Cưng chiều anh đào

Quý Anh sinh vào tháng Tư. Vào thời điểm ấy, nhân gian tràn ngập hoa cỏ, hoa anh đào nhà họ Quý nở rộ. 
 
Mẹ bảo từ khi sinh ra, sau eo của cô đã có một vết bớt to bằng nửa ngón tay người, trông giống như một bông hoa anh đào non hồng còn chưa bung nở. 
 
Chính vì vậy mà sau cùng bố đã đặt tên cho cô là Quý Anh. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vết bớt ở sau eo ấy, Quý Anh chưa bao giờ thấy được nó trông như thế nào. 
 
Cho đến khi những ngón tay thon dài của anh chầm chậm thăm dò nơi sau eo của cô, cái nơi Quý Anh vừa dùng váy che đi, chỉ có thể nhìn thấy một dấu vết mờ nhạt. 
 
Mới đầu nhìn thì không cảm thấy gì, nhưng khi Phó Cảnh Thâm gần như chỉ dùng một tay là có thể ôm trọn eo cô, Quý Anh mới nhận ra lòng bàn tay của anh lớn đến nhường nào. 
 
Phó Cảnh Thâm khuỵu gối lên giường, hơi thở mát lạnh phả vào tai cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô: “Mới chỉ có anh được nhìn thấy đóa hoa anh đào này đúng không?”
 
“Còn có người nhà em nữa.” Hơi thở của anh làm cô hơi ngứa, Quý Anh che ở phía trước, hơi hơi quay mặt: “Nhưng từ khi em lớn thì không ai khác được nhìn nữa.” 
 
Môi Phó Cảnh Thâm lướt qua vành tai cô, dường như rất vui vẻ. 
 
"Tức là bây giờ chỉ có một mình anh thôi hửm?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt Quý Anh gần như vùi vào trong chăn, khẽ gật đầu. 
 
Giây tiếp theo, một luồng nhiệt ấm áp từ sau eo truyền đến, cảm giác được Phó Cảnh Thâm đang làm gì, hàng lông mi của Quý Anh run lên, thấp giọng kêu một tiếng: "Anh ba!"
 
Hơi thở Phó Cảnh Thâm nóng như lửa đốt, anh tiến đến sau eo cô, hôn lên da thịt nơi đó: "Hửm?"
 
Quý Anh không nhịn được nhắm mắt lại: "Sao anh lại hôn..."
 
Hình như Phó Cảnh Thâm đang cười, anh há miệng khẽ cắn vết bớt nọ. 
 
Quý Anh: ! 
 
Cô sắp bị ép phát điên mất rồi, hai tay nắm chặt chăn, đang định chống người về phía trước. Trong lúc di chuyển, chiếc váy ngủ vốn đã rộng thùng thình nay lại càng xốc xếch phủ trên giường. 
 
"Anh làm gì vậy?”
 
Cô xấu hổ đến nỗi cả mái tóc đen dài cũng run rẩy. Phó Cảnh Thâm xoa xoa cái ót của cô, cười nhẹ nói: "Đóng dấu."
 
Quý Anh không thể hiểu nổi cái ý nghĩ muốn đóng dấu của người đàn ông này. Cô hơi buồn bực, đứng dậy kéo váy ngủ lên, nhỏ giọng nói: "Trẻ con chết đi được."
 
Cô vén mái tóc dài buông xõa, cúi đầu vén vạt váy rộng thùng thình, cô đi chân trần xuống giường, chạy từng bước nhỏ vào phòng tắm: “Em đi bôi thuốc đây, anh ba ăn cơm trước đi."
 
Phó Cảnh Thâm cong môi, hơi nghiêng người nhường đường cho cô. 
 
Một lúc lâu sau Quý Anh mới ra khỏi phòng tắm, cô dùng nước lạnh rửa mặt nhiều lần, xác định mình không còn nóng nữa mới mở cửa phòng tắm. 
 
Nghe thấy tiếng, Phó Cảnh Thâm đang ngồi ở bàn đặt điện thoại xuống nhìn về phía cô. 
 
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: "Mợ Phó chỉ nhờ một bức ảnh đã lên hot search rồi, thế mà lại anh không biết."
 
Quý Anh sửng sốt một hồi, vội vàng đi tới, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại đang sáng của anh: “Anh ba, sao anh biết?”
 
Phó Cảnh Thâm nhấp vào link trang web thư ký Sở gửi trước mặt cô, nhàn nhạt đọc mấy bình luận trên cùng: "Một bức ảnh đã chinh phục cả 3,569 triệu con người."
 
"Không, bây giờ là 4,152 triệu rồi."
 
"Mai quai, mai đẹt ti ni." (My wife, my destiny). Đọc đến đây, Phó Cảnh Thâm cau mày hỏi Quý Anh: "Mai quai là cái gì?"
 
Bình luận kiểu này nhìn thì không sao, nhưng khi bị chất giọng trầm thấp của người đàn ông đọc ra lại xấu hổ lạ kỳ. Quý Anh đưa tay che màn hình điện thoại, đỏ mặt nói: “Anh ba, anh đừng đọc nữa.”
 
Phó Cảnh Thâm dùng một tay ôm eo Quý Anh, dễ dàng ấn cô ngồi lên đùi mình. 
 
Quý Anh đứng không vững, ngã thẳng vào trong lòng anh. Phó Cảnh Thâm vẫn đang đọc bình luận, giọng nói trầm quyến rũ cùng với hơi thở sau khi tắm của anh truyền đến tai cô: "Nếu tiên nữ không cưới tôi, toàn bộ vẻ đẹp, giọng nói và phẩm chất tốt đẹp của tôi đều sẽ bị hủy hoại mất."
 
Quý Anh: "..."
 
"Khí chất thiên tiên, dung mạo tuyệt sắc, Lạc thần giáng trần, là mỹ nữ mà mới chỉ nhìn thoáng qua đã khiến bao con tim rung động."
 
Rõ ràng đang đọc bình luận của dân mạng, thế nhưng Phó Cảnh Thâm lại ôm chặt eo cô, giọng nói anh vang lên bên tai trầm thấp lại dịu dàng, như thể anh đang nói lời yêu thương đường mật với cô. 
 
Quý Anh che mặt: "Được rồi, được rồi, đừng đọc nữa, ngại chết đi được."
 
Phó Cảnh Thâm đưa tay vén lọn tóc rối ra sau tai của cô, khẽ thở dài hỏi: “Làm sao bây giờ?”
 
"Hả?" Quý Anh sững sờ. 
 
"Vợ anh bị nhiều người ngấp nghé quá." Phó Cảnh Thâm ấn tắt điện thoại, dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ cằm cô: “Em nói xem, anh có nên giấu em đi không?”
 
Quý Anh cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ. Anh ấy đang hỏi ý kiến của mình hả? 
 
Vừa định nói thì đột nhiên di động đặt trên bàn của Quý Anh đổ chuông. Cô nhìn, phát hiện đó là cuộc gọi WeChat của Tiêu Dương. 
 
Quý Anh không bắt máy. Cô vô thức ngước mắt nhìn Phó Cảnh Thâm, người nọ đang thản nhiên liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, cười như không cười: “Cậu đàn em này quan tâm em quá nhỉ.”
 
Quý Anh nghe thế nào cũng cảm thấy ba chữ "cậu đàn em" này cực kỳ chói tai. 
 
"Thế em nghe máy nhé?"
 
Cô quan sát sắc mặt anh, thấy anh không có biểu hiện gì khó chịu nên đưa tay ấn nút trả lời. Nhưng chỉ một giây sau khi nghe máy, những nụ hôn dồn dập của anh đã đáp xuống cần cổ mảnh khảnh của cô. Sống lưng Quý Anh tê dại, cắn chặt môi dưới không để mình phát ra tiếng. 
 
Tiêu Dương hào hứng như thể chính cậu ta mới là người nổi tiếng khắp các trang mạng vậy. 
 
"Chị, chị lên hot search rồi kìa!"
 
Sợ mình sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ, Quý Anh dùng đầu ngón tay nhéo mạnh vai anh, nhìn anh chằm chằm, cố giữ cho giọng nghe thật bình tĩnh: "Hả, hot search gì cơ?"
 
"#Tiên nữ tỷ tỷ toàn bộ giang cư mận đang tìm kiếm, mục này đã vọt lên top ba hot search rồi đó!"
 
Giọng nói lanh lảnh của cậu trai truyền đến trong điện thoại, Phó Cảnh Thâm bật cười, cắn dái tai bên còn lại của Quý Anh, gọi cô bằng giọng gió: "Tiên nữ tỷ tỷ?"
 
Quý Anh gần như bị anh nhấn chìm trong biển tình. 
 
Cô khó khăn dời lực chú ý mà trả lời Tiêu Dương: "Ừ, tôi biết rồi."
 
"Phía bên tổ chức cứ nằng nặc hỏi tôi thông tin liên lạc của chị, chị...vẫn chưa nghĩ xong à?"
 
Phó Cảnh Thâm thì thầm bên tai cô: "Từ chối cậu ta."
 
Quý Anh cẩn thận cân nhắc lựa lời, nhưng khi cô vừa định nói thì Phó Cảnh Thâm đã lấy điện thoại từ tay cô. 
 
“Ơ…?”
 
"Chào cậu." Giọng điệu Phó Cảnh Thâm lạnh lùng: "Tôi là chồng của Quý Anh."
 
Đầu bên kia im bặt. 
 
Phó Cảnh Thâm dường như không cảm nhận được bầu không khí đã trở nên trầm lắng ngượng ngùng, anh vẫn bình tĩnh nói: "Cảm ơn vì lời đề nghị của cậu, nhưng vợ tôi có lựa chọn khác rồi."
 
"Với lại, xin cậu vui lòng giữ bí mật thông tin liên lạc và thông tin cá nhân của cô ấy."
 
Một hồi lâu sau. 
 
Tiêu Dương chậm chạp khẽ giọng đồng ý: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."
 
Phó Cảnh Thâm ừ một tiếng rồi thẳng tay cúp điện thoại. 
 
Cả căn phòng chìm trong im lặng. 
 
Quý Anh nhìn anh, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Thực ra Tiêu Dương chỉ nhiệt tình quá thôi.”
 
“Vậy sao?” Phó Cảnh Thâm chẳng nói đúng sai: “Nhiệt tình với vợ người ta à?”
 
Quý Anh im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Anh ba, anh ghen à?"
 
Phó Cảnh Thâm dùng ngón tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô: “Anh không được ghen sao?”
 
"Thực ra em đã nói với cậu ấy anh là bạn trai của em rồi." Vẻ mặt Quý Anh rất nghiêm túc: "Anh ba, anh phải tin tưởng nhân phẩm của em chứ."
 
"Nếu đã kết hôn với anh, em chắc chắn sẽ vạch rõ ranh giới với những người đàn ông khác."
 
Lúc nói ra câu này, khuôn mặt cô căng thẳng như thể đang thảo luận về một chủ đề cực kỳ nghiêm túc. 
 
Phó Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy buồn cười. Anh quay đầu sang một bên, chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, cố ngăn không để khóe môi mình nhếch lên. 
 
Quý Anh phồng má: "Anh ba, anh không tin em à?"
 
"Nhưng anh không tin họ." Phó Cảnh Thâm dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má cô: "Anh không muốn bọn họ lại gần em."
 
Tim Quý Anh lỡ một nhịp. 
 
Cô hiếm khi được nghe những lời bộc bạch thẳng thắn như vậy, mà vài lần hiếm hoi ấy đều đến từ Phó Cảnh Thâm. 
 
Phó Cảnh Thâm không nói gì nữa, đứng dậy bế cô lên giường: “Ngủ trưa chút đi, tối anh dẫn em đi chơi.”
 
Nghe nói được đi chơi, Quý Anh lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
 
Phó Cảnh Thâm đắp chăn cho cô, sau đó quay trở lại bàn làm việc bật máy tính lên. 
 
Trên WeChat, thư ký Sở trả lời tin nhắn mới nhất: [Tổng giám đốc Phó, có cần gỡ hot search xuống không?]
 
Bỗng nhiên lên hot search chỉ càng gây tranh cãi hơn thôi. 
 
Phó Cảnh Thâm gõ ngón tay trên mặt bàn, trả lời: [Không cần, bảo mật thông tin của cô ấy là được.]
 
-
 
Sáng sớm thứ hai, Quý Anh bị Phó Cảnh Thâm đánh thức, mang theo đôi mắt hẵng còn nhập nhèm ngái ngủ lên máy bay trở về Bắc Kinh. 
 
Sau khi xuống máy bay, Phó Cảnh Thâm đưa cô về nhà ngủ bù, sau đó đi thẳng đến công ty. 
 
Đêm qua chơi quá khuya, sáng lại phải dậy sớm. Khi về đến nhà, Quý Anh gần như không mở mắt nổi. 
 
Cô buồn ngủ nhìn theo bóng lưng Phó Cảnh Thâm rời đi, trái tim như bị thứ gì khều vào, có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào. 
 
Chỉ vì để được ở bên cô mà anh ba mới phải vất vả như vậy. 
 
Quý Anh khẽ chớp mắt, nhấc điện thoại lên gửi cho Phó Cảnh Thâm một biểu tượng cảm xúc. 
 
Cô chọn đi chọn lại mãi cũng không tìm được cái nào hợp, cuối cùng chọn bừa một cái biểu tượng [Vất vả rồi] trong kho biểu tượng cảm xúc rồi gửi qua. 
 
Gửi xong, Quý Anh rũ mắt, vùi đầu vào mộng đẹp. 
 

 
Quý Anh bị tiếng điện thoại rung "è è è…." không ngừng đánh thức. Cô lôi điện thoại từ dưới gối lên rồi nghe máy, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn mà nói: “Alo…”
 
Giọng nói ôn hòa của Quý Thâm truyền đến: "Anh Anh, em còn ngái ngủ hả?"
 
Nghe được giọng của anh cả, Quý Anh gần như tỉnh ngủ hẳn, cô chống tay xuống giường ngồi dậy: "Anh cả?"
 
Sợ mình ngủ quên bỏ lỡ tiết học buổi chiều, cô quay đầu nhìn đồng hồ, thấy còn chưa đến trưa thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Đêm hôm qua mệt quá, hôm nay lại dậy sớm nên em hơi buồn ngủ.”
 
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây. Một lúc sau Quý Thâm mới nói: "Anh nhớ ở nhà em không thức khuya mà."
 
Nghe đến đây, Quý Anh đột nhiên ý thức được điều gì, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi chính mình. Gì mà đêm qua mệt quá chứ? Nói cái gì vậy? 
 
"Bây giờ em cũng có thức khuya đâu." Lông mày Quý Anh giật giật: "Tại hôm qua em ở Huy Châu, sáng nay mới đáp máy bay về."
 
"Anh nghe mẹ nói rồi." Quý Thâm mượt mà chuyển chủ đề: "Ở bên đó thế nào?"
 
Quý Anh bĩu môi nói: "Rất vui và vô cùng đầy đủ."
 
Giọng điệu Quý Thâm thả lỏng: "Vậy thì tốt."
 
Trò chuyện được một lúc, Quý Thâm đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay anh gọi cho em chủ yếu là vì hot search ngày hôm qua."
 
Quý Anh đờ ra: "Anh cũng nhìn thấy hot search rồi á?"
 
"Ừ." Quý Thâm: "Sườn xám em mặc là quà sinh nhật anh tặng em, chỉ có một bộ đó thôi."
 
Quý Anh cười khẽ: "Là bộ đó, em thích lắm."
 
"Anh Anh, gần đây trên mạng có rất nhiều kẻ đang moi móc thông tin của em." Giọng điệu Quý Thâm trở nên nghiêm túc: "Nếu không muốn bị cuốn vào chốn thị phi như mạng xã hội thì em nhất định phải tự bảo vệ mình cho tốt."
 
"Anh vừa gọi cho Phó Cảnh Thâm, đã dập tất cả những bình luận bới móc đó đi rồi, việc này chúng ta coi như chưa từng xảy ra, được chứ?"
 
Quý Anh xỏ giày xuống giường, nghe vậy gật đầu: "Dạ, em sẽ chú ý, cám ơn anh cả."
 
Quý Thâm cười khẽ: "Với anh mà còn cảm ơn gì chứ."
 
Quý Anh cố tình không nghe lời anh ấy, lặp đi lặp lại mấy lần "Cảm ơn anh cả", Quý Thâm bất đắc dĩ cười cười: "Được rồi, được rồi."
 
Trước khi cúp điện thoại, Quý Thâm vờ như vô tình hỏi cô: "Gần đây Văn Nguyệt có liên lạc với em không?"
 
"Dạ?" Quý Anh đang đánh răng, mơ hồ trả lời: "Dạ có."
 
"Chuyện hot search hôm qua là Nguyệt Nguyệt gửi tin nhắn báo cho anh." Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Quý Anh cười nói: "Em hỏi sao cô ấy nhận ra em được, Nguyệt Nguyệt bảo là nhớ rõ sườn xám em mặc là anh tặng đấy."
 
"Cô ấy hay nhắc đến anh với em lắm à?"
 
Quý Anh trả lời theo bản năng: "Dạ không." Sợ Quý Thâm sẽ hiểu lầm Văn Nguyệt thường xuyên nói xấu về anh ấy, cô còn nói thêm: "Cô ấy có bao giờ nhắc đến anh đâu."
 
Quý Thâm: "Ồ."
 
"Vậy thôi, anh cả không làm phiền em nữa." Anh ấy nói: "Cúp máy trước đây."
 
"Dạ."
 
"Có chuyện gì thì gọi cho anh."
 
"Dạ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui