Sắc trời từ từ mờ dần, vào mùa hè, đêm luôn luôn đến rất nhanh, trong một thời gian ngắn, toàn bộ không trung trở nên tối tăm, bóng tối vô biên bao phủ thế giới.
"Đinh linh linh," chuông gió treo trên cành cây bị gió thổi, phát ra tiếng vang thanh thúy, âm thanh có chút thấm vào ban đêm im lặng đến quỷ bí này.
"Chúng ta vẫn là nên đi thôi." Xa xa truyền đến giọng nói của một nữ sinh, giọng nói của cô rất nhỏ, giọng nói cũng có chút run rẩy, nghe có chút sợ hãi.
Cô cảm thấy các nam sinh quá xấu rồi, vậy mà lại đến một nơi như này để hẹn hò.
"Em sợ cái gì, anh ở đây." Nam sinh cười nhạo một tiếng, không để ở trong lòng.
"Nhưng gần đây trường học đã xảy ra hai vụ án mạng, thư viện bên này đừng nói buổi tối, ngay cả ban ngày cũng không có ai dám tới nơi này." Nữ sinh vẫn có chút sợ hãi, thanh âm càng nói càng nhỏ, ngay cả hô hấp cũng tựa hồ bởi vì khẩn trương mà trở nên có chút ngắn ngủi.
Nam sinh không thèm để ý lắm, thậm chí tay cố ý vô tình sàm sỡ trên người nữ sinh, hại nữ sinh không khỏi lui về phía sau liên tục.
"Đừng quấy, " giọng nói của nữ sinh có một số thay đổi, thậm chí phát ra tiếng cười thẹn thùng.
Ruy băng màu đỏ treo trên cây bị gió thổi, lắc lư trái phải, phát ra tiếng kêu vang.
"Bành." Có vật nặng khổng lồ nào rơi xuống đất, phát ra một tiếng động lớn, tựa như một sao chổi rực rỡ rơi xuống nhân gian, chấn động cả mặt đất đều lên ba cái.
- A a a a a! Nữ sinh giật mình, cả người run rẩy, trực tiếp xụi lơ xuống đất.
Cô vừa nói trơ mắt nhìn thấy một bóng đen khổng lồ rơi xuống từ bầu trời!
Bàn tay vốn sờ loạn của nam sinh trên người nữ sinh cũng bởi vì tiếng vang lớn từ trên trời giáng xuống mà sợ tới mức giật giật, cả người cũng bởi vì lực phanh của nữ sinh, nằm ở trên mặt đất.
"Thình thịch", vị trí trái tim của hai người rất gần, hai người đều có thể nghe rõ tần suất đối phương đập nhanh.
Chân của cô gái hơi nhũn ra.
Nam sinh dù sao lòng tự trọng mạnh mẽ, mặc dù sợ tới mức tim cũng sắp nhảy ra, nhưng vẫn phải cố giả bình tĩnh đứng lên, nữ sinh vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, khẩn trương nắm lấy góc áo đối phương, run giọng, "Làm sao bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ."
Sắc mặt cô trắng bệch, thân thể đều vì lo lắng mà không ngừng run rẩy.
Nam sinh cũng không tốt hơn cô nhiều, hắn nuốt một ngụm nước miếng, mí mắt không ngừng nhảy lên, chân cũng có chút nhũn ra
Ánh mắt nữ sinh còn nhìn chằm chằm nam sinh, tựa hồ đang chờ hắn kéo dậy.
Nam sinh mạnh mẽ kéo ra một nụ cười, đỡ nữ sinh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên đầu hắn lưu lại, rốt cuộc, hắn bị ánh mắt nữ sinh nhìn chằm chằm có chút chột dạ, bất đắc dĩ nói, "Nếu không, chúng ta đi qua xem một chút."
Nữ sinh nghe vậy theo bản năng lắc đầu mãnh liệt, cả người đều có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng cô vẫn mang theo tiếng khóc nức nở nói, "Được, được đi."
Hai người tựa như dính vào nhau, mỗi một bước đều đi thật cẩn thận, cho dù là bọn họ giẫm lên cỏ phát ra tiếng răng rắc đều sẽ làm cho hai người hoảng loạn như lâm vào đại địch.
Đoàn đồ vật màu đen cách hắn một khoảng cách nhất định.
Nữ sinh dùng đèn pin của điện thoại di động chiếu sáng, từng bước cẩn thận di chuyển thân thể mình.
Nhưng ánh sáng của đèn pin thật sự quá nhỏ, căn bản không chiếu được khoảng cách quá xa, hai người chỉ có thể run rẩy tay, dùng đèn pin không ngừng bắn ra quang cảnh phía trước.
Gần...
Hai người theo bản năng nuốt nuốt bnước miếng.
Bộ phận chiếu sáng đang đến gần hơn với thứ màu đen đó.
Hai người dừng lại một chút.
- A a a a a a a! Nữ sinh ôm đầu điên cuồng kêu to ra tiếng, hai chân giống như không nghe sai khiến, trực tiếp quỳ trên mặt đất, thân thể càng run lên hít thở không khí.
Nằm đó, không phải cái gì khác, là một người.
Một khối máu thịt mơ hồ, não bộ đều bị té ngã ra thi thể!!
Miệng nữ sinh trắng bệt, cổ họng giật giật, đại não có chút trướng đến lợi hại, thậm chí có chút say xe.
Cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người này.
Nữ sinh nuốt một ngụm nước bọt.
Đó là Tưởng Linh.
- Nghe nói có người chết chưa!
"Trời ạ, tôi nghe nó rồi!" Dừng lại một chút, người nọ nhỏ giọng nói, "Nhưng tôi nghe nói cô ấy là tự sát.
”
"Ai! Mấy người đừng nói nữa! Gần đây ở trường có quá nhiều chuyện đã xảy ra! Tôi nghe được có chút thấm người!"
Thanh âm bát quái vụn vặt từ chung quanh truyền đến, hai ba đứa một đám.
Vương Diệp Trạch cắn chặt răng, lông mày gắt gao nhíu chặt bên nhau, biểu tình đều có chút dữ tợn, lỗ tai hắn dựng thẳng đến cực điểm, nghe lén những người xung quanh thì thầm, mỗi lần hắn nghe được vài câu bát quái về Tưởng Linh tự sát vẫn không ngừng nhíu mày.
Hắn đã sớm nhận được tin Tưởng Linh tự sát ngay từ đầu.
Nhưng chuyện này cũng quá kỳ lạ!
La Hiểu Hiểu cũng chưa chết, Tưởng Linh sao lại tự sát.
Hắn thậm chí còn không biết nguyên nhân vụ tự sát của Tưởng Linh là gì.
Nghĩ tới đây, hắn có chút tức giận, đáy lòng càng nổi lên một trận phiền não.
Nhưng hắn rất nhanh an ủi mình, đem những sự tình chết này là La Hiểu Hiểu hay Tưởng Linh, đối với hắn mà nói cũng chỉ có lợi mà không có hại, dù sao Tưởng Linh sớm muộn gì cũng sẽ chết, hiện tại đã chết, ngược lại làm hắn nhớ không ít chuyện.
Tiếp theo chỉ cần La Hiểu Hiểu chết, nhiệm vụ của hắn liền hoàn thành.
Nghĩ như vậy, Vương Diệp Trạch thoáng giảm bớt bực mình, miễn miễn cưỡng cưỡng giận mình, mà một tia kỳ quái trong lòng hắn đối với chuyện này thậm chí là hoảng hốt đều bị hắn đè xuống.
Không sao đâu không sao đâu.
Vương Diệp Trạch an ủi mình, dùng tay vỗ vỗ ngực, sau đó ánh mắt nheo lại, có chút độc ác.
La Hiểu Hiểu phải chết càng sớm càng tốt!
Tiếu Trần ngồi ở vị trí cửa sổ thư viện đã dại ra hơn một tiếng đồng hồ, chống đầu, nhìn cây tâm nguyện bên ngoài cửa sổ.
Xung quanh lối vào phía dưới đã bị cảnh sát dùng đường cảnh giới phong tỏa, trên mặt đất còn dùng vôi vẽ ra một hình người, mơ hồ có thể cân nhắc ra thảm trạng khi người chết chết.
Bên ngoài không có ai, chính xác mà nói, trong thư viện cũng chỉ là rất ít, căn bản không có sinh khí.
Chu Minh ngồi ở bên cạnh Tiếu Trần, giống như bình thường, trong tay thưởng thức máy chơi game, ngồi bắt chéo chân, một bộ dáng cà lơ phất phơ.
Tiếu Trần lấy lại tinh thần, xoa xoa huyệt thái dương, giảm bớt mệt mỏi của mình.
Cậu đeo mắt kính, làm cho người ta không nhìn ra biểu tình dưới kính của cậu.
Chu Minh thay đổi tư thế, từ đầu đến cuối đều không nói gì, trong tay cầm máy chơi game.
Thật ra, nếu hôm nay Tiếu Trần không thất thần như vậy, cậu vốn nên phát hiện Chu Minh gần đây có rất nhiều không thích hợp, bất quá cho dù Tiếu Trần phát giác, cậu cũng sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng.
"Chu Minh," Tiếu Trần đột nhiên lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Chu Minh.
Chu Minh ngẩng đầu, tay chơi trò chơi dừng lại, "Cái gì"
"Cậu tin quỷ thần không" Biểu tình của Tiếu Trần nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chu Minh cười nhạo một tiếng, "Không tin."
Tiếu Trần tiếp tục hỏi, "Vậy cậu tin cái gì."
Tay Chu Minh dừng lại, mím môi, thần sắc trong nháy mắt có chút quỷ bí, "Tôi tin vào bản thân mình."
Tiếu Trần không nói gì, nhưng Chu Minh lại nhếch khóe miệng, trong mắt lóe ra ánh sáng không biết tên, nhìn cậu, hỏi ngược lại, "Tiếu Trần, cậu có biết bản chất của thế giới là gì không?"
Trong đầu Tiếu Trần giống như bắt được cái gì đó, thần sắc dừng lại, nhưng cảm giác kỳ quái lại rất nhanh biến mất khỏi đầu cậu, cậu dừng một chút, ánh mắt có chút ảm đạm, thành thật mà nói, "Không biết."
Chu Minh nghe được câu trả lời của Tiếu Trần thoạt nhìn một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ nghiêng đầu, nhìn qua vẫn là bộ dáng không chút để ý như cũ, nhún nhún vai, "Tôi cũng không biết."
Hai người ăn ý an tĩnh lại.
Bản chất của thế giới là gì.
Đây là một bộ phim.
Nam sinh sắc mặt âm trầm đứng ở cửa, trong tay cầm ghế điên cuồng đập cửa, giống như không cần mạng phát mãnh liệt, ánh mắt trừng lớn, tràn ngập tơ máu, biểu tình cũng có chút dữ tợn.
"Em ấy ở đâu!!" Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, cổ họng giống như dùng sức quá mức bị hỏng gần như khàn giọng.
"Em ấy ở đâu", hắn cầm ghế đột nhiên quăng xuống, trên cửa sắt đã có vô số vết gồ ghề lồi lõm, tất cả đều là dấu vết đập ra.
Ngoài cửa binh hoang mã loạn, các y tá vây quanh cùng nhau thương lượng đối sách.
Nam sinh đem ghế vứt trên mặt đất, phát ra một tiếng động lớn.
Ngón tay hắn nắm thành quyền, bắt đầu dùng nắm đấm đập cửa, giống như không cảm giác được đau, tay đều đã xanh tím tím, thậm chí máu đều đập ra, hắn vẫn kiên trì điên cuồng đập cửa.
- Làm sao bây giờ bệnh nhân này lại phát bệnh! Giọng nói của y tá có chút run rẩy.
Bệnh nhân này một khi phát bệnh, sẽ phát cuồng, cách lần cuối cùng hắn phát bệnh đã qua năm tháng, cô cũng sắp quên, nam sinh này là một người tàn nhẫn ngay cả ngón tay mình cũng dám chém!
Nghĩ tới đây, thân thể cô đều có chút cứng ngắc, nghe được tiếng 'Rầm rầm' bên trong cửa truyền đến, cô đều cảm thấy có chút hoảng sợ.
Y tá trưởng lớn tuổi nhất, nhưng thần sắc cũng có chút bối rối, chỉ có thể hỏi trái phải, "Thằng nhóc thường xuyên tới tìm hắn đi đâu rồi mau tìm cậu tới đây!"
Ở đây, không ai không biết rằng cậu bé là thuốc duy nhất của hắn.
Có một giọng nói vội vàng trả lời trong góc, "Chị đã quên rồi sao, cậu bé đã thất bại trong phẫu thuật ngày hôm nay, người đã được gửi đến nhà xác!"
Y tá trưởng thần sắc cứng đờ, cả người đều có chút luống cuống.
Cũng không biết nam sinh có nghe được đối thoại bên ngoài của các cô hay không, động tác đập cửa càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu dùng bả vai bắt đầu đụng cửa.
Giọng nói của hắn cũng ngày càng điên cuồng cùng khàn khàn, " Em ấy ở nơi đó!!! Mau trả lại cho ta!"
Bảo bối của tôi không thấy đâu, các người có biết, em ấy đi đâu vậy không?
_____________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: Đến muộn muộn, ngày hôm nay thứ hai nhiều hơn!! Yêu các bạn!!!
___________________________________________
BtNguytThng: Yayyyyy! Vậy là đã hoàn thành 1/2 bộ truyện! Đã 29 ngày kể từ khi edit bộ truyện này gòi ó! Hihi ????????????.