Ngày nhận được giấy báo nhập học, Hạ Hiểu cực kỳ vui.
Cô chưa từng đăng bất cứ thứ gì lên mạng, lần này lại ngoại lệ chụp giấy báo đăng lên.
Bài viết vừa đăng được vài phút, đã có rất nhiều người vào chúc mừng.
Hạ Hâm cũng vào chúc mừng, còn nói bản thân rất ngưỡng mộ.
Hạ Hiểu liền gửi cho cậu một tin nhắn thoại, động viên cậu phải nỗ lực, nhất định sẽ đạt kết quả tốt.
Trước đây nếu có ai nói với cô câu này, cô nhất định sẽ mắng người đó bị thần kinh.
Nhưng bây giờ cô tin rồi, chỉ cần bản thân nỗ lực một chút, kết quả sẽ không tồi đâu.
Trước khi đến thành phố mới, nhất định phải làm một chuyến du lịch tại quê nhà rồi.
Sáu người đã bàn bạc, lên kế hoạch cả rồi, chỉ cần xách balo lên và đi thôi.
Hạ Hiểu lấy tiền tiết kiệm của mình ra xem, vẫn còn rất nhiều.
Đây đều là số tiền cô dành dụm lúc đi làm thêm ở tiệm mỳ.
Cô định lấy số tiền này để đi chơi, nhưng Lâm Tương biết đã vội ngăn cô lại:
“Hiểu Hiểu, đó đều là tiền tiết kiệm của con, để lại đi, lúc cần gấp thì lấy ra dùng.
Con cứ dùng tiền của mẹ đi chơi cùng bạn bè.
Chút tiền này mẹ cũng không thiếu.”
“Nhưng mà mẹ, mẹ kiếm tiền cũng không dễ dàng mà.
Con dùng tiền tiết kiệm của mình đi chơi là hợp lý nhất rồi.”
“Hiểu Hiểu, thật ra mẹ rất muốn bù đắp cho con khoảng thời gian trước đây.
Nhưng mà mẹ cảm thấy, có bù đắp thế nào cũng không đủ.”
“Mẹ.” Hạ Hiểu nhích lại gần ôm lấy bà “Sao lại nhắc đến chuyện này rồi? Thời gian qua mẹ đã làm cho con rất nhiều việc rồi.
Con cảm nhận được tình yêu mẹ dành cho con.
Tuy con không may mắn như người khác, có một gia đình trọn vẹn, nhưng mà con có mẹ luôn yêu thương con, như vậy cũng đủ rồi.”
Lâm Tương âm thầm lau nước mắt.
Bà cảm thấy sự hiểu chuyện của cô, vừa là niềm tự hào, vừa là vết thương trong lòng bà.
Bà bỏ đi gần 10 năm, trở về tìm con gái, không mong nó sẽ tha thứ cho mình, chỉ mong con gái sống tốt.
Nhưng mà cuối cùng, hai mẹ con vẫn là trở về bên nhau, Hạ Hiểu cũng rất ngoan ngoãn nghe lời bà.
“Hiểu Hiểu, tiền không thành vấn đề, cứ cất cái này đi.
Nghe lời mẹ, ha!”
Hạ Hiểu ngập ngừng nhìn bà một chút rồi đồng ý “Dạ được.”
Lâm Tương thuyết phục được cô, trong lòng cũng vui vẻ hơn.
Cô bỏ lại tiền tiết kiệm vào trong hộp rồi cất vào tủ.
Lúc bà định rời đi, cô đã gọi bà lại nói một vấn đề:
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Con nói đi.”
“Chuyện di chúc của chú Đinh, mẹ còn nhớ không?” Cô hỏi xong thì lén lút nhìn bà
“Mẹ nhớ, con quyết định thế nào?”
“Con đã đủ 18 tuổi rồi, có thể nhận thừa kế.
Mấy ngày qua con cũng đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định này.
Con muốn đem một nửa đóng góp cho quỹ từ thiện của Nhà nước dưới tên của chú Đinh, nửa còn lại đủ để cho chúng ta sống cả đời rồi.”
“Mẹ thấy như vậy cũng được.
Chú Đinh con cả đời gây dựng sự nghiệp, tích lũy tài sản, chúng ta không thể hưởng không được.
Cứ làm theo ý con đi, đem một nửa số tài sản đó đóng góp, cũng xem như giúp chú Đinh con làm một chuyện tốt.”
“Vậy đợi khi có thời gian, mẹ đi cùng con nha.”
“Ừ, mẹ lúc nào cũng rảnh, con muốn đi cứ nói với mẹ một tiếng là được.”
Hai ngày sau, Hạ Hiểu liền kéo Lâm Tương đi với mình.
Hai người đến cơ quan, làm theo hướng dẫn của nhân viên, phải điền rất nhiều giấy tờ.
Nhưng mà Hạ Hiểu một chút cũng không cảm thấy mệt, ngược lại còn rất vui.
Hóa ra khi làm việc tốt, trong lòng lại thấy thoải mái đến như vậy.
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục chuyển giao và đợi xét duyệt, hai người liền ra về.
Nhưng họ không vội về nhà mà đến chùa, nơi đặt hài cốt của chú Đinh.
Hạ Hiểu muốn gửi lời cảm ơn đến chú Đinh, đồng thời báo cho ông biết việc mình đã làm.
Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng những việc ông làm cho cô không khác gì một người cha.
“Chú Đinh, ân tình mà con nợ chú, thật không biết lấy gì báo đáp.
Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ đến tìm chú để trả.”
Bái tế xong thì hai người đi dạo một chút rồi mới về.
Hôm nay tâm trạng của Hạ Hiểu tốt hơn hẳn, cho nên cô đã năn nỉ Lâm Tương dạy mình nấu ăn.
Cô muốn tự tay nấu một bữa cơm cho mẹ.
Hai người loay hoay ở trong bếp, vô cùng vui vẻ.
Lâm Tương chỉ dạy rất tận tình.
Cuối cùng thành quả ra cũng không tệ, cô đã nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh.
Mặc dù mùi vị không ngon bằng của mẹ nấu, nhưng như vậy cũng rất tốt rồi.
Chỉ cần sau này cố gắng một chút nữa, nhất định sẽ nấu được một bữa thịnh soạn.
Buổi tối Hạ Hiểu đem chuyện của hôm nay kể cho Cố Duệ nghe.
Anh nghe rất chăm chú, mặc kệ là cô đang nói nhảm.
Không chỉ chịu nghe, mà anh còn khen cô rất nhiều, khiến cô được một phen nở mũi.
“Hiểu Hiểu của tớ rất giỏi a, lại còn là một người lương thiện nữa.
Ai da, đột nhiên tớ thấy bản thân may mắn quá, có được một người tốt như cậu bên cạnh.”
“Cố Duệ, hôm nay cậu sến quá đó, buồn nôn quá đi.”
“Nè nè, không được nôn nha, nếu không sẽ uổng phí cái bánh crepe của tớ đấy.”
“Biết rồi, biết rồi.”.