Tiếu Trần mở mắt ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm cho cậu có chút choáng váng, cậu lấy tay đỡ trán, thân thể giống như bị vật nặng nghiền ép qua, thắt lưng đau nhức, nhất là cổ giống như bị sái cổ, đau nhức vô cùng.
Cậu gian gian ngồi dậy, ánh mắt có chút mơ hồ.
Sau khi xuống giường trực tiếp đi vào phòng tắm rửa mặt, lại bị chính mình trong gương dọa giật mình, đôi mắt ô thanh trũng sâu vào trong, càng khiến cậu không thể tin chính là những vết bầm tím dày đặc trên cổ, giống như một dấu hickey kiss lớn, cậu vừa mới nhìn lại một cái chính là một bộ dạng làm việc quá sức, bị đào rỗng.
Cậu sờ sờ cổ mình, có chút hoảng hốt.
Cha mẹ cậu là giám đốc điều hành của doanh nghiệp nước ngoài, hai người cơ bản thường trú ở nước ngoài, trong nhà cậu ngoại trừ cậu căn bản không có ai khác! Cậu có thể chắc chắn rằng cha mẹ cậu vẫn chưa trở lại!
Vậy đó là ai? Còn đừng nói cậu không có nửa phần phát hiện!
Cửa ra vào và cửa sổ trong phòng vẫn còn nguyên vẹn, phòng cũng không có dấu vết bị lật, mọi thứ đều như bình thường!
Không! Không đúng!
Tiếu Trần đi ra cửa phòng, ngửi thấy mùi thức ăn không quá nồng đậm, cậu trợn to mắt, tiện tay cầm chổi ở một bên làm động tác phòng ngự bảo vệ mình, cậu dựa vào tường, cẩn thận di chuyển về phía phòng bếp, sợ động tĩnh của mình ầm ĩ đến người trong phòng bếp.
Nhưng.
Tiếu Trần nhìn xung quanh.
Không có ai cả.
Cậu lại một lần nữa nắm chặt chổi trong tay, biểu tình có chút cứng ngắc, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Trên bàn ăn đã bày mấy món ăn sáng, có bánh mì, bánh quẩy, bột canh cùng với cơm, đã vậy còn tri kỷ đặt một ly sữa bò, sữa hiển nhiên là vừa ngâm, còn tản ra hơi nóng, mà làm cho cậu càng không cách nào bỏ qua chính là, trên bàn cư nhiên còn bày một đóa hoa hồng kiều diễm.
Thân thể Tiếu Trần có chút phát run.
Điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là trong khi cậu đang ngủ có một người lạ lẻn vào nhà của mình, để lại một vết hôn dày đặc trên cổ của cậu, và thậm chí có khả năng làm một cái gì đó quá mức hơn!
Và cậu! Không biết gì hết!!
Lúc Tiếu Trần đang suy nghĩ, cậu không nhìn thấy bóng dáng dưới chân mình bị một đoàn bóng đen khác bao phủ, đoàn bóng đen đó cực kỳ giống một hình người.
Dùng tư thái chiếm hữu tuyệt đối ôm lấy cậu, mà thoạt nhìn qua, tựa như hai người yêu nhau liều chết quấn quýt khó phân biệt.
Học trưởng!
Học trưởng của hắn!
Bóng đen im lặng nở nụ cười.
Tiếu Trần chỉ mới trở về trường học vào buổi trưa, lần trước cậu ở trường đột nhiên ngất xỉu có thể nói là khiến bạn học và giáo viên của trường sợ hãi, với tư cách là học sinh hàng đầu của trường, Tiếu Trần luôn được coi là đối tượng trọng điểm tiến hành bồi dưỡng, đem cậu xem đến thực trọng, đặc biệt để cậu ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Sau khi chuyện của Hứa Thăng ầm ĩ lớn lên nhà trường trước tiên tiến hành chèn ép tin tức, phong tỏa nguyên nhân thực sự vụ tự tử của Hứa Thăng, chỉ đơn giản tóm tắt là bị bạn học bắt nạt, nội tâm trầm cảm.
Hơn nữa tuyệt đối không nhắc tới chuyện Hứa Thăng thích Tiếu Trần.
Mà bài viết về Hứa Thăng, vào ngày xảy ra sự việc đã bị quản lý trường học xóa bài trừng phạt nghiêm khắc, người đăng bài cũng bị bắt ra xử phạt, mà những người trong khuôn viên trường bắt nạt Hứa Thăng, cũng bất quá là bị giáo dục một trận ở nhà vài ngày, sau đó lấy một cái xử phạt ở lại trường xem mà thôi!
Nhà trường xuất phát từ việc bảo vệ danh dự của trường, tiếng gió càng nửa điểm không tiết lộ.
Mà khi Tiếu Trần biết được kết quả xử lý của nhà trường đối với việc bắt nạt quả thực tức giận đến nghiến răng nghiến lợi! Cậu ngay lập tức hỏi chủ mưu thiết kế sự kiện nhà vệ sinh.
Cư nhiên đều là bạn cùng lớp của Hứa Thăng! Một người tên là Bạch Kiều Kiều, một người tên là Vương Thông, cũng chính là ngày đó ở nhà ăn bắt nạt Hứa Thăng với Hoàng Mao.
Do Bạch Kiều Kiều phụ trách đăng bài, Vương Thông dẫn người giáo huấn Hứa Thăng trong nhà vệ sinh.
Khổng Tử Vân: Lấy ơn báo oán.
Đùa giỡn cái gì, Khổng Tử nói ban đầu là: lấy ơn báo oán, dùng cái gì để trả ơn? Lấy ơn báo ơn, để báo oán trực tiếp!
Tiếu Trần biết, những chuyện này không thể tính như vậy!
Nhưng ngay cả khi những điều này xuất hiện ở trên, cái giá thủ phạm phải trả cũng không lớn, bị giáo dục, phạt tiền, giam giữ trong vài ngày và sau đó trở lại khuôn viên trường một lần nữa, tiếp tục bắt nạt người khác! Mà những người bị bắt nạt, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, quanh năm chịu đựng bị ức hiếp mà người không thể tưởng tượng được chịu đựng, bị tay đấm chân đá, bị phỉ báng, bị cười nhạo, bị cô lập nhưng không làm gì được! Bởi vì họ biết rằng phản kháng chỉ mang lại một sự bắt nạt khủng khiếp hơn! Mà kết quả gây ra cơ hồ không có ngoại lệ, đều là bị bắt nạt đến không chịu nổi mà lựa chọn tự sát.
Hứa Thăng không phải là người đầu tiên! Cũng sẽ không bao giờ là người cuối cùng!
Nhưng chuyện này không thể cứ như vậy thôi bỏ đi!
Tiếu Trần mặt âm u, đi trên đường bên ngoài trường.
Cây long thụ chung quanh đánh xuống bóng cây loang lổ lại ở dưới chân cậu chậm rãi biến ảo thành hình dạng trái tim, cậu đi tới nơi nào, bóng dáng nơi đó liền trở thành hình trái tim, thậm chí khi ánh mắt cậu nhìn qua, lại huyễn hoá thành hoa, mèo và những bóng dáng kỳ quái khác, tựa hồ nhìn ra tâm tình của cậu không vui lấy cái này chọc cười cậu.
Một màn kinh người này nếu như xảy ra trên người người khác sợ là muốn đái ra quần, trải qua sóng gió lúc dậy sớm, phản ứng của Tiếu Trần lại bình tĩnh kỳ lạ.
Cậu hít sâu hai giây, bước chân dừng lại, tay không tự nhiên nắm chặt, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ lớn mật, thăm dò nói chuyện với vị trí của bóng cây, "Ngươi là ai? Ngươi có phải là con người không? ”
Bóng cây dừng vài giây, biến thành chữ 'Không phải' Hắn chỉ trả lời câu hỏi thứ hai.
Tiếu Trần có chút ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên là kinh hãi.
Cậu dừng lại một chút, suy nghĩ cái gì đó, tiếp tục hỏi, "Bữa ăn sáng trong nhà tôi là ngươi làm?" ”
'Vâng' Thời gian này, nó trả lời rất nhanh chóng.
Biểu tình của Tiếu Trần trở nên có chút kỳ quái, "Vết hôn trên cổ tôi cũng là ngươi hôn?"
Bóng cây biến thành hình dạng loang lổ sặc sỡ, ngay khi Tiếu Trần cho rằng hắn sẽ không trả lời, bóng cây lại tổ hợp lại với nhau, 'Đúng vậy, em thích anh' Đằng sau chữ anh là một trái tim lớn, bên trong trái tim viết hai chữ 'Tiếu Trần'.
Tiếu Trần im lặng, có chút không biết nói gì.
Cậu tuy rằng không biết tên này rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng ít nhất có một điểm có thể khẳng định, thứ không biết tên này đối với cậu không có ác ý.
Nói đến cũng kỳ quái, Tiếu Trần đối với truyền thuyết thần quái cũng không có lòng kính sợ, nhưng khi những chuyện này thật sự xảy ra trên người cậu, cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc hoặc là sợ hãi, mà là có loại cảm giác mơ hồ thế giới như vậy hình như mới là thế giới chân chính.
Làm sao có cảnh sát?
Mắt Tiếu Trần phát hiện, tầng trước của tòa nhà giảng dạy của trường đại học bị đường dây cảnh báo màu vàng vây quanh, rõ ràng là thời gian ngồi học cũng không có ai ra khỏi lớp học.
Còn có một chiếc xe cảnh sát dừng ở cửa, thật sự làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ là vì chuyện của Hứa Thăng?
Cõi lòng đầy nghi ngờ cậu bị nhân viên bảo vệ ở cửa ngăn lại, nhân viên bảo vệ rõ ràng biết cậu, nói, "Chờ đã, cháu trai, hôm nay cháu không nên vào trường nữa!" ”
"Làm sao vậy? Chú ơi, trong trường học đã xảy ra chuyện gì à? ”
Thần sắc bảo vệ ngưng trọng, đem miệng ghé vào bên tai Tiếu Trần nhẹ giọng nói, "Năm nhất có một nữ sinh nhảy lầu tự sát, cảnh sát còn đang lập án điều tra.
"Cũng không biết có phải là ảo giác của bảo vệ hay không, trong nháy mắt hắn cùng Tiếu Trần nói nhỏ, hắn cảm giác cả người mình lạnh lẽo, khiến hắn không tự giác rùng mình một cái.
Trong thực tế, ở nơi hắn không thể nhìn thấy, có một cái gì đó màu đen gắn liền trên bóng cậu.
"Một nữ sinh? Tên cổ là gì? ”
Nếu là người khác bảo vệ có thể sẽ không trả lời, nhưng đứa nhỏ Tiếu Trần này thật sự là nhu thuận, ở trường nhìn thấy hắn sẽ nhiệt tình gọi 'chú', lớn lên bộ dạng dễ làm người ta vui vẻ, vì thế ánh mắt của hắn cẩn thận nhìn bốn phía, xác định không có người khác sau đó nhỏ giọng nói, "Hình như tên là Bạch Xảo Xảo.
”
"Bạch Kiều Kiều." Tiêu Trần sửa đúng cho hắn.
"Đúng vậy, không sai, là cái tên này, cháu quen biết?" Nhân viên bảo vệ có chút ngạc nhiên.
Tiếu Trần lắc đầu, mặt không đổi sắc, "Không biết.
"Nhưng nội tâm của cậu giống như sóng biển mãnh liệt, kinh đào vỗ bờ, tim cậu đập nhanh đến lợi hại, tốc độ nhảy nhanh đến mức cậu còn có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, mà mồ hôi lạnh của cậu càng không tự chủ được rơi xuống.
Chẳng lẽ là Bạch Kiều Kiều vì áy náy mà tự sát sao?
Không, không có khả năng!
Tiếu Trần nhanh chóng phủ nhận phỏng đoán này.
Tại sao tự tử lại chọn ở trường? Còn cố tình chọn nơi có nhiều người! Lại còn sử dụng cách nhìn thấy này.
Tiếu Trần nhíu mày.
Nó giống như một hình phạt, muốn tất cả mọi người nhìn thấy thảm kịch của mình!
Một thông báo!
Ánh mắt Tiếu Trần nhìn chằm chằm bóng dáng dưới chân mình, trong đầu xuất hiện một phỏng đoán lớn mật.
Nếu thế giới thực sự có một cái gì đó không thể giải thích được! Vậy vì sao, sau khi Hứa Thăng chết không thể quay trở về báo thù?!
Tác giả có một cái gì đó để nói: Không ngờ ngã ngựa giống như một cơn lốc xoáy nói rớt là rớt!
Tác giả khiêm tốn xin yêu thích và bình luận trên mạng, yêu thương các bạn!
Hứa Thăng: Thành tựu của ngày hôm nay: làm bữa sáng (﹀),trộm thân (﹀),ngủ với nhau (﹀)
Nghiêm túc ghi lại_(:з」∠)_
Nói tên CP của Hứa Thăng và Tiếu Trần tôi đều đã nghĩ ra rồi! Hoàng đạo phu.
Hahaha 233333
_______________________________________
BtNguytThng: chương này mới được cái hickey kiss hoi~~~.