Cưng chiều anh đào

Đầu ngón tay cảm nhận được kết cấu kim loại lạnh lẽo của khóa thắt lưng, cánh tay Quý Anh run lên, nhưng ngón tay cô đã bị người đàn ông giữ chặt.
 
Phó Cảnh Thâm chậm rãi hỏi cô: "Cởi được không?"
 
Quý Anh nhướng mi, lắc đầu liên tục: "Không."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vừa khéo.” Phó Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Học đi.”
 
Tại sao cô lại phải học cách cởi thắt lưng...
 
Quý Anh khóc không ra nước mắt.
 
Đầu ngón tay cô đẫm mồ hôi, cúi đầu thì thấy Phó Cảnh Thâm đang nắm tay cô, không biết mò mẫm vào đâu, “cạch” một tiếng, khóa thắt lưng bung ra.
 
Quý Anh căn bản không dám nhìn chỗ ấy. Chỉ liếc mắt nhìn hàng cơ bụng ngay ngắn của người đàn ông, đường nhân ngư lan rộng rõ ràng.
 
“Cởi được rồi.” Quý Anh quay mặt sang một bên, thấp giọng nhắc nhở.
 
“Hoa anh đào.” Phó Cảnh Thâm vuốt ve khóe mắt xinh đẹp hơn vì xấu hổ của cô, anh hơi nhướng mày: “Chuyện thương lượng không hẳn phải là thương lượng thế này."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dùng sức siết chặt những ngón tay của cô, từ từ rút thắt lưng ra, ném lên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh.
 
Tiếng va chạm của chiếc khóa kim loại ập vào màng nhĩ.
 
Tim Quý Anh đập mạnh như trống, không biết liệu anh còn muốn cởi đến đâu...
 
Dường như từng phút từng giây tiếp theo đều vô cùng dài.
 
“Phải thể hiện chút thành ý.” Cô nghe anh nói.
 
Quý Anh hé môi, ánh mắt hiện vẻ lên án. Cô thế này còn chưa đủ thành ý sao?
 
Quý Anh thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, dùng cổ tay mảnh khảnh ôm cổ người đàn ông từ phía sau, mi khẽ rung, kiễng mũi chân, đôi môi đỏ mọng lướt sát qua môi của anh rồi nhẹ nhàng chạm vào môi mỏng của anh.
 
Người đàn ông thuận thế vòng tay qua eo cô.
 
Cô nhắm mắt lại nhớ lại bộ phim thần tượng mà cô đã xem cùng mẹ. Đôi môi dừng lại một lúc, rồi dứt khoát di chuyển xuống, đến cằm, rồi đến cổ. Cuối cùng, Quý Anh hôn lên yết hầu đang nhô cao của người đàn ông, sau đó hé môi cắn nhẹ một cái.
 
Vòng tay dưới eo đột nhiên siết chặt, Quý Anh suýt chút không còn sức để khép lại nhát cắn.
 
Hô hấp của Phó Cảnh Thâm cũng đột nhiên trở nên nặng nề, anh gọi: “Hoa anh đào, đây không phải thành ý.”
 
Dù tính tình có điềm tĩnh đến đâu thì lúc này cũng sắp không kiềm được, Quý Anh như giận như không trừng anh, ánh mắt như đang nói "Anh còn muốn em thế nào?", tràn đầy xấu hổ.
 
Phó Cảnh Thâm dùng lòng bàn tay xoa xoa lưng dưới của cô dường như ám chỉ, đột nhiên cười khẽ: “Em như này là đang…“
 
"Quyến rũ anh."
 
Quý Anh: ?!
 
Một giây sau, hơi thở tê dại của người đàn ông phả vào tai cô, bàn tay gầy của anh nắm chặt lấy tay cô.
 
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Quý Anh một mình chạy từng bước nhỏ ra ngoài, ngón tay thon dài nắm chặt thành ghế sô pha, sau đó buông ra.
 
Cửa phòng tắm phía sau bị mở ra.
 
Quý Anh vô thức quay đầu lại, ánh mắt bắt gặp Phó Cảnh Thâm đang tắm xong đứng ở cửa phòng tắm.
 
Phòng ngủ hoàn toàn yên ắng...
 
Cho đến khi ánh mắt sắc bén của người đàn ông như lời nhắc nhở soi thẳng vào cô, anh thản nhiên hỏi:
 
"Còn chưa quen sao?"
 
...
 
Quý Anh vừa xấu hổ vừa tức giận, cô vùi đầu vào khuỷu tay, không chịu nói lời nào. Không ai nói cho cô biết, sau khi kết hôn sẽ xảy ra một chuyện khủng khiếp như vậy...
 
Phó Cảnh Thâm không nói nữa, anh đứng thay quần áo ở một bên để cô có thời gian ổn định tinh thần.
 
Mãi đến khi dì Vương gõ cửa: "Thưa cậu, mợ chủ, cơm đã dọn xong."
 
Phó Cảnh Thâm lên tiếng và liếc nhìn cô gái chỉ để lộ ra cái ót.
 
"Ăn cơm thôi."
 
Lúc này Quý Anh mới chậm rãi nhướng mi, muốn nói lại thôi mà nhìn Phó Cảnh Thâm.
 
Hít một hơi thật sâu.
 
Mà thôi. Tuy quá trình vất vả, nhưng ít nhất kết quả vẫn tốt.
 

 
Đã có những lời của Phó Cảnh Thâm, Quý Anh và Trần Du tập trung hết vào kế hoạch cho chuyến đi đến Huy Châu trong vài ngày tới.
 
Khởi hành vào sáng thứ bảy, quay về vào sáng thứ hai, còn có thể bắt kịp lớp học buổi chiều.
 
Đối với chuyến đi lần này của cô, Phó Cảnh Thâm không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ một ngày trước khi đi, sau khi nghe kế hoạch của cô, anh nhận xét: "Không tồi."
 
"Nhưng anh đã đặt phòng khách sạn cho em rồi."
 
Quý Anh sững sờ: "Đặt rồi á? Khách sạn nào?"
 
Phó Cảnh Thâm đưa cho cô chiếc máy tính bảng trong tay: "Đây."
 
“Sao anh đặt giường to thế?” Quý Anh dùng đầu ngón tay lướt lên lướt xuống trên máy tính bảng, cô cảm thấy chuyện này thật kỳ quái.
 
“Gần đây anh cũng muốn đến Huy Châu.” Phó Cảnh Thân mặt không đổi sắc nói.
 
Quý Anh: "...?"
 
Giống như tiếng sét xẹt xuống mặt đất, cô mở miệng nhưng không nói nên lời.
 
Thì ra, chẳng trách anh đồng ý nhanh như vậy, đã thế còn lừa cô, lừa cô cởi…
 
Sao lại có người xấu tính như vậy!
 
Quý Anh hít sâu một hơi, lẳng lặng nhìn chằm chằm một bên mặt anh, cố gắng khơi dậy một chút lương tâm trong anh.
 
Cô tức giận: "Em không ở chung với anh đâu, anh chỉ toàn lừa em thôi."
 
Phó Cảnh Thâm cất máy tính bảng đi: "Em đi xa một mình, anh lo."
 
"Nhưng anh sẽ không cản em đâu."
 
Tất cả những lời Quý Anh muốn nói lập tức nghẹn hết trong cổ họng. Dường như đã hiểu ý của Phó Cảnh Thâm…
 
Anh không cản em, nhưng anh sẽ đi theo em.
 
Quý Anh mấp máy môi.
 
Cơn giận như đột nhiên vụt tắt.
 
Một lúc lâu sau, cô mới ấp úng nói: "Tùy anh…thế nào cũng được"
 

 
Sáng thứ bảy, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Huy Châu.
 
Đến chiều, Phó Cảnh Thâm đưa Quý Anh và Trần Du đến điểm hẹn chủ xưởng trà. Xuyên qua cửa sổ xe, Quý Anh vẫy tay với anh, sau đó xoay người rời đi cùng Trần Du.
 
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng cô, thư ký Sở ngồi ở hàng ghế đầu mới quay lại, hỏi: "Tổng giám đốc Phó, chúng ta đi ạ?"
 
Phó Cảnh Thâm đóng cửa kính xe lại, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
 
Chiếc xe chầm chậm trên đường. Thư ký Sở lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt của sếp từ kính chiếu hậu, trong lòng lập tức tràn ngập sự bội phục.
 
Đúng là sếp có khác.
 
Tăng ca liên tục nhiều ngày mà vẫn không thấy mệt.
 
Dự án Huy Châu đúng là vẫn chưa kết thúc, nhưng lịch trình đến Huy Châu không phải bây giờ.
 
Tập đoàn còn rất nhiều dự án quan trọng, hạng mục gấp đều đã được sếp hoàn thành sớm trong tuần trước, thế nên mấy ngày nay mới rảnh rỗi để đến Huy Châu.
 
Mãi cho đến tận hôm nay khi tận mắt trông thấy mợ Phó như tiên giáng trần, thư ký Sở mới thật sự hiểu được ý đồ của sếp…
 
Nhân cơ hội còn có thể làm gì đó với vợ yêu!
 
Thư ký Sở đã làm trong tập đoàn nhiều năm, luôn nghe nói sếp có một vị hôn thê như tiên nữ giáng trần, nghe danh đã lâu nhưng chưa từng gặp mặt, mãi đến hôm nay mới có dịp diện kiến.
 
Đột nhiên cảm thấy rất hợp.
 
Có một cô vợ dịu dàng lại như tiên, thử hỏi có ai nỡ không đi cùng cô, có ai dám không dùng tòa cao ốc của tập đoàn để chúc cô sinh nhật vui vẻ.
 
Quý Anh đương nhiên không hề biết trí tưởng tượng của thư ký Sở lại phong phú đến vậy, cô và Trần Du theo ông chủ đến thăm quan xưởng trà.
 
Ông chủ họ Lý, dáng người trung bình, là người gốc Huy Châu chính hiệu, nói giọng đậm chất địa phương và rất nhiệt tình hiếu khách.
 
Quý Anh có ấn tượng tốt với ông ấy, cô vui vẻ nghe ông chủ Lý giới thiệu các loại trà.
 
Cuối cùng, ông chủ Lý đã mời họ đến phòng trà và tự tay pha loại trà mới nhất của năm nay để chiêu đãi.
 
“Mời cô Quý và cô Trần.” Ông chủ Lý cười nói: “Tay nghề của tôi còn thô, không thể sánh với hai vị khách quý từ Bắc Kinh, nhưng trà này nhất định là trà ngon, trà xuân (trà được trồng và thu hoạch vào mùa xuân) trên núi đảm bảo tươi sạch trăm phần trăm."
 
Quý Anh mỉm cười gật đầu, cúi đầu nếm trà.
 
"Thế nào?" Ông chủ Lý có chút mong đợi.
 
Quý Anh đặt chén trà xuống, khen rằng: "Trà ngon."
 
"Hương vị dịu nhẹ, hậu vị ngọt."
 
"Thật chứ?" Ông chủ Lý có vẻ rất vui, ông giới thiệu với Quý Anh: "Đây là loại trà mới nhất mà thôn chúng tôi vừa chế biến trong năm nay, cả thôn chúng tôi người người nhà nhà đều làm trà."
 
Lúc này, ông chủ Lý khẽ thở dài: “Nhưng cứ luôn bị ép giá.”
 
Vẻ mặt Quý Anh hơi nghiêm lại. Từ ông chủ Lý, Quý Anh biết được tin hầu hết mọi người trong thôn đều lấy trà làm kế sinh nhai. Tuy nhiên, bọn lái buôn thất đức vẫn luôn ép giá, lại thêm sản lượng trà những năm gần đây không cao, khiến công việc làm ăn càng thêm khó khăn.
 
Có điều ông chủ Lý cũng không nhắc gì thêm, chỉ cười mời: "Nếu hai cô có hứng thú, thì để hôm nào có dịp tôi dẫn hai cô dạo quanh thôn."
 
Quý Anh vốn đã có ý định này, nghe vậy, họ đã hẹn nhau vào chiều mai.
 
Từ xưởng trà đi ra, Trần Du nhìn Quý Anh, có chút lo lắng nói: "Chị chủ, hay là ngày mai chị đừng đi. Thôn Thạch Loan địa hình cao, đường xá đi lại khó khăn, trà lại mọc nhiều trên núi cao, nhỡ chị bị thương thì sao.”
 
“Không sao đâu" Quý Anh thản nhiên lắc đầu, cười nói: “Để mai chị thay bộ quần áo nào gọn gọn, rồi đi chậm lại một chút là được ấy mà.”
 
Trần Du biết, trông bề ngoài Quý Anh có vẻ mềm mỏng, nhưng thực tế cô lại rất kiên quyết, một khi cô đã muốn làm việc gì thì nhất định sẽ làm cho bằng được. Trần Du đành nuốt lại lời khuyên lơn, cô ấy do dự nói: "Được rồi, vậy ngày mai chúng ta nhất định phải cẩn thận."
 
“Thôn Thạch Loan?” Buổi tối, khi nghe những lời của Quý Anh, Phó Cảnh Thâm rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn cô, thản nhiên nói: “Ở đó rất hẻo lánh, giao thông cũng khó khăn."
 
“Nên hôm nay em mới cố ý mua mấy bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.” Quý Anh ướm chiếc áo phông trắng mua ở trung tâm thương mại lúc chiều lên ngực, nghiêng đầu hỏi: “Đẹp không?”
 
“Anh không khuyến khích em đi.” Phó Cảnh Thâm chống khuỷu tay, thản nhiên nói: “Rất nguy hiểm.”
 
Quý Anh nghe vậy, mím môi, ôm quần áo ngồi ở trên sô pha, không nói lời nào. Cô rũ đôi mi dài, nhỏ giọng buồn bực: "Tại sao em không thể đi chứ?"
 
Ánh đèn ấm áp của khách sạn chiếu xuống từ đỉnh đầu cô gái, mới nãy cô còn tươi cười hớn hở, mà nháy mắt lại biến thành bộ dạng thất vọng thế này.
 
Phó Cảnh Thâm yên lặng, anh nhíu mày day ấn đường. Cuối cùng anh nói: "Đi cũng được."
 
Trên sô pha, Quý Anh lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn anh.
 
Bộ dạng như vậy, không cưng mới là lạ. Ánh mắt Phó Cảnh Thâm khẽ động, anh giơ ngón tay về phía cô rồi ngoắc ngoắc. "Lại đây."
 
Vẻ mặt Quý Anh do dự, cảm thấy không có chuyện gì tốt.
 
Phó Cảnh Thâm nhướng mày: “Chứ không phải ngày mai em muốn đi à?”
 
Quý Anh chậm rãi đi tới. Ngay khi cô đứng yên, người đàn ông đã nắm lấy cánh tay cô và trực tiếp ôm cô vào lòng.
 
Chiếc sườn xám cô mặc hôm nay xẻ hơi cao, cứ thế này ngồi đối diện với anh, cặp đùi thon thả của cô gần như lộ ra ngoài, trắng nõn đến chói mắt.
 
Tư thế này... quá thân mật. Lỗ tai Quý Anh nóng ran, lập tức khó chịu muốn đứng dậy, lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông ôm chặt lưng, ánh mắt Phó Cảnh Thâm chậm rãi lướt qua làn da trắng như tuyết ở chân cô.
 
“Anh đừng có nhìn…” Quý Anh vươn ngón tay gầy trắng nõn muốn che đi ánh mắt của anh.
 
Ánh mắt của anh rõ ràng đến mức Quý Anh sinh ra cảm giác làn da bị anh nhìn bỗng bỏng rát.
 
Phó Cảnh Thâm nhếch môi mỏng, dùng miệng cắn những ngón tay của cô, thấp giọng cười nhắc nhở: "Anh chẳng qua là nhìn thôi mà."
 
Quý Anh: ?
 
Chẳng qua là nhìn? Chứ anh còn muốn làm gì nữa?
 
Toàn thân Quý Anh trở nên cảnh giác. Cô chắp hai tay sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ tức giận xấu hổ: "Anh đừng hòng, em sẽ không, sẽ không dùng tay…"
 
Ánh mắt của Phó Cảnh Thâm hơi khựng lại vì chuyển động tay của cô.
 
Cô vẫn chưa biết...Hành động này của cô càng giống một người đang sẵn sàng chấp hành quân lệnh.
 
Phó Cảnh Thâm đột nhiên che miệng rồi cười: “Không cần dùng tay.” Ánh mắt anh tùy ý quét qua ngực và đùi cô, chậm rãi hỏi: “Chẳng phải vẫn còn cái khác đó à?”
 
Quý Anh sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn mình: "Cái khác gì?"
 
Phó Cảnh Thâm không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô.
 
Đôi mắt cô gái quá trong sáng, ngược hẳn với vẻ hạ lưu của anh.
 
Phó Cảnh Thâm bỗng cười nhẹ: "Sau này anh sẽ từ từ dạy em."
 
Quý Anh vừa nghe đã biết không phải chuyện gì tốt. "Thôi khỏi." Cô chống khuỷu tay lên mặt bàn sau lưng, muốn ngồi dậy rời khỏi vòng tay anh. "Em không thèm nói chuyện với anh nữa."
 
Không ngờ, vừa mới di chuyển, cô đã bị lật úp người lên mặt bàn phía sau.
 
Người đàn ông từ phía sau dùng sức nắm lấy cằm cô, nghiêng đầu hôn cô.
 
Quý Anh thậm chí không thể thở được. Mặt bàn lạnh lẽo chạm nhẹ vào da chân, mang đến một luồng mát lạnh, nhưng lại không thể chống lại hơi thở nóng như lửa đốt của người đàn ông, cùng với đó là bàn tay đang từ từ đặt lên đùi cô...
 
Hàng mi Quý Anh khẽ run, quả thực anh không chỉ nhìn...
 
Mà…mà anh còn sờ.
 
Lúc này, trong đầu Quý Anh chỉ còn lại một câu.
 
Quả là cáo già mới có nhiều chiêu bịp bợm như thế.
 
Khi dưỡng khí trong lồng ngực Quý Anh sắp cạn kiệt, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy của người đàn ông vang lên bên tai: “Ngày mai anh đi cùng em.”
 

 
Sau một buổi tối ầm ĩ náo loạn, sáng hôm sau Quý Anh suýt chút dậy muộn.
 
Sau khi được Phó Cảnh Thâm đánh thức, cô vội vàng đứng dậy, đi vào phòng tắm, thay một chiếc áo phông trắng và quần jeans, đeo một chiếc balo nhỏ trên lưng rồi sẵn sàng lên đường.
 
Ra khỏi cửa khách sạn, nhìn thấy mặt đất ẩm ướt, sương mù dày đặc, Quý Anh sửng sốt: "Anh ba, hôm qua trời mưa hả?"
 
Phó Cảnh Thâm trả lời: "Ừ."
 
"Cho nên đường lên núi hôm nay không thuận lợi lắm."
 
Quý Anh buồn bực cau mày, cảm nhận làn không khí ẩm ướt: "Chắc hôm nay không có mưa đâu ha?"
 
Trần Du đứng bên cạnh lắc lắc điện thoại và trả lời: "Nay trời không mưa đâu chị, dự báo thời tiết nói trời sẽ nhiều mây."
 
Quý Anh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi.” Cô bước xuống bậc thang của khách sạn. “Đi thôi.”
 
Sau khi gặp ông chủ Lý tại điểm hẹn, ông ấy dẫn đường, hai chiếc xe lần lượt vào núi.
 
Không khí sáng sớm rất tốt, làn gió mùa hè trong lành sau cơn mưa phớt qua mặt, Quý Anh dựa vào cửa sổ xe, mãn nguyện híp mắt.
 
“Anh ba!" Cô sờ sờ cánh tay Phó Cảnh Thâm, không khỏi thở dài: “Môi trường ở đây thật tốt.”
 
“Khu nghỉ dưỡng ở Huy Châu đang được xây dựng, khi nào xây xong anh có thể đưa em đến bất cứ lúc nào.” Phó Cảnh Thâm nâng cửa sổ lên cao hơn một chút, vòng tay qua vai Quý Anh và khoác áo vest lên người cô: "Nhiệt độ buổi sáng thấp, coi chừng cảm lạnh."
 
Quý Anh cũng cảm thấy hơi lạnh, nhưng cô ở trong lòng Phó Cảnh Thâm nên không cảm thấy lạnh nữa. Cô dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng anh. "Anh ba, em ngủ một lát, nào đến nhớ gọi em."
 
Phó Cảnh Thâm cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, trầm giọng đáp lại.
 
Không ai nói chuyện trong xe, bầu không khí hoàn toàn yên lặng.
 
Trần Du ở hàng ghế đầu bất giác liếc nhìn kính chiếu hậu, lập tức bị nhét đầy một họng cơm chó. Người đàn ông thoạt nhìn lạnh lùng như băng ấy, không ngờ lại có những lúc dịu dàng như vậy.
 
Cô ấy cảm thán trong lòng, kết hôn xong quả nhiên có khác, quan hệ tình cảm đã phát triển nhảy vọt.
 
Đường lên núi dài và càng lúc càng gập ghềnh. Đêm qua lại có một trận mưa lớn, ổ gà khắp nơi, ngay cả xe của Phó Cảnh Thâm cũng không còn ổn định khi lái trên con đường thế này.
 
Vì một lý do nào đó, xe của ông chủ Lý chạy trước đột ngột dừng lại. Không lâu sau, ông chủ Lý xuống xe gõ cửa kính xe Phó Cảnh Thâm với vẻ xin lỗi.
 
"Cô Quý..." Lúc ông chủ Lý vừa định nói, Phó Cảnh Thâm đặt ngón tay lên môi khiến ông chủ Lý chú ý đến Quý Anh đang ngủ say.
 
Ông chủ Lý vội hạ giọng: “Thưa anh, hôm qua trời mưa, trước mặt chúng ta có một cây đổ chắn đường.” Ông ấy xoa xoa tay, “Cũng may cách thôn không xa, chúng ta có thể đi bộ đến đó, hay là chúng ta xuống trước ở đây nhé?”
 
Nghe xong, Phó Cảnh Thâm thờ ơ đáp: "Hiểu rồi."
 
Nhìn bộ dạng này, ông chủ Lý cũng biết những vị này là quý nhân đến đến từ thành phố, nhất định chưa từng đi qua loại đường này, ông ấy xin lỗi: "Con đường này không tốt lắm, sẽ làm bẩn giày của các vị, thật lòng xin lỗi."
 
“Ông chủ Lý khách khí rồi.” Phó Cảnh Thâm mở cửa xe, đôi chân dài từ từ bước xuống, không hệ bận tâm đến đôi giày da đắt tiền của mình đã bị bùn đất vấy bẩn: “Chúng ta có thể đi bộ qua.”
 
“Dạ.” Vẻ mặt ngượng ngùng của ông chủ Lý dịu đi.
 
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, đôi mi thanh mảnh của Quý Anh khẽ run, mở mắt ra đã thấy chiếc xe đang dừng lại, cô ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
 
Phó Cảnh Thâm đã xuống xe, đáp lời cô: "Có một cái cây đổ phía trước, chúng ta phải đi bộ qua."
 
Quý Anh quan sát con đường đầy vũng nước và bùn đất phía trước, sau đó lại nhìn đôi giày thể thao trắng như tuyết dưới chân, cô nói mà không chút do dự: "Em xuống ngay."
 
Không ngờ vừa đến cửa xe đã bị Phó Cảnh Thâm chặn lại. Một giây sau, anh ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô: "Lên đây, anh cõng em."
 
Quý Anh chú ý đến đôi giày da và ống quần âu phục không biết trị giá bao nhiêu của anh, cô do dự rụt chân lại: "Anh ba, em tự đi được."
 
Phó Cảnh Thâm quay lại nhìn cô.
 
Lặp lại lần nữa: "Lên đây "

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui