“Nếu anh chê em nấu mặn vậy thì anh tự nấu đi.”
Tôi cảm thấy trên mặt đang khắc lên chữ quê xệ.
Thế Trường không cần ăn cũng ngửi thấy mùi mặn bốc lên.
Tôi cố làm hắn vui thế mà hắn lại làm tôi mất cả hứng.
Thế Trường đột ngột đứng lên, lấy chiếc tạp dề ở chiếc ghế bên cạnh tôi rồi đi vào bên trong bếp.
Tôi không nghĩ tới hắn thật sự thể hiện rõ thái độ như thế.
Lúc trước, hắn chỉ nhanh chóng vơ vài đũa rồi đi làm chứ nào phàn nàn nhiều.
Chẳng lẽ đây là giai đoạn khó tính của kẻ thất nghiệp?
Trong lúc suy nghĩ, mùi hương thoang thoảng bay ra từ trong bếp đã thu hút sự chú ý của tôi.
Không để tôi đợi lâu, Thế Trường đã bưng ra món rau xào và món thịt kho khác.
Màu sắc óng ánh, từng miếng mỡ lấp lánh kích thích độ thèm ăn của người khác thế này thật khiến tôi không muốn nhìn sang đống đồ ăn mà chính tôi tự nấu ra.
Tôi gấp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái rồi gấp tới dĩa rau.
Thật đáng khen! Thế Trường nấu ăn ngon hơn tôi gấp trăm lần.
Hôm đó, tôi ăn tới no cứng bụng.
“Vậy mà từ trước đến giờ anh bảo anh không biết nấu ăn.
Hay khoảng thời gian ở nhà này, anh chuẩn bị cơm cho em đi.”
Tôi đùa giỡn hai, ba câu.
Thế mà từ đó trở đi, Thế Trường trở thành một con người khác, mỗi sáng đều dậy sớm nấu đồ ăn sáng, chuẩn bị hộp cơm trưa cho tôi khiến tôi bị dọa sợ.
——————————
Bây giờ nhớ lại, có lẽ từ lúc đó, người bên cạnh tôi không còn là người bạn trai mà tôi từng quen nữa.
Tôi cẩn thận lấy hai cái gối dài chắn vào giữa tôi và Thế Trường để tạo ra một ranh giới an toàn.
Bấm đốt tay, tôi phát hiện từ lúc đó đến giờ cũng đã được hai tháng không hơn không kém.
Tôi đã quá bận bịu hay vì tôi có suy nghĩ quá đơn giản nên mới không nhận ra những hành động kỳ lạ của người luôn ngủ bên cạnh.
Suy nghĩ trong lo lắng, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tới khi tỉnh dậy, người bên cạnh đã rời giường từ lâu.
Đến chăn và gối còn được sắp xếp gọn gàng không có chỗ nào để chê.
Tôi nhíu mày, Thế Trường có tính bầy hầy là điều tôi đã từng được chứng kiến.
Còn cái người phát sáng đêm qua thì không hề có.
Tôi hít một hơi thật sâu, cẩn thận mở cửa rồi bước ra bên ngoài.
Mùi thơm của đồ ăn sáng vẫn quanh quẩn bên mũi một cách quen thuộc như cái cách Thế Trường tạo ra trong suốt hai tháng nay.
Tôi rón rén đi ra khỏi lối nhỏ, dựa lưng vào tường và có ý định quan sát anh ta.
Tuy nhiên, tôi giật thót mình khi thấy ánh mắt sáng quắc của Thế Trường hướng thẳng về phía tôi trong lúc anh ta đang lau bàn ăn.
“Em dậy rồi.”
Thế Trường đứng thẳng lưng, quay hẳn cả người về phía tôi, hai tay chắp vào nhau khiến tôi có cảm giác anh ta không khác gì một người hầu nam, không hề giống với trạng thái ngày thường của hắn.
Tôi không muốn rút dây động rừng, nên nở nụ cười gượng gạo: “À vâng, em định vào nhà vệ sinh.
Anh cứ làm việc của anh đi.”
Sau đó, tôi ba chân bốn cẳng phóng nhanh vào nhà tắm và đóng sầm cửa lại.
Tôi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà tim đập lên bình bịch.
Bình thường dù lớn tiếng cỡ nào, Thế Trường luôn không quan tâm, thậm chí có thể nói là thuộc hệ người điếc.
Thế mà ban nãy tôi nhón chân đến thế, anh ta vẫn phát hiện ra.
Một minh chứng cho việc người đàn ông ngoài kia không phải bạn trai tôi.
Tôi nhìn bàn chải đã được trét kem đánh răng sẵn thì lòng đã dâng lên chục tầng cảnh giác.
Cảnh giác một bảo rằng kem đánh răng có thể có vấn đề.
Cảnh giác hai chỉ ra kem đánh răng là chất gây ảo giác.
Cảnh giác thứ ba khuyến cáo nên bỏ nó ngay đi…
Tôi đấu tranh với các tư tưởng trong đầu nhưng rồi cũng cầm bàn chải lên mà đánh.
Ừ, tôi tiếc tiền nên chỉ đành vừa đánh răng vừa khóc thầm.
Mở cửa nhà vệ sinh, tôi thấy Thế Trường đã bày biện đồ ăn lên bàn từ lâu, thậm chí kéo sẵn ghế chờ tôi tới.
Lúc trước, tôi cứ thấy cảnh tượng này thật đẹp, thật tự hào khi có một người bạn trai yêu mình.
Nhưng giờ nó lại trở thành chiếc ghế điện trong mắt tôi.
“À chắc tôi không ăn đâu, tôi phải lên công ty.” Tôi không còn tin tưởng vào bất cứ thứ gì mà anh ta đưa cho tôi.
Thế Trường vẫn giữ vẻ mặt vô cảm mà nói: “Nay là thứ bảy.
Em không có lịch làm.”
Chết tiệt! Tôi thật sự không có lịch làm, nhưng tôi vẫn thường lên công ty vào thứ bảy vì một số việc gấp.
Tôi chưa từng thông báo việc này cho Thế Trường nhưng dường như anh ta luôn đoán được hôm nào tôi được nghỉ, hôm nào tôi phải đi làm.
Một minh chứng khác cho việc người đàn ông trước mặt càng không phải là bạn trai của tôi.
Tôi ngồi vào bàn ăn, lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng tay không thể từ chối bất kỳ đồ ngon nào.
Bây giờ tôi chỉ mong anh ta không bất thình lình phát sáng lần nữa mà thôi, nếu không tôi thật sự sẽ phun hết cơm ra ngoài.
Thế nhưng chuyện ăn một bữa ăn không đơn giản như tôi nghĩ….