- Suy nghĩ của người máy Quốc Ân -
Có lẽ mọi rắc rối đến từ việc Thế Trường quay về nhà.
Hắn muốn cùng tôi chơi trò cá cược, xem thử liệu em có nhận ra hắn không phải là tôi hay không.
Tôi đồng ý và nấp vào sau cánh cửa phòng.
Có lẽ tôi cũng muốn chiều ý bản thân một lát.
Nhưng nếu em không nhận ra tôi, tôi vẫn sẽ tìm cách bắt em đi.
Tôi biết tôi đã hình thành tính cách chiếm hữu điên cuồng với em, nhưng tôi không muốn dọa em sợ.
Nên tôi vẫn thể hiện ra bộ dáng thâm tình và dịu dàng của một người bạn trai lý tưởng.
Khi em về nhà, tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Vì tôi tin em sẽ nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa tôi và hắn.
Tất nhiên, em không làm tôi thất vọng, thậm chí còn kề sát dao vào cổ hắn khiến tôi càng vui vẻ hơn.
Đợi em kêu tên tôi, tôi mới thản nhiên bước ra với bộ dạng uất ức.
Hắn có thể ở bên em lâu hơn tôi nhưng không may tôi biết rõ tính hắn và hiểu cách nào thu hút sự chú ý của em.
Hắn không có cửa đối với tôi.
Tuy nhiên, tôi không ngờ hắn lại muốn động thủ.
Chơi đùa với hắn nhiêu đó đã quá đủ rồi, vì thế tôi tống hắn ra khỏi nhà và nhận phần thưởng đến từ em.
Khi em quay lưng đi, em không hề thấy được ánh nhìn đen tối của tôi.
Có lẽ em sẽ không ngờ được tôi chính là người thu thập các bằng chứng phạm tội của hắn và gửi cho công ty lẫn cánh nhà báo.
Tôi muốn những người đối xử tệ với em đều phải trả giá.
Hắn vẫn tiếp tục nhắn tin cho em.
Tôi không muốn em suy nghĩ nhiều nên lập tức đột nhập hệ thống, ngăn chặn hắn bằng mọi cách.
Tôi tặng cho hắn thêm một vài món nợ, chứng kiến hắn không một ai giúp đỡ.
Tôi có thể dịu dàng, yêu thương em nhưng không đồng nghĩa tôi sẽ có tình cảm con người với ai khác.
Và tôi sẽ giấu nhẹm chuyện này trước em.
Tuy nhiên, tôi không ngờ tới hắn sẽ báo cho công ty.
Vào thời khắc tôi bị sốc điện khiến toàn bộ thiết bị tạm thời tê liệt, tôi vẫn nghe thấy tiếng gào thét của em.
Tôi không muốn em thấy cảnh tượng tôi gục ngã, nhưng tôi biết đám người này sẽ không buông tha cho tôi dễ dàng như vậy.
Vì tôi là sản phẩm bị tuồn ra ngoài.
Tôi đứng dậy, bóp chặt cổ một người và trở về dáng vẻ lạnh nhạt của một người máy chỉ để họ thả em ra thì tôi sẽ bằng lòng đi theo họ.
Nhìn em khóc, tim tôi nhói lên như thể có thứ gì đó đang đục khoét.
Tôi an ủi em bằng một lời nói dối cả hai đều hiểu.
Họ đưa tôi về trụ sở nghiên cứu, bắt đầu ghim cắm những dây nhợ lòng thòng vào người tôi.
Tôi biết họ muốn tìm kiếm điều gì.
Cái cô gái Tường Vy kia dường như không có tí kiên nhẫn nào mà bắt đầu dò hỏi khi đi xung quanh người tôi: “Nói thật đi, tiến sĩ Anh Quân đã đưa cho anh con chip gì để anh phát triển tình cảm con người?”
“Chả có gì cả.” Tôi thành thật nói: “Tất cả đều nhờ Huyền Ngân.”
“Anh đừng đùa.” Cô ấy ngồi xuống ghế trước mặt tôi: “Người máy không biết yêu.”
Tôi nhếch miệng: “Tôi không giống cô.”
Tường Vy liếc mắt nhìn tôi.
Tôi nói trúng tim đen của cô ta.
Chỉ có người máy mới dễ dàng nhận ra nhau.
Tôi tiếp tục nói với cô ấy: “Cô bắt chước còn tôi học được.
Cô quá chú tâm vào mệnh lệnh mà quên mất bản thân cũng đang hình thành ý thức lẫn tình cảm con người.
Hay nói đúng hơn, cô không chấp nhận chúng.”
“Im miệng.” Cô ấy gằn giọng.
“Cô đang tức giận.” Tôi bật cười: “Người máy không biết tức giận.
Người máy không biết gằn giọng.
Người máy chỉ có một tông giọng nói, một biểu cảm đơ.”
Tường Vy quay mặt đi, tránh để tôi quét thấy cảm xúc của cô ấy.
Nhưng tôi không dễ dàng buông tha cô ấy như em:
“Cô biết tất cả nhưng vẫn bám lấy Thế Trường chỉ vì muốn tiến sĩ tạo ra tôi, muốn thực hiện mệnh lệnh của cha cô và muốn chứng minh chỉ có cô là tốt nhất.”
“Tôi không có.” Cô ấy lập tức đáp lại.
Tôi thản nhiên nói tiếp: “Cô nói dối.
Cô thấy tôi phát triển hơn cô nên cô ghen ghét.
Cô không biết tiến sĩ đã yêu thích tôi đến mức nào đâu.
Cậu ta bảo tôi là sản phẩm tốt nhất, là hoàn chỉnh nhất.”
“Không, tôi mới là người máy tiến sĩ yêu thích nhất.” Cô ấy hét vào mặt tôi, thậm chí còn tặng tôi một cú vào mặt.
Tôi nở nụ cười đắc thắng: “Cô ganh tỵ.
Cô thấy sao? Có thật người máy không biết đau không?”
“Anh… Anh đang trả thù vì lời tôi nói với cô gái đó?” Cô ấy cuối cùng cũng nhận ra điều tôi đang làm là gì nên chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Lúc này, một người xông vào phòng với vẻ hốt hoảng: “Tiểu thư, không xong rồi.”
Tôi càng nghe càng cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.
Chiếc xe đưa em trở về nhà đã gặp tai nạn trên đường.
Hai nhân viên bị thương nặng đến nỗi chết ngay tại chỗ.
Còn em thì không tìm thấy tung tích ở đâu.
Ngay khi tôi muốn hỏi kỹ lại, một tiếng reng vang lên trong đầu.
Số gọi đến là của Thế Trường khiến tôi dâng lên dự cảm chẳng lành.
Hắn nói rằng hắn đang giữ em.
Hắn muốn tôi tới đây một mình.
Tôi không nghĩ những chuyện tôi làm lại gây tổn thương tới em.
Vì thế, tôi phải đi cứu em cho bằng được.
Tôi giật mạnh cánh tay bị kìm kẹp cùng các sợi dây lòng thòng.
Bỏ mặc sự tấn công của nhân viên công ty, tôi một mực thoát ra bên ngoài và chạy tới toà công trình bị bỏ hoang lâu năm.
Tôi không quan tâm thân thể đầy vết thương đang rỉ điện, bất chấp trèo lên.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy em bị trói ở một bên, đầu vẫn còn vết máu.
Và hắn ở ngay bên cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt nham hiểm.