tả Thiên mặc dù thấy là không sao cả, nhưng đối mặt với đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khiển trách, tò mò, anh cũng không giữ nổi bình tĩnh, dui dụi mắt, anh nhanh chóng rời khỏi tiệm ăn nhanh.

Mười hai năm không thấy, cô nhóc vừa ngoan vừa lạnh lùng kia, tại sao lại biến thành người kiêu ngạo thô lỗ không phân rõ phải trái? Đều nói năm tháng thay đổi đời người, đúng là có vài phần đạo lý, Tả Thiên nằm sấp xuống bàn, nhìn đến hai chữ trong di động mà chợt ngẩn người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui