Tiếu Trần trong lòng hoảng hốt.
Thật ra đêm qua khi cậu nhìn thấy cô gái tóc xoăn đổ lỗi cho Dương Khiết, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu không thể nói là kỳ lạ ở đâu.
Nhưng ít nhất một điểm, cậu không tin, nữ sinh tóc xoăn sẽ vô duyên vô cớ bị trừng phạt ăn no.
Kỳ thật cậu có thể nhìn ra được, trong giấc mơ mà Hứa Thăng dệt ra, hắn có mục đích lựa chọn đối tượng tử vong, mà cái chết của những người khác giống như thêm dầu vào lửa, bởi vì trong quá trình chết này cũng không có chút màu sắc trừng phạt nào, những người có màu trừng phạt là Bạch Kiều Kiều, Dương Khiết, còn có nữ sinh tóc xoăn kia.
Cậu có thể chắc chắn một điều, Bạch Kiều Kiều thật sự đã chết, những người khác sau khi chết là mộng tỉnh, nhưng người vẫn còn sống.
Tiếu Trần cũng không muốn ngăn cản Hứa Thăng báo thù, cậu không phải Thánh Mẫu, càng không cảm thấy đám người này vô tội.
Huống chi trong thế giới này, cái chết của bọn họ cũng không phải chết thực sự.
"Tiếu Trần học trưởng, xin anh cho em đi cùng với anh đi" Cao Từ Hàm thấy Tiếu Trần vẻ mặt trầm tư, lập tức muốn đi lên kéo góc áo của đối phương, nhưng cô mới rờ tới góc áo của Tiếu Trần, liền có một cảm giác đau đớn như bị điện giật làm cô sợ tới mức vội vàng thu tay lại.
Tiếu Trần lập tức lui về phía sau vài bước, "Em không sao chứ? ”
Cao Từ Hàm nuốt nuốt nước miếng, hai chân có chút mềm nhũn, trong mắt cô, tất cả mọi thứ xung quanh đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thời tiết vốn quang đãng chợt âm u, cây long não xung quanh giống như bị lửa đốt qua biến thành màu than đen, mặt trời từ màu nắng sáng sủa biến thành đỏ tươi.
Mặt Tiếu Trần biến trở thành bột nhão của nước sốt thịt, cả người đều mơ hồ không rõ, giống như bị thứ gì đó lột da sống, thậm chí còn có xương trắng lộ ra.
"A a a a!" Cao Từ Hàm bị dọa điên rồi, cả người sắp xụi lơ nằm liệt xuống đất, cô hồi phục tinh thần, đột nhiên xoay người chạy về phía sau, để lại Tiếu Trần có chút mộng bức đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô.
Cô run rẩy, cũng không biết chạy bao lâu mới dám dừng lại, cả người đều có chút suy sụp, mà trên đỉnh đầu cô giống như bị bóng đen bao phủ, có một đoàn sương mù màu đen từ trên người cô toát ra, mang theo vài phần ác ý.
"Muốn sống không?" Một giọng nói giống như giọng nam bị lửa thiêu đốt đến tai cô.
"A a a a a!" Cao Từ Hàm đột nhiên lui ra, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ.
"Cô không muốn về nhà? Cô không phải là người của thế giới này, phải không, Koko.
"Thanh âm này nghe thập phần thấm người, trầm thấp, lạnh lùng lãnh đạm, còn có tiếng vang.
Cao Từ Hàm sợ ngây người, miệng há to, thiếu chút nữa phát ra tiếng, cũng may cô kịp thời che miệng lại.
Bởi vì cô nghe thấy hắn lạnh lùng phát ra âm thanh, "Không muốn chết thì đừng nói chuyện.
”
"Muốn sống?"
Cao Từ Hàm sợ tới mức nước mắt chảy ra, cô che lại miệng mũi của mình, sợ đối phương đổi ý dùng sức gật đầu.
"Vậy thì nghe lời tôi" Thanh âm kia mang theo vài phần dẫn dắt, rất nhẹ rất nhẹ.
"Cho cô một cơ hội," giọng nói dừng lại một chút, cười lạnh nói, "Đến phòng tập thể dục trong vòng nửa giờ, mở hộp sắt ở giữa phòng tập thể dục, cô có thể đủ điều kiện để thoát khỏi.
"
Cao Từ Hàm chảy nước mắt nước mũi giàn giụa, gật gật đầu lia lịa, đợi đến khi áp lực xung quanh người cô tản hết ra, cô mới giống như được cởi bỏ trói buộc, mất đi lực chống đỡ ngồi bệt xuống đất.
Ồ, phải.
Bạn đã bao giờ nghe nói về hộp ma thuật Pandora?
Khi nắp hộp ma thuật mở ra, tham lam, dối trá, phỉ báng, ghen tuông, đau đớn, cái chết sẽ được phóng thích, mà hộp ma thuật nếu đã mở ra thì không thể đóng lại được nữa.
Tiếu Trần có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng Cao Từ Hàm, dừng một chút, cúi đầu nhìn cánh tay mình, không biết vì sao đối phương lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Bất quá cậu không đem chuyện này để ở trong lòng, cậu càng thêm chú ý, là vừa rồi cô nói! Tiếu Trần suy nghĩ một lát, cảm thấy nguyên nhân cái chết của cô gái tóc xoăn thật kỳ quái, thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu, sau đó hạ quyết tâm quay về phía thư viện.
Cậu rất tin tưởng Hứa Thăng, cậu cũng biết Hứa Thăng sẽ không làm tổn thương cậu.
Giấc mơ này ngay từ đầu đã là để trừng phạt những tội nhân đã từng làm tổn thương Hứa Thăng, nhưng trong đó cũng không bao gồm cậu, giấc mơ này ngay từ đầu, là do chính cậu lựa chọn tiến vào.
Mà trong số những người làm tổn thương Hứa Thăng, Bạch Kiều Kiều và Vương Thông là chủ mưu, Dương Khiết là người tham gia, những người khác đều là người trợ giúp ngoài cuộc, cho nên cô gái tóc xoăn kia ở bên trong lại đóng vai trò gì?
Chờ đã, không đúng.
Đáy lòng Tiếu Trần một trận lạnh lẽo.
Hại chết Hứa Thăng, không chỉ có những người bọn họ!
Còn có người đàn ông ở gần nhà Hứa Thăng, người đàn ông khi thấy Hứa Thăng sắp chết lớn tiếng kêu cứu nhưng vẫn thấy chết không cứu!
Tiếu Trần từ khi tiến vào giấc mộng này ngoại trừ thấy học sinh lớp 14 cũng không gặp qua người khác! Nếu Hứa Thăng thật sự muốn báo thù! Làm sao có thể buông tha cho người đàn ông đó?
Là chết rồi sao?
Hay là, ai đó ở đây có quan hệ thân thiết với người đàn ông đó?
Tiếu Trần nuốt nước miếng, ngón tay cũng không tự giác siết chặt, thân hình có chút bất ổn.
Cậu phi thường khẩn cấp muốn biết cái gọi là chân tướng!
Tại sao Dương Khiết lại trở thành đồng lõa trong việc tổn thương Hứa Thăng? Chuyện quái gì đã xảy ra vào ngày hôm đó? Cậu còn không biết cái gì?
Bóng đen dưới chân Tiếu Trần cảm nhận được suy nghĩ bất an của cậu, lập tức huyễn hóa thành thực thể.
Nhưng lần này, không còn là đường nét hư vô mờ mịt, mà là hình người chân chính.
Con ngươi màu xám, tháo cặp kính dày nặng ban đầu kia ra, lộ ra khuôn mặt vốn có khiến mọi người kinh diễm.
Mặt Tiếu Trần đỏ lên, không phải vì cái gì khác, mà là cậu kinh ngạc phát hiện, Hứa Thăng sau khi huyễn hóa lại mặc một bộ quần áo giống hệt trên người anh, quần jean phối hợp với áo thun bông trắng, ngay cả hoa văn trên quần áo cũng không khác chút nào.
Giống như một cặp vợ chồng vậy ó?
Nhưng Hứa Thăng trước mắt lại cùng Hứa Thăng trong trí nhớ của cậu lại rõ ràng đã xảy ra biến hóa rất lớn, ngay cả ngũ quan cũng trở nên có chút cứng rắn, chiều cao hình như cũng tăng vài cm, trông thành thục không ít, giống như một người đàn ông, chứ không phải là một học sinh.
"Em," Còn chưa đợi Tiếu Trần mở miệng nói hết câu, cậu liền bị Hứa Thăng vững vàng ôm vào lòng, "Học trưởng! ”
Tôi luôn nghĩ, cứ mãi ôm anh vào trong lòng như vậy, mãi mãi, cho dù đến cuối đời chúng ta cũng không thể tách rời.
Tiếu Trần hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy đầu Hứa Thăng, nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương hai cái.
Mặt Hứa Thăng tựa lên vai Tiếu Trần, không tiếng động nhếch khóe miệng.
Kinh Thánh có nói: Đừng làm phiền đến người mình yêu, hãy chờ đợi cho đến khi người đó sẵn sàng.
Và Shakespeare nói rằng ma quỷ cũng sẽ trích dẫn «Kinh Thánh» để biện minh cho chính mình.
"Cậu," Tiếu Trần khô khốc nói, "Ngày đó đã trải qua chuyện gì? ”
Hứa Thăng vốn nhếch khóe miệng bất giác mím thành một đường thẳng, biểu tình trong nháy mắt lãnh đạm xuống, ánh mắt cũng không tự giác híp lại, nhưng một giây sau, biểu tình của hắn trở lại ôn nhu ban đầu, tay hắn ôm eo Tiếu Trần, nhẹ nhàng nói, "Nhắm mắt lại.
"
Hết thảy mọi thứ như cậu mong muốn.
_____________________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: "Đặt câu hỏi, làm thế nào để mọi người muốn người xuyên qua chết?"
Không có lời khuyên tốt???
Yêu cầu yêu thích cho bình luận!! Nhân tiện, hãy sưu tầm cột của tôi.
_________________________________________
BtNguytThng: mọi người thấy sai sót hay lậm QT cứ nói mình nhe, nói để mình sửa.