Cưng chiều anh đào

Quý Anh cúi đầu nhìn tách trà vỡ nát, trong đầu từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi.
 
Rõ ràng lần trước gặp ở tiệm trà ánh mắt của anh lạnh lùng, thậm chí một biểu cảm dư thừa cũng không có, làm sao có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên được? 
 
Nhìn thấy ba người đàn ông ngồi trên sô pha đều đang nhìn về phía mình, ánh mắt sáng quắc, Quý Anh mấp máy môi nhất thời không thể phản bác được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người làm đi tới dọn những mảnh vỡ của tách trà, Quý Anh áy náy nhìn hành động của người kia, giải thích với bố và anh: “Mẹ đã ngủ rồi, con xuống dưới pha trà.”
 
Quý Thiên Trạch ngăn Quý Anh lại, nhẹ nhàng nói: “Anh Anh, ngồi xuống đây đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
 
Quý Anh do dự tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh bố, vừa hay lại đối diện với Phó Cảnh Thâm.
 
Cô cúi mắt xuống tránh khỏi ánh mắt sâu thẳm của anh: “Nói chuyện gì vậy ạ?"
 
Quý Thiên Trạch nói thẳng vào vấn đề: “Hôn sự của con với Phó Cảnh Thâm”.
 
“Ồ…” Quý Anh rũ mắt xuống, những ngón tay trắng nõn vô thức cuộn tròn vào nhau: “Bố đồng ý sao?”
 
“Lúc nãy bố đã cùng Phó Cảnh Thâm nói chuyện một lúc, đại khái đã thảo luận xong những vấn đề quan trọng rồi.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó Quý Thiên Trạch tóm tắt ngắn gọn lại nội dung.
 
Sau khi nghe thấy 4 chữ “Tay trắng ra đi”, đôi mắt xinh đẹp của Quý Anh mở to, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện: “Anh đừng có mà kích động.”
 
Khóe miệng Phó Cảnh Thâm hơi kéo lên, nhẹ nhàng cười nói: “Hoa Anh Đào, em không tin tưởng anh, cũng không tin tưởng bản thân mình sao?”
 
Thấy mình không thể nói chuyện với anh, Quý Anh dứt khoát ôm cánh tay của bố, lo lắng nói: “Bố, con không có ý đó, đừng như vậy mà được không?”
 
Phó Thiên Trạch che miệng ho một tiếng, thật sự muốn nhắc nhở con gái mình không nên cảm thấy đau lòng cho đàn ông trước khi kết hôn, như vậy liệu sau này sẽ không bị người khác dễ dàng nắm thóp chứ? Nhưng Phó Cảnh Thâm đang ở đây, ông ta thân là bậc cha chú, thật không thể mở miệng nói như thế.
 
May mắn là Quý Thâm ở bên cạnh đã thoáng nhìn thấy nụ cười giấu trong ánh mắt của Phó Cảnh Thâm, anh ấy nhíu mày không dám tin. 
 
“Anh Anh, chuyện này là anh ta tự nguyện, em không cần bận tâm đâu.”
 
Quý Anh vẫn muốn nói, Quý Thiên Trạch đã nhẹ nhàng cho qua vấn đề này, cười ha ha nói: “Nếu không còn gì cần nói nữa, việc này cứ quyết định vậy nhé.”. 
 
Ông ta gật đầu một cái với Phó Cảnh Thâm: “Chú sẽ đích thân nói chuyện này với người lớn, sau đó sẽ cùng nhau định ngày lành.”
 
Phó Cảnh Thâm đứng dậy, khách sáo gật đầu: “Đã lãng phí thời gian của chú rồi.”
 
“Cháu không quấy rầy nữa, làm phiền chú giúp cháu gửi lời hỏi thăm đến dì Quý.”
 
Quý Thiên Trạch vỗ vỗ vai anh, nói: “Cũng giúp chú gửi lời hỏi thăm đến ông Phó nhé.”
 
Nghe thấy Phó Cảnh Thâm muốn ra về, Quý Anh ôm đầy lời muốn nói trong bụng không biết nói ra thế nào, vội vàng kéo váy đứng lên: “Em…”.
 
Quý Thâm còn đang vội đến công ty, nghe vậy liền cầm chiếc cặp đựng tài liệu bên tay lên: “Vừa khéo, cùng đi chung đi.”
 
Ba người cùng nhau đi ra khỏi nhà họ Quý, Phó Cảnh Thâm đi sau Quý Thâm nửa bước, đợi Quý Anh đằng sau đuổi kịp theo.
 
Quý Anh đến giờ vẫn không biết làm sao đối mặt với sức nặng của bốn chữ “Tay trắng ra đi”, cụp mắt chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
 
Đột nhiên, bàn tay đang buông lỏng bên cạnh bị một lòng bàn tay lớn ấm áp nắm lấy siết chặt lại. Người đàn ông này càng ngày càng ngang ngược hơn so với trước đây, những đốt ngón tay rắn chắc của anh len lỏi cắm chặt vào những kẽ ngón tay của cô đến mười ngón đan vào nhau. 
 
Lông mi của Quý Anh run lên, cô ngước lên rồi ra hiệu bằng ánh mắt: “Anh đang làm gì vậy?”
 
Phó Cảnh Thâm kéo khóe môi lên, một lời cũng không nói, tiếp tục kéo cô đi về phía trước.
 
Quý Thâm đã đi đến cổng sắt, dường như có cảm giác gì đó đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai người tay trong tay lập tức nhíu mày lại.
 
Giống như một đôi trẻ bị bắt gặp yêu đương sớm, cô theo bản năng muốn rút tay ra nhưng lại bị Phó Cảnh Thâm nắm chặt hơn. Anh ghé vào tai cô, thì thầm: “Hoa Anh Đào, em cần phải thích nghi với anh.”

 
Tai Quý Anh liền nóng lên nhìn sang chỗ khác, lại nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ cổ họng Phó Cảnh Thâm.
 
Đợi đến khi quay đầu nhìn qua, Quý Thâm ở cửa vào đã sớm không thấy bóng dáng. Một giây sau, một tiếng “rầm” lớn vang lên. Đó là tiếng đóng cửa xe, trong nháy mắt, chiếc Maybach của Quý Thâm đã đi được một đoạn xa.
 
Cô cùng Phó Cảnh Thâm đi đến cửa, xe của anh đã dừng ở bên ngoài rồi.
 
Quý Anh dừng bước, ngẩng mặt lên nhìn anh, mím đôi môi đỏ lại, nghiêm túc nói: “Anh không nên nói như vậy.”
 
“Cái gì mà “Tay trắng ra đi”… đối với anh không công bằng.”
 
Đột nhiên, Phó Cảnh Thâm hơi nghiêng người, cúi xuống gần với chiều cao của cô, lại trả lời một câu không liên quan: “Sao đột nhiên em lại thấp như vậy nhỉ?”.
 
Quý Anh: “?”
 
Cô dừng lại một giây nhìn lại bản thân mình. Bởi vì ở nhà nên cô không mang giày cao gót, vì thế thấp đi vài cm, ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy chóp mũi của người đàn ông.
 
Quý Anh phồng má lên quên mất lời mình vừa hỏi lúc nãy, giận dỗi nhìn chằm chằm anh.
 
“Đi thong thả, em không tiễn nữa đâu.”
 
Phó Cảnh Thâm phì cười, xoa xoa đầu cô: “Trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt”. Nói xong, anh liền nới lỏng bàn tay đang nắm chặt : “Lần sau mình gặp.”
 
Quý Anh đứng yên tại chỗ, trước khi Phó Cảnh Thâm quay người lên xe cô không kiềm lòng được gọi anh: “Anh ba”.
 
Phó Cảnh Thâm quay đầu lại: “Ừm?”
 
Đôi môi đỏ của Quý Anh hơi do dự mấp máy: “Vừa gặp đã yêu, tình cảm khó nén.” 
 
“Câu này là… Bịa đặt à?”
 
Phó Cảnh Thâm nhìn cô, dường như có thể nhìn thẳng vào đáy lòng cô.
 
Đôi mi của Quý Anh rũ xuống, đầu ngón tay gầy guộc trắng nõn vô thức nắm chặt vào tay vịn cửa sắt.
 
Một lúc lâu sau, Phó Cảnh Thâm cười nói: “Anh cũng không phải viết tiểu thuyết, bịa chuyện cái gì chứ?”
 
“Vậy anh là…” Tim của Quý Anh lỡ một nhịp đập.
 
Phó Cảnh Thâm: “Là nghiêm túc đấy.”
 
“Nhưng em, em…”, Quý Anh đột nhiên không biết nói như thế nào nữa, hơi khó xử nhìn người đàn ông: “Em vẫn chưa có…”
 
“Anh biết rồi.”
 
Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói: “Vì vậy, tương lai còn dài.”
 
Lễ thành hôn trọng đại của hai nhà nhanh chóng được công bố, trong nháy mắt đã lan rộng ra khắp nơi. 
 
Hai ông cụ của hai nhà rất vui mừng khi chứng kiến hôn sự này, rất nhanh, tất cả công việc cần chuẩn bị trước hôn sự đã được gấp rút hoàn thành.
 
Vu Uyển Thanh dưỡng thương trong nửa tháng, ngay khi khỏe lại đã dồn hết tâm trí vào việc chuẩn bị hôn sự của Quý Anh. 
 
Vì Quý Anh vẫn chưa tốt nghiệp, hai nhà bàn bạc tạm thời hoãn đám cưới đến sau khi cô tốt nghiệp. Sau khi hoàn thành thỏa thuận trước hôn nhân và phân chia minh bạch tài sản, có thể đi lấy giấy chứng nhận kết hôn trước.
 
Quý Anh bận rộn giải quyết những việc rườm rà sau đó, đối với Vũ Lâm Linh cũng buông lỏng quản lý, huống chi đi đến Huy Châu vốn rất tốn thời gian.
 
Cứ như vậy không hay không biết mà bận cả nửa tháng.
 
Buổi tối, Phó Cảnh Thâm ở nhà họ Phó ăn cơm.
 
Kể từ khi Quý Thiên Trạch đồng ý hôn sự, ông cụ Phó vui vẻ cứ như trẻ lại mười tuổi vậy, cả ngày việc ông cụ thích làm nhất là mở lịch ra xem ngày. Từ ngày lấy giấy chứng nhận đến lúc đám cưới, thậm chí xem đến mấy năm sau, những ngày tốt để sinh con cũng khoanh tròn lại. 

 
Sau khi Phó Cảnh Thâm ăn cơm xong, tiện tay lật lật cuốn lịch của ông cụ, xem đến cuối cùng liền nhàn nhạt nói: “Không nhất định phải có con.”
 
Ông cụ Phó sững sờ: “Sao?”
 
“Hoa Anh Đào còn nhỏ, sức khỏe yếu.”
 
Phó Cảnh Thâm bỏ cuốn lịch xuống: “Không thích hợp có con.”
 
Ông cụ Phó sững sờ một lúc, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Là do ông không cân nhắc đến.”
 
Vẻ mặt ông ngưng trọng: “Đợi Hoa Anh Đào gả vào nhà chúng ta rồi, ông nội sẽ bồi bổ cho con bé. Con bé là một cô bé ngoan, cần phải tăng cân lên một xíu.”
 
Khóe môi Phó Cảnh Thâm hơi cong lên: “Đợi sau khi cưới về nhà rồi hãy nói.”
 
“Ừ được, bố cháu hôm qua mới gọi điện thoại cho ông, hỏi về hôn sự của cháu.” 
 
Ông cụ Phó nuốt xuống một ngụm canh cuối cùng, đột nhiên nói.
 
Sau khi nghe thấy câu đó, Phó Cảnh Thâm thậm chí không thèm nhấc mí mắt, tiếp tục nghe ông cụ nói chuyện.
 
Phó Viễn có năng lực nhưng lại ham chơi, ngay khi Phó Cảnh Thâm làm được việc Phó Viễn đã giao mọi việc trong tập đoàn cho anh, còn bản thân mình vội vàng chạy đến Bắc Kinh quản lý chi nhánh. Ông cụ Phó đối với ông ta cũng không còn cách nào khác, điều kiện duy nhất chính là không được ở bên ngoài sinh con ngoài giá thú, nếu không thì ngay cả cửa cũng đừng mong được vào.
 
“Bố cháu nói, nó cũng chưa gặp được Hoa Anh Đào, vì vậy ngày nào đó cả hai nhà gặp gỡ rồi cùng ăn một bữa với nhau.” Ông cụ Phó ngừng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: “Cháu gọi cho mẹ cháu sao rồi?”
 
“Kết hôn là chuyện đại sự, đến lúc hai nhà ngồi lại với nhau, Quý gia thì con cháu đầy đàn, nhà chúng ta lại chỉ có hai ông cháu, tính thêm nhà của cô cháu nữa, nhìn thế nào cũng không thích hợp, cháu nói có đúng không?”
 
Mẹ của Phó Cảnh Thâm, Tạ Lăng, là người Thành phố Cảng, ngay khi dự án mà họ hợp tác kết thúc đã ly hôn với Phó Viễn. Sau khi trở về thành phố Cảng tranh giành tài sản với anh chị em họ hàng. Đừng nói đến ông cụ Phó, ngay cả Phó Cảnh Thâm một năm cũng không liên lạc với Tạ Lăng được mấy lần.
 
Nói xong, ông cụ Phó ngó đầu nhìn về trước, lặng lẽ đánh giá biểu cảm của cháu mình.
 
Sắc mặt của Phó Cảnh Thâm bình tĩnh, ngón tay thon dài xoay xoay điện thoại trong tay, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh nhạt: “Nói sau đi.”
 
Sau bữa cơm, Phó Cảnh Thâm không ngồi lại nhà cũ lâu, chào ông cụ Phó: “Cháu về công ty đây.”
 
Ông cụ Phó gật gật đầu, thở dài: “Ừ.”
 
Phó Cảnh Thâm ngồi lên xe, tài xế khởi động xe. Ngoài cửa sổ xe cộ đông đúc, ánh đèn LED xuyên qua những chiếc xe chạy qua, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
 
Trong không gian im lặng, điện thoại rung lên mấy lần hiển thị có tin nhắn đến.
 
Anh cụp mắt xuống, thấy Yến Hàng gửi tin nhắn trong nhóm: [Có ai ra ngoài uống rượu không!]
 
[Em đây thất tình rồi…]
 
Mấy giây sau.
 
Giang Thành: [Cậu đã từng yêu đương rồi à?]
 
Yến Hàng: [ ? Ể, không phải chứ, anh nói vậy là có ý gì?]


 
Hứa Châu cũng bất ngờ xuất hiện: [Yo, làm sao lại thất tình? Nói ra để anh vui xíu nào]
 
Yến Hàng: [Em khinh! Có còn là anh em không thế hả?]
 
Yến Hàng oa oa kêu loạn lên: [@F, bọn họ đều không phải là người, anh ba, anh ra ngoài uống rượu với em đi?]
 

Phó Cảnh Thâm chạm vào màn hình: [?]
 
Yến Hàng như tìm thấy tâm phúc của mình, gửi cho Phó Cảnh Thâm vào biểu tượng cảm xúc khóc lớn, sau đó lại gửi đến một đoạn tin nhắn thoại.
 
Nếu như thường lệ, Phó Cảnh Thâm căn bản sẽ không để ý đến loại tin nhắn thoại này, nhưng lần này, anh lại hiếm khi kiên nhẫn chuyển thành tin nhắn văn bản. 
 
[Nửa tháng rồi! Đã nửa tháng em không gặp được cô chủ của Vũ Lâm Linh rồi, anh có biết nửa tháng qua em sống như thế nào không!] 
 
Sau đó lại gửi đến một tin nhắn thoại.
 
Phó Cảnh Thâm mặt không cảm xúc tiếp tục chuyển thành tin nhắn văn bản.
 
[Em hôm nay nhịn không nổi nữa, đã đi hỏi quản lý Trần của Vũ Lâm Linh, các anh đoán xem kết quả như thế nào?]
 
Hứa Châu hứng thú hỏi: [Kết quả làm nào?]
 
[Kết quả là người ta đã đính hôn từ sớm rồi, và còn sắp kết hôn nữa! Các anh nói xem ca này thì phải đập chậu cướp hoa như thế nào đây?]
 
Đọc đến đây, Phó Cảnh Thâm cười khẩy một tiếng, trực tiếp hỏi Yến Hàng: [Địa điểm.]
 
Yến Hàng: [Đúng là chỉ có anh ba là anh em tốt, em ở phòng B302 của Phong Lộng đợi anh.]
 
Phó Cảnh Thâm không nói nữa, hai người còn lại trong nhóm thấy anh muốn đi lập tức thay đổi thái độ, nói sẽ cùng đi. Vì vậy, một đêm dài vì Yến Hàng “thất tình” lại biến thành một buổi tụ tập của anh em.
 
Phó Cảnh Thâm thoát khỏi nhóm chat, trực tiếp gọi điện cho Quý Anh.
 
Đợi khoảng mấy giây, đầu bên kia mới bắt máy, một giọng nói lanh lảnh từ micro truyền đến: “Anh ba?”
 
Phó Cảnh Thâm mở miệng hỏi: “Đã ăn cơm chưa? Đang làm gì thế?”
 
Quý Anh: “Đã ăn rồi, đang làm bài tập.”
 
Nghe vậy, Phó Cảnh Thâm khẽ cười. Mỗi lần gọi điện thoại cho cô bé này, hỏi cái gì thì đầu bên kia đều thành thật trả lời, vô cùng ngoan ngoãn.
 
“Có thời gian ra ngoài không?”
 
Quý Anh ngạc nhiên: “… Bây giờ sao?”
 
Phó Cảnh Thâm: “Không được sao?”
 
“Cũng không phải là không được…” Dù còn do dự nhưng giọng nói của Quý Anh lại tràn đầy vẻ vui mừng thiếu kìm nén: “Chỉ là, không biết mẹ có cho em ra ngoài hay không.”
 
Phó Cảnh Thâm liếc nhìn vị trí của con đường: “Chỉ cần nói đi với anh, được không? Anh đến đón em.”
 
“Em cảm thấy… Chắc là có thể đó. Anh ba muốn đưa em đi đâu vậy?”
 
Phó Cảnh Thâm cười lên một tiếng: “Đi gặp mấy người anh em.”
 
“Đi gặp bạn của anh à?”
 
Phó Cảnh Thâm: “Có thể không?”
 
Quý Anh im lặng vài giây, ngay khi Phó Cảnh Thâm cho rằng cô đang khó xử, đầu dây bên kia đột nhiên hỏi: “Vậy em có cần trang điểm thật đẹp không?”
 
Phó Cảnh Thâm: “Tại sao?”
 
Quý Anh lại dừng lại một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Cho anh chút mặt mũi.”
 
“Ồ.” Phó Cảnh Thâm che miệng lại, anh rất muốn cười: “Yên tâm.”
 
“Em có thể đến, chính là cho anh mặt mũi rồi.”
 
Quý Anh nghe vậy, vội vội vàng vàng muốn cúp điện thoại: “Em cúp máy đây!”
 
Cúp máy rồi, Phó Cảnh Thâm nhìn vào điện thoại một lúc lâu không động đậy.
 
Ngay lúc này dường như bao nhiêu phiền muộn, buồn bực tích tụ trong lồng ngực đều nhẹ nhàng tan biến.
 
Phó Cảnh Thâm chống cằm, lặng lẽ kêu tài xế đổi đường đi.
 
Yến Hàng ngồi một mình bên cái bàn trong phòng bao, trước mặt là một dãy các chai rượu.
 

Giang Thành và Hứa Châu người trước người sau vội vàng đến, nhìn thấy Yến Hàng vừa uống rượu vừa cầm micro hát [Bản tình ca cô đơn]
 
“Tìm người mình yêu nhất, yêu sâu đậm nhất, thân thiết nhất, những người yêu nhau cùng tạm biệt sự độc thân…”
 
“Không yêu, bỏ lỡ rồi, và để lại tôi cô đơn một mình, cô đơn hát tình ca…”
 
Bước chân hai người dừng lại, nhìn nhau một lúc, cả hai đều nhìn ra ý muốn quay đầu rời đi trong mắt đối phương. 
 
Nhưng thật đáng tiếc, Yến Hàng đang gào khóc thảm thiết đã nhìn thấy bọn họ: “Anh Thành! Anh Châu!”
 
“Thành phố này lại có thêm một người buồn rồi!”
 
Hai người miễn cưỡng ngồi xuống, Hứa Châu liếc nhìn chai rượu có độ cồn thấp trong tay Yến Hàng, lười biếng nói: “Đừng uống nữa, cái này uống cũng không say.”
 
Yến Hàng: “…”
 
“Nếu thật sự muốn uống thì lấy hai chai rượu trắng đi.” Giang Thành nói: “Hai người mỗi người một chai.”
 
Yến Hàng: “…”
 
Anh ta nặng nề bỏ chai rượu xuống: “Hai người thì biết cái gì? Cái em uống là rượu sao? Cái em uống chính là đau lòng!”
 
Hứa Châu lười biếng nhếch môi, trượt trượt điện thoại: “Ngồi đây uống rượu thì có ý nghĩa gì, gọi hai cô gái đến cùng cậu uống rượu ca hát đi.”
 
Vừa định gọi điện thoại, đột nhiên ánh mắt của anh ta dừng lại, sau đó hét lên một tiếng: “Mẹ kiếp!”
 
“Trời mẹ anh kêu cái quỷ gì vậy?” Yến Hàng kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn qua.
 
“Xem, xem nhóm chat đi!” 
 
Biểu cảm của Hứa Châu đã không thể dùng từ kinh sợ để biểu đạt nữa.
 
Yến Hàng, Giang Thành cùng nhau mò vào điện thoại, vào thời khắc mở nhóm chat ra cả hai không hẹn mà cùng mắng chửi một câu.
 
Chỉ thấy trên nhóm Wechat, bất ngờ hiện lên một tin nhắn mới nhất từ 10 phút trước ——:
 
F: [Tối nay sẽ dắt chị dâu của các chú đến đấy, dọn dẹp sạch sẽ địa điểm cho tôi.]
 
Giang Thành và Hứa Châu hoàn toàn choáng ngợp, nhất thời bỏ quên Yến Hàng “thất tình” ra khỏi tâm trí.
 
“Mẹ ơi, hôm nay tôi chưa có tắm rửa.” Giang Thành ngửi ngửi quanh áo sơ mi của mình: “Toàn là mùi khói thuốc thôi.”
 
Hứa Châu cũng vội vàng dập tắt điếu thuốc, mở cửa sổ để tản mùi trong phòng, đồng thời đá vào Yến Hàng một cái: “Nhanh lên! Cất mấy chai rượu của cậu đi!”
 
Yến Hàng tức giận: “Mẹ kiếp hai người chuẩn bị gặp Quan Âm à? Sao không đi tắm, thắp hương ăn chay trong bảy ngày đi! Lắm chuyện thật.” 
 
Nói thì nói như vậy, Yến Hàng cũng cam chịu mà thu dọn đống chai rượu. Không phải sợ cái gì khác, chỉ sợ anh ba tự mình ra tay thôi.
 
Nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, đổi bài tình ca thành tiếng đàn dương cầm du dương, mấy người chỉnh lại áo sơ mi, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
 
Ước chừng mười lăm phút trôi qua, Yến Hàng chờ đợi có chút buồn chán: “Hai người nói chuyện cũng không nói à? Chẳng phải chỉ là một cô gái thôi sao? Tuy nhiên xinh đẹp một chút, có khí chất một chút, nhưng em có thể cam đoan, không có người nào có thể so sánh được với cô chủ của Vũ Lâm Linh…”
 
Anh ta còn chưa nói xong, cửa lớn của phòng bao đột ngột bị đẩy ra, có người lần lượt bước vào.
 
Người trước mặt cao lớn, phong thái lạnh lùng, chính là Phó Cảnh Thâm.
 
Ba người rướn cổ nhìn ra đằng sau, chỉ thấy ở nơi người đàn ông cao lớn đang đứng chắn lại lộ ra một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, bắp chân trắng nõn bóng loáng. Lại nhìn lên lần nữa, một người đẹp có dáng người mảnh khảnh với vòng eo thon thả. 
 
Ngay sau đó, từ phía sau cánh tay của người đàn ông lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thanh tú, đôi mắt đẹp như xuyên thấu qua làn nước mùa thu.
 
Sự yên tĩnh bao trùm cả phòng bao.
 
Hứa Châu và Giang Thành há miệng, nhìn không chớp mắt, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt đen láy, âm u của Phó Cảnh Thâm đã vội ho nhẹ một tiếng, xấu hổ dời mắt đi chỗ khác.
 
Chỉ có Yến Hàng không nhận ra điều đó, mở to mắt đi về phía cửa. Anh ta nhìn Quý Anh, lại nhìn sáng Phó Cảnh Thâm, quay qua quay lại mấy lần.
 
“Em thật sự đã uống quá nhiều rồi sao?”
 
“Không phải…” Yến Hàng dùng sức dụi dụi mắt: “Sao tự dưng lại nhìn chị dâu thành ra người trong mộng của em vậy?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận