Thế nhân đều nói, Dung Ngọc tính tình ôn hòa, sau này tất sẽ trở thành một minh quân.
Kiếp trước, ta với hắn là thanh mai trúc mã.
Ta mang trên mình danh dự của gia tộc, từng có ý muốn trở thành Thái tử phi của hắn, sau này còn muốn trở thành Hoàng hậu.
Ta đã từng mơ ước cùng hắn ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp, phồn hoa thịnh thế.
Nhưng về sau, tất cả đều trở thành trò cười.
Ai có thể ngờ rằng, kẻ dịu dàng như hắn, kẻ từng hỏi ta đánh người có đau tay hay không, lại sẽ là người g.i.ế.c c.h.ế.t đệ đệ ta, diệt cả gia tộc, hại c.h.ế.t cả nhà họ Tô?
Mà lúc này.
"Bàn tay nàng đỏ cả rồi."
Dung Ngọc nâng tay ta lên, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, tựa như đang đau lòng thay ta.
Nực cười thay, đến tận giờ phút này, ta vẫn không sao hiểu nổi, tại sao sự dịu dàng trong mắt hắn lại có thể diễn chân thực đến thế.
Đầu ngón tay của Dung Ngọc mang theo hơi lạnh, tựa như tuyết đầu mùa tan chảy trong khe núi.
Đáng tiếc, thứ ta cần là một ngọn lửa có thể sưởi ấm lòng ta.
Ta không vội rút tay về, mà ngẩng lên, theo bản năng nhìn về phía Tần Yến...
Ta muốn biết, liệu hắn có để ý không?
5
Từ đầu đến cuối, Tần Yến vẫn lặng lẽ ngồi đó, không nói một lời.
Nhưng ta có thể nhận ra, ánh mắt hắn so với trước đã trầm hơn vài phần, thấp thoáng mang theo một chút lạnh lùng cố chấp.
Có lẽ Tần Yến không vui.
Ta đang nghĩ liệu có nên đến từ biệt hắn hay không.
Lúc ấy, nơi cửa viện lại xuất hiện một thân ảnh quen thuộc đã lâu không gặp: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Sao đệ vừa đến Tần gia đã nghe được toàn những lời đồn nhảm nhí? Có kẻ nào dám bắt nạt tỷ sao?"
Người đến chính là đệ đệ ruột thịt của ta, Tô Tự.
Tô Tự vẫn còn sống.
Đệ ấy vừa nói, vừa nghi hoặc liếc mắt nhìn Tô Minh Nhan, rõ ràng là đã nghe nói đến chuyện vừa rồi.
Tô Minh Nhan cắn môi, có chút sợ hãi trước Tô Tự, lại đưa ánh mắt cầu cứu về phía Dung Ngọc.
Thấy vậy, Tô Tự lập tức cười lạnh: "Tô Minh Nhan, ngươi nhìn Thái tử làm gì?
"Ngươi đã hãm hại đại tỷ, chẳng lẽ Thái tử ca ca còn phải giúp ngươi sao?”
"Thái tử ca ca từ trước đến nay đều xem trọng tỷ tỷ của ta nhất, ngươi không biết sao?"
Tô Minh Nhan còn đang chống chế: "Ta không có, ta không cố ý mà..."
"Hừ, có tính toán hay không, trong lòng ngươi tự rõ."
Mắng xong Tô Minh Nhan, Tô Tự lại quay đầu, nở một nụ cười tươi rói với Dung Ngọc: "Thái tử ca ca, huynh luôn bảo vệ tỷ tỷ của ta mà đúng không?"
Dung Ngọc khẽ nhếch môi: "Ừ, A Tự nói không sai."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tô Tự càng thêm rạng rỡ, đầy vẻ đắc ý mà nhướng mày về phía ta.
Đệ ấy mặc một bộ hồng y rực lửa, dây buộc tóc bay bay, đứng trong cơn gió thu, ung dung tự tại, không che giấu khí chất trẻ trung của thiếu niên.
Ta nhìn đệ đệ ta vẫn còn sống, cổ họng bỗng nghẹn ngào: "A Tự, chuyện còn lại đợi về nhà rồi nói."
Tô Tự từ trước đến nay luôn nghe lời ta, ta vừa lên tiếng, đệ ấy liền ôm kiếm, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, tỷ tỷ, còn bao lâu nữa? Mẫu thân bảo đệ đến đón tỷ."
Dung Ngọc cũng như trước đây, tiếp tục diễn kịch, giọng ôn hòa gọi ta: "Miểu Miểu, hôm nay sự vụ nhiều, nàng cũng mệt rồi, cô sẽ phái người đưa nàng và A Tự về phủ."
Ta nhìn gương mặt Dung Ngọc đầy vẻ dịu dàng.
Nhưng trong ký ức, hắn vì muốn lật đổ Thẩm vương, đã phái đệ đệ ta, Tô Tự, đến Nam Cương tìm chứng cứ, rồi cố tình bày mưu để đệ ấy đơn độc một mình, c.h.ế.t thảm trong bụng rắn độc Nam Cương...
Ta thật sự muốn hỏi hắn.
Giây phút này, khi hắn ân cần gọi đệ đệ ta là "A Tự", liệu trong lòng hắn có nửa phần thật tâm hay không?
6
Kiếp trước.
Dung Ngọc dùng tính mạng đẫm m.á.u của Tô Tự, để vén bức màn Thẩm vương cấu kết với Nam Cương.
Dung Ngọc dĩ nhiên là người thắng cuộc.
Hắn cầm chứng cứ sắt đá mà Tô Tự dùng mạng sống đổi lấy, giả vờ phẫn nộ trên Kim điện, chỉ kiếm về phía Thẩm vương.
Hắn lừa cả thiên hạ, cũng lừa cả ta.
Thực ra, rắn độc là do hắn thả, thiên la địa võng là do hắn bày.
Từ đầu đến cuối, hắn đã tính sẵn, phải dùng mạng sống của Tô Tự để làm bước đệm cho mình.
Nhưng mà...
Tô Tự cũng lớn lên cùng hắn.
Tô Tự từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, tôn thờ hắn như một tín ngưỡng, gọi hắn là Thái tử ca ca.
Tô Tự khắc khổ luyện kiếm, là để thay hắn g.i.ế.c giặc.
Tô Tự từ nhỏ học văn, là để giúp hắn trị quốc.
Đó là một A Tự trung thành tận tụy, giao cả tính mạng cho hắn.
Lẽ nào hắn lại dùng thủ đoạn ấy, để vứt bỏ mạng sống của A Tự sao?
Ngày nghe tin A Tự mất, ta vẫn chưa biết chân tướng.
Ta khóc lóc cầu xin Dung Ngọc, van hắn đưa t.h.i t.h.ể của A Tự về, đừng để đệ ấy cô quạnh chôn vùi nơi Nam Cương.
Khi đó, Dung Ngọc cũng dịu dàng gọi ta, nói với ta rằng: "Miểu Miểu, nàng mệt rồi, cô sẽ đưa nàng về phủ trước."
...Ta không hiểu vì sao Dung Ngọc không chịu đưa hài cốt của A Tự về kinh.
Cuối cùng, chính là Tần Yến đã tìm đến ta: "Ta đã tra được nơi chôn cất của đệ đệ nàng."
"Đưa ta đi.".