Ngay từ sáng sớm, Nàng đã bị lôi dậy, chuẩn bị y phục đầu tóc.
Đây sẽ là buổi sinh thần đáng nhớ nhất của nàng, sinh thần này giúp nàng trưởng thành hơn về suy nghĩ và lý trí.Tiếng nhạc tiếng trống vang khắp cung.Tam công chúa bước ra từ San Thúy Cung, trên người khoác lên cẩm phục vàng kim óng ả, bước đi kiêu hãnh, lên kiệu đến yến tiệc.Từ của bước vào, dưới sự chứng kiến của mọi quần thần, Doãn công công đọc thánh chỉ :" Tam công chúa- An Lạc Tuyết- nay đã tròn mười bảy, đoan trang hiền dịu, được lòng ý vua, phong làm An Hiền công chúa, ban tặng Ngọc Tỷ.
Hiếu kính với Hoàng thượng hoàng hậu, giúp đỡ huynh muội.
Phong thưởng!!!"-"Tạ chủ long ân "Nàng khấu đầu nhận lấy thánh chỉ bước đến bên Hoàng thượng , nhận lấy ngọc tỷ, bước đến bên hoàng hậu nhận ban tặng.-" Tuyết nhi, ta biết con không thiếu một thứ gì, nên là ta chỉ có thứ này muốn con giữ".
Nói rồi Hoàng Hậu rút chiếc châm cài trên tóc xuống, chiếc châm vàng tinh xảo, chạm khắc hoa bướm tinh khiết : " Chiếc châm này là của ngạch nương con tặng ta, ta vẫn luôn cất giữ cẩn thận, nay ta tặng lại cho con"An Lạc Tuyết nhìn chiếc châm, đón lấy cài lên tóc mình, quay về ta lễ :" Nhi thần tạ ơn "Thái tử cùng Thái tử phi tặng rương vàng mẫu đất.Sứ giả quần thần không khỏi ca thán, tam công chúa này, quả nhiên không hề tầm thường như lời đồn.An Lạc Dung ngồi một bên, trong thoáng chốc ánh mắt căm ghét lộ ra, so ra thì quả nhiên cô ta với An Lạc Tuyết một trời một vực, cô ta thu lại ánh mắt căm phẫn, lại ngước nhìn Tấn Dương Vương của Hoả Vũ Quốc.
Chàng ta thật anh tuấn, nắm binh quyền trong tay, nếu lấy được chàng ta, chẳng phải trên hàng vạn người hay sao.Dư Thái Hoà cảm nhận ánh mắt của An Lạc Dung dành cho mình, quay ra nhìn lại.
Toàn bộ cảnh này được Lạc Tuyết thu hết vào mắt.
Tiện nhân ngay cả trong buổi lễ của ta cũng dám liếc mắt đưa tình với người nam nhân ta nhắm trúng, ả đê tiện.Thái Tử cũng nhìn ra cục diện tam giác này.
Trong đầu không ngừng suy tính mọi thứ.Tiếp theo là màn tặng quà của các sứ giả, Doãn công công chiêu đọc"Tứ Vương của Lãnh ly quốc " : Hắn bước ra, dáng người cao to vạm vỡ, dù hơi thô kệch nhưng vẫn rất anh tuấn tiêu sái: " Nhìn ra được tam công chúa không thiếu một thứ gì, nhưng chắc chắn, có một thứ tam công chúa chưa có."Lạc Tuyết nhẹ uống hớp trà, nhíu mày nhìn hắn: " Tứ Vương, xin ngài ngài hãy để ý đến cách gọi, ta đã được phong hàm, ngài nên gọi ta là An Hiền công chúa, tránh mạo phạm."-"Ha ha, quả nhiên Tam công chúa rất kiêu ngạo, ta thích ta thích.
Được rồi, An Hiền công chúa, đây là bộ y phục lông gấu, được làm hoàn toàn bằng lông của con gấu cái, trắng tinh khiết, mềm mại ấm áp,giữ ấm mùa đông chắc chắn, An Hiền công chúa chưa có, ta mong món quà này giúp ích cho Công chúa ngày đông lạnh giá."-"Đa tạ Tứ Vương""Tấn Dương Vương của Hoả vũ quốc"Đây là người nàng mong chờ đã lâu, chàng ấy, liệu có nhớ một tiểu cô nương hồi nhỏ đã giúp chàng.Nhưng mà, ánh mắt hắn nhìn nàng, bình yên, không gợn sóng, lại pha chút lạnh lùng vốn có, ánh mắt này không giống với ánh mắt lúc nãy đã nhìn An Lạc Dung.-"Hoả Vũ Quốc xin dâng tặng công chúa tượng hoa sen lưu ly, tượng này, ban đêm sẽ phát sáng, toả một mùi hương dễ chịu giúp an thần giấc ngủ."Nàng hụt hẫng hơi lộc vẻ thất vọng, năm nào sinh thần nàng, Hoả vũ quốc chả tặng mấy món đồ lưu ly này, trong cung nàng chất cả đống vật phẩm lưu ly, nhìn năm nay, vẫn không có gì đặc sắc.-"Đa ta tấm lòng của Hoả Vũ Quốc, đa ta Tấn Dương Vương".
.