Nếu ai đó hỏi, lần đầu tiên hôn Ngải Cảnh Sơ có cảm giác gì, nhất định câu trả lời của Tăng Lý sẽ là: không biết. Bởi vì khi đó cằm và miệng cô đau buốt, hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Một lúc sau, khi Ngô Vãn Hà gọi điện tới thì Ngải Cảnh Sơ đã đi rồi. Anh không ăn tối, bỏ lại câu nói kia và một nụ hôn, rồi đi mất!
“Bị ngã, xe hỏng rồi.” Tăng Lý nói với Ngô Vãn Hà.
“Hả? Người có sao không?” Ngô Vãn Hà hoảng hốt.
“Cằm phải khâu mấy mũi.”
“Cậu xin nghỉ chưa? Để tớ xin cho nhé?”
Tăng Lý ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tớ xem sao đã.”
Ngồi ăn mấy miếng cơm, cảm thấy mùi vị khá ngon, Tăng Lý đi vào bếp xem nồi canh gà. Vừa mở vung nồi đã nghe thấy mùi thơm nức mũi, nước canh vàng óng rất bắt mắt. Không ngờ Ngải Cảnh Sơ nấu ăn lại hợp khẩu vị của cô đến thế, nửa con gà hầm nhừ cả xương, phần đùi có thể bẻ ra một cách dễ dàng.
Tâm trạng Tăng Lý tốt hẳn lên, cô múc một bát canh, thổi lớp mỡ gà nổi trên mặt, đợi bớt nóng, cô dè dặt húp một ngụm. Bỗng dưng cô cảm thấy vị canh hơi lạ, nuốt xuống, húp thêm ngụm nữa, gắp một miếng thịt lên nhai, rốt cuộc mới xác nhận được: canh không bỏ muối.
Cho rằng Ngải Cảnh Sơ quên không dặn mình, nên cô không để ý tới chuyện này.
Hôm sau ngủ dậy, Tăng Lý đứng trước gương, vạch miếng gạc lên xem, cô giật nảy mình. Cằm bị sưng vù chẳng khác nào cằm của A Phàm Đế*, nhìn ghê muốn chết, mũi khâu lúc này đã lộ rõ mồn một.
*Nhân vật hoạt hình.
Cô là người cái gì cũng có thể qua loa, nhưng hễ động tớ vấn đề ngoại hình là cực kì tự ti. Luống cuống không biết làm thế nào, cô gọi điện cho Mã Y Y.
Mã Y Y và Ngũ Dĩnh cùng nhau đến.
“Trời ạ, sao mà thành cái dạng này? Không phải cậu đi hẹn hò à?” Mã Y Y hét toáng lên.
Là bác sĩ nên Ngũ Dĩnh khá bình tĩnh: “Mũi khâu khá tỉ mỉ, sưng thế này cũng là bình thường thôi, hai ba ngày nữa là hết. Hôm qua sao cậu sống sót trở về được?”
Tăng Lý chẳng giấu giếm hai cô bạn thân chuyện gì, nên kể sạch từ đầu tới cuối chuyện xảy ra hôm qua.
“Tỏ tình rồi hả?” Ngũ Dĩnh hỏi.
“Anh ta hôn cậu rồi à?” Mã Y Y có vẻ kích động.
Tăng Lý gật đầu.
“Đồ độc ác! Cậu sứt mẻ thành cái dạng này rồi mà anh ta còn không biết xấu hổ hôn cậu.” Ngũ Dĩnh nói.
“Anh ấy chỉ... nhẹ nhàng...” Tăng Lý vắt óc suy nghĩ xem nên miêu tả như thế nào, “... chỉ chạm khẽ vào một chút.”
Mã Y Y đột nhiên tóm được trọng tâm: “Anh ta tỏ tình với cậu ở chỗ nào thế? Rõ ràng là anh ta đang thị uy với cậu.”
“Cậu trả lời anh ta chưa?” Ngũ Dĩnh hỏi.
“Tớ...” Tăng Lý nhìn vào phòng bếp, nghĩ tới tình huống lúc đó, trái tim cô nhảy lên loạn xạ, dương như không chịu nghe theo sự khống chế của bản thân.
“Tớ... tớ còn chưa định thần lại, anh ấy sờ sờ mặt tớ rồi đi mất.” Tăng Lý ấp úng đáp.
Mã Y Y liếc cô một cái, nói bằng giọng chắc nịch: “Cá Nhỏ, cậu sa lưới rồi!”
Tăng Lý đỏ ửng mặt: “Làm gì có.”
Mã Y Y cảm thấy cực kì hài lòng nói: “Thế còn được, cứ để anh ta ôm mộng, cho anh ta sốt ruột chết đi.”
Thế nhưng, lúc này ở đấu bên kia thành phố, Ngải Cảnh Sơ chẳng có lấy một chút gì gọi là sốt ruột. Anh vẫn như mọi ngày, dậy sớm chạy bộ rồi về nhà ăn sáng, kiểm tra hộp thư điện tử, xem luận văn giúp Cát Y.
Bữa trưa, trên bàn ăn có một đĩa đậu phụ gạch cua.
Răng ông nội đã yếu nên dì Lý thường dùng đậu phụ chế biến thành nhiều món ăn đa dạng. Ngải Cảnh Sơ vừa ăn một miếng liền cảm thấy món này cho Tăng Lý ăn rất thích hợp, bèn hỏi dì Lý: “Món này làm thế nào hả dì?”
“Ngon thì ăn nhiều vào, lúc nào muốn ăn thì bảo dì làm cho, cháu quan tâm cách nấu làm gì?” Dì Lý nói.
Ngải Cảnh Sơ từ nhỏ đã ở với ông bà nội, không có bố mẹ bên cạnh nên rất được nuông chiều. Khi còn sống, bà nội yêu thương anh hết mực, vì chuyện anh đi Mỹ học mà bà khóc lóc đòi sống đòi chết mấy ngày liền.
Cũng may, tuy được cưng chiều như vậy nhưng anh không sinh hư.
Bình thường, ngoài một vài thứ nhất định ra, Ngải Cảnh Sơ không mấy khi kén ăn, cũng chẳng để ý tới đồ ăn cho lắm. Mấy món chế biến từ đậu phụ này, anh đã ăn không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay đúng là lần đầu tiên trông thấy.
Dì Lý ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất phấn chấn, chẳng mấy khi thấy Ngải Cảnh Sơ có hứng thú như thế, bà bắt đầu mở máy nói: “Trước tiên cắt đậu phụ thành miếng nhỏ, luộc trong nước trắng khoảng hai ba phút, để ráo, gạch cua xào qua. Ngày trước bà nội cháu không thích ăn gạch cua nên dì dùng lòng đỏ trứng gà, nêm bột canh vào đậu phụ, xào một lúc rồi đổ nước vào nấu chín. Ban đầu đun lửa nhỏ, cho thêm bột canh, sau mới đun lửa lớn.”
Ngải Cảnh Sơ từ nhỏ đã thông minh, bất cứ chuyện gì chỉ cần tập trung thì có thể nghe một lần là nhớ ngay. Mặc dù dì Lý nói có phần lộn xộn nhưng anh cũng hiểu tới tám, chín phần.
Anh vừa rảnh rỗi là bắt đầu nghĩ tới Tăng Lý.
Trưa nay cô ăn gì? Tối qua anh mua rất nhiều thức ăn để trong tủ lạnh, cô có nấu ăn không? Hôm qua anh hôn cô, cô tức giận hay vui vẻ? Vết thương của cô còn đau không? Trông thấy bị sưng liệu cô có sợ không?
Thế là, anh về phòng, gọi điện cho Tăng Lý. Không ai nghe máy. Anh bèn thay quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà. Vừa xuống tầng một thì thấy có khách đến chơi, cấp dưới trước kia của ông nội vừa đi công tác về, mang hai túi lựu đến biếu.
Dì Lý không ăn được lựu nhưng hai ông cháu anh lại rất thích.
“Tiểu Sơ, nếm thử đi!” Dì Lý gọi anh.
Ngẫm nghĩ một lúc, Ngải Cảnh Sơ vào bếp lấy một cái túi, nhặt mười quả lựu bỏ vào túi rồi xách đi.
Lên xe, anh lại gọi điện cho Tăng Lý, vẫn không ai nghe. Suốt dọc đường, anh gọi cho cô vài lần, mãi đến khi tới trước khu chung cư cô ở mà vẫn không được. Anh dừng xe, lên căn hộ nhà cô, gõ cửa mà không ai ra mở.
Chẳng hiểu vì sao, anh đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Không tìm được cô.
Nếu không có địa chỉ nhà cô, không có số điện thoại này, cho dù cô có mất tích anh cũng không thể tìm ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ ra tối qua anh không nên để cô ở lại một mình, liệu có phải hoạt động của anh đã khiến cô hoảng sợ nên bây giờ cô phớt lờ anh rồi không?
Cô làm gì cũng hấp tấp, có khi nào bị ngã, hoặc là vết thương sưng đến phát sốt, trong người khó chịu nên đi bệnh viện rồi không?
Ngải Cảnh Sơ đứng trước cửa nhà Tăng Lý rất lâu, cảm nhận rõ sự bất an trong lòng.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, gọi điện cho Chu Văn.
“Em có ở trường không?”
“Có ạ, em đang ở phòng thí nghiệm.”
“Em xem giúp thầy bệnh án của bệnh nhân tên Tăng Lý, liên lạc với cô ấy bằng cách nào?”
“Vâng.” Chu Văn vô cùng tò mò, nhưng nghe khẩu khí của Ngải Cảnh Sơ xong không dám mở miệng nói gì thêm, lập tức ngoan ngoãn làm theo.
Máy tính trong phòng thí nghiệm đã được kết nối với máy tính của bệnh viện, kiểm tra bệnh án điện tử rất dễ dàng.
“Có số di động và địa chỉ nơi ở ạ.” Chu Văn báo cáo.
“Như thế nào?”
Chu Văn nhìn màn hình máy vi tính đọc một lần. Ngải Cảnh Sơ bên này chăm chú lắng nghe, số điện thoại đúng là số anh lưu, địa chỉ đúng là nơi này.
Không có kết quả.
Cách này không được, anh lại mở danh bạ tìm số điện thoại của chủ nhiệm Lý kia. Hôm mồng một tháng năm, anh ta có gọi điện cho anh, lúc đó anh tiện tay lưu lại, cũng không ngờ sẽ có lúc cần đến.
“Chào thầy Ngải!” Chủ nhiệm Lý vui vẻ nghe máy.
Lần đầu tiên Ngải Cảnh Sơ lúng túng không biết nói gì khi gọi điện thoại. Anh chợt nhớ tới lời khuyên của mình với Tăng Lý: “Lúc muốn nói thì nói, không muốn nói thì đừng nói gì hết.” Không cần sợ tẻ nhạt! Quả nhiên là không đúng tuyệt đối.
“Vết thương của cu Mập sao rồi?” Ngải Cảnh Sơ bất đắc dĩ nói sang chuyện khác.
“Tốt, tốt lắm thầy ạ.” Chủ nhiệm Lý vừa mừng vừa ngạc nhiên, “Cảm ơn thầy quan tâm, cũng may nhờ có thầy! À lần trước ép thầy uống rượu, chúng tôi cứ sợ thầy không vui. Chúng tôi vô ý quá! Mấy hôm trước tôi về quê có mang lên ít đặc sản...”
Tấy chủ nhiệm Lý bắt đầu thao thao bất tuyệt, Ngải Cảnh Sơ càng không biết làm sao hỏi chuyện Tăng Lý, chỉ có thể ngắt lời anh ta: “Chủ nhiệm Lý!”
“Có chuyện gì thầy nói đi!”
“Tăng Lý hôm qua bị tai nạn xe, phải khâu mấy mũi.” Anh thăm dò.
“Hả? Có nghiêm trọng lắm không? Nằm viện nào thế?” Chủ nhiệm Lý quan tâm hỏi.
Ngải Cảnh Sơ day thái dương, xem ra hỏi anh ta cũng vô dụng rồi. Anh nói: “Không sao, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều, có lẽ phải xin anh cho phép nghỉ mấy ngày.”
“Không thành vấn đề! Bảo cô ấy không phải lo công việc, cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi sẽ báo với đơn vị, mọi người cùng đến thăm cô ấy.” Chủ nhiệm Lý vỗ ngực bảo đảm.
Cúp máy, Ngải Cảnh Sơ đứng ở cầu thang châm một điếu thuốc, vừa hút vừa gọi điện cho Tăng Lý. Lần này, điện thoại đã không liên lạc được. Không rõ là bị anh gọi đến mức di động tự sập nguồn hay vì nguyên nhân nào khác.
Ngải Cảnh Sơ tiếp tục gõ cánh cửa sắt chống trộm lạnh lẽo. Có chút phiền muộn vì cô khiến người khác lo lắng, lại có chút sợ hãi cô thật sự xảy ra chuyện bất trắc.
Cuối cùng, anh nghĩ tới quán cà phê.
Lúc Ngải Cảnh Sơ tới Carol’s thì Đậu Đậu đang bận tối tăm mặt mũi.
Vừa ngẩng đầu lên, Đậu Đậu liền trông thấy vị “thần tượng” của Đại học A với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng đầy quen thuộc đang đẩy cửa vào. Đầu tiên, anh lẳng lặng nhìn một vòng khắp quán, sau khi xác định quầy tiếp tân chỉ có một nhân viên phục vụ duy nhất, anh mới đi tới.
Bước chân của Ngải Cảnh Sơ càng lúc càng gần, trống ngực của Đậu Đậu cũng theo đó mà càng lúc càng đập nhanh.
Khi Ngải Cảnh Sơ đã đứng trước mặt, Đậu Đậu vẫn chưa hoàn hồn.
“Tăng Lý có ở đây không?”
“Không ạ.” Đậu Đậu lắc đầu.
“Bao lâu rồi chưa tới?” Anh lại hỏi.
“Hôm qua chị ấy có tới nhưng đi luôn, nói là chiều bận việc không đến nữa. Hôm nay thì chị ấy chưa tới. Chị Y Y còn đến nhà chị ấy, thấy bảo chị ấy bị thương.”
Ngải Cảnh Sơ nhanh chóng tóm được trọng điểm: “Y Y?”
“Vâng.” Đậu Đậu gật đầu, tận lực hạn chế lời nói trước mặt thầy giáo, mặc dù cô không biết vì sao “thần tượng” đột ngột xuất hiện và hỏi Tăng Lý. “Chị Y Y cũng là chủ quán này.”
Nhìn ra sự lo lắng trên sắc mặt Ngải Cảnh Sơ, Đậu Đậu nói tiếp: “Thầy muốn tìm chị Cá Nhỏ ạ? Hay thầy gọi điện cho chị ấy thử xem?”
“Điện thoại không liên lạc được.” Anh đáp.
“Để em giúp thầy gọi chị Y Y nhé, chắc các chị ấy đang đi cùng nhau.” Nói đoạn, Đậu Đậu lấy di động ra gọi điện cho Mã Y Y.
Mã Y Y để điện thoại trong túi quần, vừa có cuộc gọi đến đã có thể cảm nhận được điện thoại rung. Lúc này ba người các cô đang ở trong quán karaoke, quá ồn ào, Mã Y Y trông thấy tên Đậu Đậu trên màn hình, sợ quán cà phê có chuyện gì nên đi ra ngoài hành lang nghe điện.
Một lát sau, Tăng Lý trông thấy Mã Y Y cầm di động quay lại với vẻ mặt kì quái khác thường. Ngũ Dĩnh còn đang gào thét trong micro. Tăng Lý lớn giọng hỏi: “Sao thế?”
“Điện thoại của cậu đấy!” Đưa di động cho Tăng Lý xong, Mã Y Y tắt nhạc, khiến cho trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại tiếng hát cao hứng của Ngũ Dĩnh.
“A lô!” Tăng Lý khó hiểu nói vào điện thoại.
“Di động của em đâu?”
Vừa nghe thấy giọng nói của Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý lại nghĩ tới câu nói mê hoặc tối qua, mặt thoáng cái đỏ bừng.
“Tôi hỏi di động của em đâu?” Anh lặp lại câu hỏi.
“Trong túi xách!” Vừa trả lời câu hỏi, Tăng Lý vừa lục lọi túi, “Á, hết pin.”
Ngải Cảnh Sơ có vẻ tức giận: “Em đi đâu?”
“Đi hát với bạn.” Đột nhiên phát hiện dung nhan bị phá hủy, tâm trạng không tốt, cô bèn gọi Mã Y Y và Ngũ Dĩnh đến để an ủi mình. Hai người họ chẳng có ý gì hay, ăn cơm xong liền đưa cho cô một cái khẩu trang rồi lôi đi karaoke.
“Bạn?”
“Anh không quen đâu, hai người bạn thân của tôi.” Tăng Lý nói.
Ngũ Dĩnh ngồi bên cạnh, khó hiểu nói: “Gì thế? Điều tra hộ khẩu người ta đấy à?”
Mã Y Y dùng khẩu hình kết hợp khoa chân múa tay ra hiệu ba chữ: “Ngải Cảnh Sơ.”
“Sao anh có số điện thoại của Y Y?” Thần thông quảng đại quá thế!? Tăng Lý lấy làm lạ.
“Tôi đến quán tìm em. Nhân viên cho số.” Anh đáp.
“Anh tìm tôi?” Tăng Lý ngơ ngác hỏi.
Ba chữ vô cùng đơn giản tạo thành vấn đề cực kì lớn, khiến Ngải Cảnh Sơ bỗng chốc đứng hình không biết phải nói thế nào.
Anh tìm cô, đương nhiên là đúng! Nhưng tìm cô làm gì? Lúc đầu chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại, cô không nghe máy nên anh bèn đến nhà cô, thấy không ở nhà, anh như uống nhầm thuốc, cuống cuồng lật cả thế giới để tìm cô. Sau khi hỏi hết người này đến người khác, chạy hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng cũng tìm được người, nhưng tìm được cô rồi thì phải nói gì đây? Chẳng lẽ hỏi cô có muốn ăn lựu không?
Nghĩ tới đây, Ngải Cảnh Sơ không tránh được mỉm cười tự giễu.
Từ bao giờ tâm trạng và cảm xúc của anh đã bị Tăng Lý thao túng?
Không công bằng!
“A lô!” Không thấy hồi âm, Tăng Lý tưởng tín hiệu không tốt, bèn đứng dậy dịch chuyển ra chỗ khác.
“Tôi đây.” Anh nói
“Có việc gấp sao?” Cô hỏi lại.
“Không, tôi đi ngang qua quán cà phê nên tiện đường ghé vào thăm em thôi.” Nói xong, anh chào cô rồi cúp máy.
“À...” Cô gọi.
“Gì thế?”
“Anh có muốn tới hát cùng chúng tôi không?” Tăng Lý hỏi.
“Thôi, tôi không biết hát.”
Cuối cùng, anh dặn dò: “Em về sớm nghỉ đi.”
Khi Tăng Lý về tới nhà, trông thấy túi lựu treo ngoài cửa căn hộ mình. Cô nhìn chung quanh, băn khoăn không biết đồ ai để đây nên không dám lấy xuống. Cô cẩn thận mở cửa vào nhà rồi đóng lại, mặc kệ túi lựu ở đó.
Tháo khẩu trang và thay quần áo xong, Tăng Lý sạc pin điện thoại.
Sau khi khởi động máy, trông thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ đến từ số máy của Ngải Cảnh Sơ, cô giật nảy mình.
Bữa tối, dì Lý lại làm một món mới chế từ đậu phụ, nhưng Ngải Cảnh Sơ không có tâm trạng chú ý tớ nữa, cũng không hỏi cách làm, cúi đầu ăn được vài miếng đã đứng dậy, đi vào phòng làm việc đọc sách.
Vừa mở trang sách ra, ánh mắt vô tình chạm phải đĩa lựu đã rửa sạch bày trên bàn, anh không ăn
Dì Lý khó hiểu quay sang thắc mắc với chồng: “Thằng bé này hôm nay làm sao thế không biết?”
“Sao là sao?” Chú Lưu hỏi lại.
“Cứ như giận dỗi với ai ý.”
“Tôi thấy vẫn bình thường mà.” Chú Lưu ngốc nghếch vẫn chỉ nói một câu ấy.
“Cả ngày nay thấy nó rất vui vẻ, ấy thế mà đi đâu tối về nhà lại trầm mặc bực bội.”
“Bà cứ làm như nó là trẻ con không bằng.”
“Còn không?” Dì Lý phản bác chồng.
“Thằng nhóc này chắc là đang yêu rồi.” Chú Lưu chỉ thuận miệng nói ra nhưng dì Lý lại để bụng, liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ lần nữa, thật sự cho rằng anh đang yêu.
“Lẽ ra nên như vậy từ lâu rồi mới phải.” Ba mươi rồi chứ còn ít ỏi gì nữa đâu. Nếu không phải bà nội của Ngải Cảnh Sơ lúc lâm chung đã dặn dò, thì cả nhà đã hối thúc anh gặp gỡ đối tượng rồi.
Bà nói: “Tôi đã bị bố thằng Cảnh Sơ đánh bại rồi, mười mấy năm nay không ngày nào là không hối hận. Sau này tôi chết rồi, chuyện của Cảnh Sơ đừng xen vào. Nó thích ai cũng được, không kết hôn cũng được, mọi người đừng can thiệp, ông nội cũng không được tham gia. Cứ mặc kệ nó đi, chỉ cần nó vui vẻ là được.”
Chính vì thế mà đến tận tuổi này, trong khi người ta đã có con đi học tiểu học rồi thì Ngải Cảnh Sơ vẫn một mình.
Dì Lý nói với chồng: “Này, ông đi bằng cửa sau ra ngoài mua cho tôi cái này. Đi nhanh về nhanh.”
Chú Lưu bị bà xã sai bảo hệt như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, nhận lệnh liền lập tức đi làm, chẳng bao lâu sau đã trở về.
Dì Lý cầm cặp vé xem phim đi tìm Ngải Cảnh Sơ: “Tiểu Sơ, qua đây xem hộ dì xem phim này chiếu vào lúc nào, mắt dì kèm nhèm không nhìn rõ.”
Ngải Cảnh Sơ bỏ quyển sách xuống, nhận lấy vé: “Tám giờ tối nay dì ạ.”
“Ôi trời! Hôm nay dì đi mua ít đồ, được cửa hàng người ta tặng vé, giờ vẫn còn nhiều việc quá, làm sao giờ?”, dì Lý vỗ đùi, “Hay cháu cầm đi mà xem.”
“Rạp này cũng ngay đây thôi, để cháu lái xe đưa dì chú đi, còn chuyện gì bảo cháu, cháu làm thay.” Ngải Cảnh Sơ từ chối.
“Dì ngần này tuổi rồi vào rạp để tra tấn lỗ tai à? Thôi các cháu thanh niên đi đi, gọi bạn nào đó đi cùng đi.” Tốt nhất là bạn nữ, y tá nữa, bác sĩ nữ, học sinh nữ... đều được.
Bấy giờ Ngải Cảnh Sơ mới hiểu ra, chắc chắn là dì Lý nhận ra tâm trạng anh không tốt, đoán đã xảy ra chuyện gì khiến anh không vui nên mới tìm cách dỗ dành anh. Mặc dù từ nhỏ anh đã không còn bố mẹ, nhưng sự yêu thương anh nhận được chẳng hề thua kém người nào.
Ngải Cảnh Sơ gật đầu.
Dì Lý lấy thế làm hài lòng.
Ra khỏi nhà, Ngải Cảnh Sơ vốn định tản bộ mấy vòng rồi quay về, nhưng sợ họ nghi ngờ nên đành lái xe đi.
Anh chưa từng theo đuổi cô gái nào, không biết cách nói lời ngọt ngào, không biết cách dỗ dành người khác, không biết con gái thích gì, ghét gì. Thế nhưng từ hôm qua, anh đã nghĩ tới những vấn đề này, muốn gần gũi cô hơn, muốn trông thấy gương mặt cô, nghe thấy giọng nói của cô, chìm đắm trong hơi thở của cô, thậm chí khao khát muốn mang đến cho cô tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Nhưng nghĩ cái gì cũng không ra.
Hôm sau, Tăng Lý bịt khẩu trang chùm kín nửa khuôn mặt đến thư viện.
Trông thấy cô ở thang máy, chủ nhiệm Lý vội nói: “Ơ hay, anh đã đồng ý với thầy Ngải cho cô nghỉ phép rồi cơ mà? Còn đang định rủ mấy anh chị em tối nay tới thăm cô nữa.”
“Xin nghỉ ạ?”
“Ờ, thầy Ngải hôm qua gọi điện nói với anh là cô bị ngã xe, bảo anh cho cô nghỉ mấy hôm. Cô không biết à?” Chủ nhiệm Lý nói đầy ẩn ý.
Tăng Lý nghẹn họng, ngơ ngác.
“Thôi về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Công việc không cần lo, anh bảo Tiểu Ngô làm thay cô rồi.”
Sau đó, Tăng Lý được chủ nhiệm Lý tận tình đưa ra khỏi thang máy.
Cô ngồi trên ghế đá trước cửa thư viện, gọi điện cho Ngải Cảnh Sơ. Chắc anh đang bận, chuông vừa reo một tiếng đã bị tắt. Cô chẳng phải công nhân gương mẫu gì cho cam, không xin nghỉ phép chỉ vì cho rằng mình thấp cổ bé họng, hơn nữa vết thương thoạt nhìn ghê tợn nhưng chỉ là ngoài da, vậy nên không dám xin nghỉ. Hiện giờ lãnh đạo đã hào phóng như thế, chẳng dại gì mà không nhận, cô bèn cất di động, quay về nhà.
Giờ cao điểm, tàu điện ngầm chật ních. Tăng Lý đứng giữa đoàn người, dáng cô dong dỏng cao, lại đeo một cái khẩu trang y tế trắng toát nên rất thu hút ánh nhìn. Nhưng bỗng nhiên bên cạnh có một người đàn ông giơ tay lên trên để bám vào tay vịn, khuỷu tay vô tình va vào mặt Tăng Lý. Người đàn ông vội vàng nói xin lỗi.
Dù có đau đến chảy nước mắt, cô cũng chỉ có thể nói không sao.
Đúng lúc này Ngải Cảnh Sơ gọi điện tới.
“Vừa nãy tôi đang dạy.” Anh nói.
“Tôi muốn hỏi chuyện nghỉ phép, chủ nhiệm Lý nói anh xin phép hộ tôi.”
Nghe Tăng Lý nhắc tới vấn đề này, Ngải Cảnh Sơ mới nhớ ra: “À ừ, tôi quên không nhắc em. Em đi làm à?”
“Ừm. Nhưng anh Lý cho tôi về rồi.”
Người đàn ông ban nãy chưa hết áy náy, tiếp tục nói: “Xin lỗi cô, không phải tôi cố ý.”
Nghe thấy giọng nói lọt vào điện thoại, Ngải Cảnh Sơ nhíu mày: “Chuyện gì thế?”
“Trên tàu điện ngầm đông quá nên vừa bị va chạm một chút.”
“Có sao không?”
“Không sao.” Gì đến mức yếu ớt như thế chứ?
“Mấy ngày tới nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng đi ra ngoài nhiều. Lát nữa hết giờ làm tôi tới thăm em.” Anh dịu dàng nói.
Chẳng hiểu sao nghe vậy, trái tim cô lỡ mất nửa nhịp.
Về tới nhà, Tăng Lý vẫn thấy túi lựu còn nguyên ngoài cửa. Ban đầu cho rằng ai treo nhầm, giờ nghĩ lại xem ra không phải, cô bèn mang vào nhà.
Chiều tối, quả nhiên Ngô Vãn Hà dẫn đầu một đội quân kéo tới nhà Tăng Lý thăm người ốm.
“Chủ nhiệm Lý kêu tớ mang tiền thăm bệnh của công đoàn tới cho cậu đây. Anh ấy nói thanh niên nhiều chuyện để nói, anh ấy tới chỉ khiến mọi người không được thoải mái nên không đi cùng nữa.” Ngô Vãn Hà truyền đạt lại ý của lãnh đạo.
Ngoài Ngô Vãn Hà ra còn có vài đồng nghiệp khá thân, mọi người góp tiền mua rất nhiều hoa quả và đồ bổ đến, hết hỏi thăm cô vì sao ngã lại hỏi làm thế nào cô đến được bệnh viện, hết hỏi có đau đầu không lại hỏi bác sĩ nào khâu cho,... mỗi người một câu khiến cho căn phòng nhỏ nhộn nhịp hẳn lên.
Tăng Lý không kịp thích ứng với tình huống này, nói không rõ ràng liền vạch miếng gạc lên cho mọi người nhìn.
“Sao lại dùng loại chỉ thường à? Tưởng là phải dùng chỉ thẩm mĩ chứ nhỉ? Loại không cần cắt ý.”
“Bác sĩ bảo chỉ cần chỉ nhỏ, mũi khâu tỉ mỉ là được.” Tăng Lý đáp.
“Liệu có sẹo không? Sao lại không đến thẩm mĩ viện ấy?” Một đồng nghiệp nọ hỏi.
“Bác sĩ khoa hàm mặt cũng được mà, chuyên nghiệp không kém đâu.” Một người khác lên tiếng.
Tăng Lý vào bếp đun một siêu nước để pha trà. Lúc này có người gõ cửa, đang bận bịu nên cô nói: “Giúp tớ mở cửa với.”
“Mọi người để sót ai thế, giờ mới tới.” Ngô Vãn Hà vừa đi ra cửa thắc mắc, không ngờ lúc mở cửa lại trông thấy một anh chàng đẹp trai xách theo túi đồ gì đó đứng sừng sững bên ngoài.
Ngô Vãn Hà cảm thấy người này quen quen, sau đó lập tức nhận ra anh ta chính là vị danh y khó tính kia.
“Ngải... Ngải...” Ngô Vãn Hà lắp bắp.
Không đợi đối phương nói hết, Ngải Cảnh Sơ đã đi vào nhà, một tay xách túi hoa quả, một tay xách túi thức ăn.
Tăng Lý bưng nước trà từ bếp ra, trông thấy Ngải Cảnh Sơ, liền đảo mắt nhìn đồng nghiệp, nhất thời lúng túng.
Ngô Vãn Hà nhanh nhảu giới thiệu: “Chúng tôi là đồng nghiệp của Tăng Lý.”
Ngải Cảnh Sơ gật đầu chào hỏi.
Ngô Vãn Hà bổ sung: “Mọi người đã từng gặp nhau rồi.”
Ngải Cảnh Sơ lại phối hợp mỉm cười một cái. Thực ra, Tăng Lý đoán chừng anh vốn không nhớ mặt mọi người.
Sau đó, Ngải Cảnh Sơ mang nguyên liệu nấu ăn vào bếp, vừa đi vừa nói: “Anh mua thức ăn rồi, xem xem tối nay làm món ăn gì?”
Nghe vậy, mọi người có mặt ở đây dù chưa nghe tin đồn cũng lập tức hiểu ra: nam chủ nhân đã về nhà, còn mua cả thức ăn về nấu cơm. Đồng nghiệp nam độc thân lặng lẽ nắm chặt tay thở dài, đồng nghiệp nữ độc thân thì âm thầm quan sát.
Chợt nhớ tới cái gì, Ngải Cảnh Sơ đột nhiên quay đầu thốt ra một câu: “Mọi người ở lại ăn tối nhé!”
Tiếc là, đến khi anh sắp xếp các thứ và rửa tay xong, đi ra thì mọi người đồng loạt chào rồi ra về.
Ngải Cảnh Sơ lấy làm lạ. Anh nghĩ, vừa rồi mình rất nhiệt tình cơ mà, đối với đồng nghiệp ở trường học anh còn chẳng nhiệt tình như thế bao giờ.
“Tôi nói gì sai à?” Anh hỏi.
“Không...” Tăng Lý nghẹn.
“Không biết là có nhiều người như thế.”
“Họ biết tin tôi bị thương nên vừa tan biến làm liền tới thăm.” Tăng Lý giải thích.
“Đợi khi nào em khỏe thì mời mọi người ra ngoài ăn cơm đáp lễ.”
Cô không quá thông thạo việc đối nhân xử thế, nghe anh nói mới cảm thấy đúng là nên như vậy.
Ngải Cảnh Sơ vào bếp rửa măng tây, Tăng Lý đi theo định giúp.
“Đừng chạm vào nước!” Anh ngăn cô lại, “Phải chú ý vết thương ở mu bàn tay, không là có sẹo đấy.”
Anh vội vàng tới đây nấu cơm giúp cô là vì nguyên nhân này ư? Tăng Lý chợt thấy lòng ấm áp.
“Tôi có găng tay, đeo vào là được thôi.” Cô chìa tay ra cho anh xem.
Anh rửa đồ ăn rất cẩn thận, từng lá măng đều được cọ rửa kỹ lưỡng, còn sạch sẽ hơn cả Tăng Lý.
“Vỗ mạnh là được rồi.” Rửa tỉ mỉ thế này đến bao giờ mới xong?
“Mặt lá có thuốc trừ sâu và vi khuẩn.” Anh nói.
“Anh mắc chứng ưa sạch sẽ à?”
“Hơi hơi.” Anh thật thà đáp.
“Bình thường anh hay nấu cơm không?”
“Không.”
Tăng Lý ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, không nấu cơm nên mới có thời gian rảnh tới đây làm cho cô.
Anh bỗng hỏi: “Em ăn súp lơ không?”
“Có chứ!” Cô đáp.
“Em rửa thế nào?”
“Cắt thành miếng nhỏ rồi rửa thôi.” Dù sao cũng không thể tách ra mà rửa từng cành được!
“Lần sau em ngâm thử trong nước muối nhạt mấy phút sẽ phát hiện ra điều mới lạ.” Anh thờ ơ nói.
“Cái gì?” Tăng Lý tò mò.
“Phát hiện súp lơ em ăn từ trước đến nay thực ra đều rất tanh.”
Tưởng tượng ra hình ảnh kia, Tăng Lý đột nhiên thấy buồn nôn.
Ngải Cảnh Sơ không quên an ủi cô: “Thực ra hàm lượng protein cũng khá cao, rất tốt.”
Thế là Tăng Lý cả đời này không muốn ăn súp lơ nữa.
Bữa tối có ba món, măng tây, gạch cua đậu phụ và canh gà còn lại hôm qua. Khi Tăng Lý ăn miếng gạch cua đậu phụ đầu tiên, Ngải Cảnh Sơ dè dặt quan sát vẻ mặt cô, chỉ thấy cô cầm cái thìa xúc một miếng bỏ vào miệng nhai, đầu nghiêng nghiêng, ăn hết lại xúc thêm một miếng nữa. Lát sau, cô thì thầm như nói một mình: “Đậu mềm quá!”
Nghe vậy, anh không lên tiếng, môi tủm tỉm, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
Rửa bát xong, Ngải Cảnh Sơ trông thấy túi lựu để trên tủ dép: “Sao em không ăn?”
“Anh mang đến à?”
“Em cho là ai?” Anh hỏi ngược.
“Hôm qua anh tới đây à?”
“Ừ.”
“Gõ cửa không thấy ai ở nhà?”
“Ừ.” Ngải Cảnh Sơ thản nhiên đáp, mí mắt khẽ cụp xuống, không còn tỏ vẻ thích thú như ban nãy trêu chọc cô.
Gọi hơn mười cuộc điện thoại, đến nhà không thấy người, nên anh chạy đến quán cà phê, còn nói dối cô là chỉ đi ngang qua? Nghĩ tới đây, Tăng Lý đột nhiên cảm thấy trái tim như bị ai bóp nghẹn, có thứ cảm giác khó diễn tả thành lời.
Như thế... anh thích cô thật ư?
Không phải đồng cảm hay thương hại, không phải nhất thời xốc nổi, không phải cố ý bỡn cợt cô.
Anh ấy thích mình? Bốn chữ này cứ lởn vởn mãi trong đầu cô suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ kể từ sau nụ hôn kia. Cô thật sự không dám tin, anh thật sự thích mình.
Tăng Lý kéo chiếc ghế nhỏ đến cạnh bàn trà và ngồi xuống, cô đặt cái đĩa thường ngày hay bày hoa quả và hạt dưa lên bàn, cầm túi lựu lên, dùng dao tách từng lớp hạt ra, bỏ vào miệng. Hàm răng cắn nhẹ một cái, nước lựu chảy ra, thậm chí còn ngon hơn, ngọt hơn lựu cô mua ở siêu thị rất nhiều. Chẳng hiểu sao nước mắt tự dưng trào ra.
Tăng Lý quay lưng về phía Ngải Cảnh Sơ nên anh không phát hiện ra cô đang khóc.
Cô nhổ hạt vào cái đĩa trên bàn, sau đó há miệng thật to cắn một miếng, cố gắng nuốt cả nước mắt của mình vào trong.
Đột nhiên Ngải Cảnh Sơ nhận ra biểu hiện của cô có phần kì lạ.
“Sao thế?”
Tăng Lý không đáp, chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, miệng nhai lựu.
“Vừa nãy còn bình thường, sao đã khóc rồi?” Thấy cô khóc, hàng lông mày anh khẽ nhíu lại. Anh kéo cô đứng lên, lấy mấy tờ khăn giấy trong hộp bên cạnh, lau nước mắt giúp cô.
“Nước mắt chảy vào vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy.” Anh nói.
“Lựu không ngon.” Cô phụng phịu nói nhỏ.
“Không ngon thì vứt đi.”
“Phí của. Phải ăn hết.” Trong miệng vẫn còn hạt lựu, cô nói không rõ ràng.
“Ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy đấy!”
“Anh là bác sĩ cơ mà, không biết chữa à?” Giọng điệu xen lẫn sự tức giận.
Ngải Cảnh Sơ không tiếp lời, anh nhận ra lúc này cô hoàn toàn khác với cái vẻ dè dặt nhút nhát thường ngày. Anh chăm chú nhìn cô, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cô đang làm nũng.
Đưa ra kết luận này, nụ cười trên môi anh càng thêm tươi. Anh kéo cô vào lòng, để cô úp mặt vào ngực mình.
Tăng Lý vẫn đang cầm nửa quả lựu, nhất thời không biết hai tay nên làm gì, nước lựu ngoài miệng dính hết lên áo của anh.
“Bẩn áo anh rồi.” Anh thích sạch sẽ mà, thứ này giặt rất khó sạch.
Nhưng Ngải Cảnh Sơ không nhúc nhích.
“Này...” Cô nhắc nhở.
“Tăng Lý!” Anh bỗng gọi cô.
“Gì?” Giãy giụa vô hiệu, Tăng Lý đành tự dùng tay lau vết bẩn trên áo anh.
“Mỗi lần anh gọi đừng có “à” với “này” được không?” Giọng điệu thấp thoáng sự bất mãn.
“Thế gọi thế nào?”, Tăng Lý cố tình hỏi, “Thầy Ngải à?”
“Mẹ em gọi bố em thế nào?”
“Gọi tên.” Gia đình cô xưa nay đều như vậy, cô cũng chẳng có tên ở nhà. Ngày trước đến nhà bạn học chơi, thấy bạn bè đều được bố mẹ gọi bằng tên ở nhà, không khỏi ganh tị.
“Còn gì nữa không?”
Tăng Lý ngẫm nghĩ một lúc: “Còn.”
“Gì?”
“Quỷ sứ!” Lúc mẹ tức giận hay vui vẻ đều gọi bố như vậy.
Nghe hai chữ ấy, Ngải Cảnh Sơ mỉm cười.
Tăng Lý lén lút áp tai vào người anh. Anh cao hơn cô nửa cái đầu, lỗ tai cô vừa vặn đặt ở xương quai xanh của anh, cao hơn vị trí trái một chút nên không thể nghe rõ nhịp đập, nhưng hoàn toàn nghe rõ giọng nói của anh. Chắc chắn anh không biết, cô thích nghe giọng anh đến nhường nào, tiếc rằng, anh lại là người ít nói.