Buổi sáng ngủ bù, nên buổi tối khi đã đến giờ đi ngủ, Quý Anh vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Vừa hay lúc chiều, Tống Vân gửi đến một núi tiếng Phạn thật dày, nhờ cô nếu có rảnh thì giúp cô ấy phiên dịch và chú thích.
Vì thế Quý Anh lục tung mọi nơi để tìm tài liệu, bất giác bận việc cả một buổi tối mà không biết. Khi nâng mắt nhìn lên lần nữa, đã là 10 giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh cầm điện thoại, do dự một lúc lâu, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào khung chat.
Lịch sử trò chuyện của mình và người đàn ông vẫn còn dừng lại vào buổi chiều. Giữa trưa sau khi cô hỏi câu muốn bồi thường cái gì, buổi chiều Phó Cảnh Thâm trả lời lại bốn chữ.
[Về nhà sẽ tính]
Nhìn lại những lời này, Quý Anh vẫn không nhịn được hừ mũi nhẹ một tiếng. Quả nhiên là thương nhân, làm gì cũng đòi bồi thường, ngay cả cô cũng không buông tha.
Mới gõ được vài chữ, đột nhiên, ngoài cửa đại sảnh truyền đến vài tiếng sột soạt.
Quý Anh khẽ động mi, theo bản năng đứng dậy đi ra khỏi thư phòng. Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, người đàn ông xoay lưng lại với ánh đèn, thay giày, không thấy rõ vẻ mặt.
Người đàn ông tựa như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn lại: “Vẫn chưa ngủ sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Buổi sáng ngủ nhiều quá, bây giờ không ngủ được.” Quý Anh nhoài người ra khỏi thư phòng, giơ tay bật đèn, ánh mắt lướt qua mặt người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: “Lại uống rượu?” Cô đi đến bên bàn ăn rót cho Phó Cảnh Thâm một ly nước ấm: “Uống miếng nước trước đi.”
Cô gái hẳn là mới tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ. Sống lưng thẳng tắp, vòng eo thon thả, da thịt lộ ra bên ngoài trắng nõn tinh tế, mỗi một chỗ đều giống như ngọc bích quý báu hoàn mỹ nhất.
Ánh mắt Phó Cảnh Thâm loé lên nóng rực, bỗng dưng, anh tiến lên hai bước, cánh tay từ phía sau ôm lấy vòng eo của cô gái, đồng thời ném thẳng cái áo vest đang cầm trên tay vào trong thùng rác.
Cái ôm đột ngột này làm lông mi Quý Anh run lên, suýt chút nữa đã không cầm vững ly nước trên tay. Cô ngừng hô hấp: “Anh ba?”
Phó Cảnh Thâm không nói chuyện, chỉ cúi đầu ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô.
Cô rất ít khi xịt nước hoa, nhưng lại thường xuyên bôi cao thơm nên lâu dần cả người tỏa ra hương thơm mà chỉ có hương liệu quý báu mới có thể dưỡng ra được.
Quý Anh hơi né tránh hơi thở của anh, cô nghiêng đầu có chút không tự nhiên: “Ngứa…” Bỗng nhiên, cô cảm thấy một mùi nước hoa nồng nặc, xa lạ từ đầu mũi truyền tới.
Quý Anh ngạc nhiên, đầu ngón tay hơi siết chặt, không biết vì sao, từ đáy lòng cô truyền đến một loại cảm giác bài xích kì lạ.
Cô cụp hàng mi cong vút, môi mím nhẹ: “Anh ba, anh đi tắm trước đi.”
“Cho anh ôm một cái nữa.” Giọng nói người đàn ông mạnh mẽ, không có dấu hiệu cho đối phương từ chối.
Quý Anh lại nhẹ nhàng tránh đi như cũ: “Trên người anh toàn là mùi rượu, đừng để dính lên người em.”
Phó Cảnh Thâm phát ra một tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng, cũng theo đó buông tay ra: “Ghét bỏ anh à?”
Đương nhiên là Quý Anh không ghét bỏ anh. Thường ngày anh uống rượu, cũng đã hôn cô mấy lần. Nhưng hôm nay, cô nghiêm túc tự hỏi một giây, rồi gật đầu: “Có một chút.”
Phó Cảnh Thâm bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, nghe vậy thì giơ tay nhéo nhẹ má cô.
Quý Anh theo bản năng tránh khỏi tay anh, đặt ly nước lên bàn: “Không còn sớm nữa, em về phòng trước đây.”
Quý Anh dựa vào đầu giường, tiện tay cầm một quyển sách ở đầu giường, cúi đầu lật xem.
Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, mà suy nghĩ của cô cũng theo tiếng nước, không biết đã trôi tới phương nào.
Quý Anh nhìn vào cửa phòng tắm lần nữa, lại vội vàng quay đầu, tinh thần không yên vì phản ứng kì lạ này của mình.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Bởi vì cô không thích mùi nước hoa trên người anh sao?
Ngón tay trắng gầy của Quý Anh đặt lên ngực, sau một lúc lâu, nghĩ không ra được nguyên nhân, cô dứt khoát chui vào trong chăn, che giấu những phiền muộn này.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân thuộc về người đàn ông chậm rãi đi đến bên mép giường.
Chăn phía sau lưng cô bị vén lên, giây tiếp theo, cánh tay gầy gò rắn chắc của Phó Cảnh Thâm kéo cô vào trong lòng.
Quý Anh khẽ kêu lên một tiếng, xoay người lại đối diện với ánh mắt người đàn ông.
“Ngủ xa như vậy, sắp ngã xuống rồi kìa.”
“Em…” Quý Anh mấp máy môi, không biết nên nói cái gì, sau gáy đột nhiên bị Phó Cảnh Thâm nắm, người đàn ông chỉ khoác một cái áo tắm dài, động tác như vậy, khiến hơn phân nửa lồng ngực đều lộ ra bên ngoài.
Quý Anh nhìn lồng ngực gần trong gang tấc của anh, cổ tay mảnh khảnh giơ lên: “… Anh làm gì vậy?”
“Dễ ngửi.” Phó Cảnh Thâm véo nhẹ chóp mũi cô: “Có còn mùi rượu không?”
Mặt Quý Anh đỏ bừng, lắc đầu: “Không có.”
“Cho nên hiện giờ anh có thể ôm em chưa?”
Quý Anh gật đầu cũng không được, mà lắc đầu cũng không xong, cô do dự một lúc lâu, sau đó vòng tay ôm cổ anh, dò hỏi: “Đi ngủ?”
Giọng điệu Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng chậm chạp: “Không vội.”
“Nếu anh nhớ không lầm, chúng ta còn có chuyện chưa bàn xong.”
Quý Anh: “… Hả?”
Ngón tay Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng vuốt ve eo cô: “Có phải mợ Phó quên bồi thường cho anh cái gì rồi không?”
Quý Anh không nghĩ tới anh thật sự nhớ rõ chuyện này, lúng túng mở miệng: “Vậy anh ba có muốn lễ vật gì không?”
“Em nói xem?” Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng hỏi lại cô, cặp mắt giống như một hồ nước sâu mênh mông vô hạn.
Tim Quý Anh lỡ một nhịp.
Lúc này, làm sao mà cô có thể không hiểu rõ ý tứ của anh chứ.
Quý Anh cụp mi, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đưa tới trước ngực muốn cởi cái váy ngủ ra nhưng không được, lập tức khẩn trương đến mức đầu ngón tay cuộn tròn lên.
Ở khoảng cách gần như vậy, dĩ nhiên Phó Cảnh Thâm thấy hết trạng thái hoảng loạn và khẩn trương trong mắt cô gái.
Nhưng anh cũng không ngăn cản.
Cuối cùng, áo ngủ dần tuột xuống, sau lớp cổ áo mỏng nhẹ là da thịt trắng nõn từ từ hé lộ.
Đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, Quý Anh tiếp tục cởi nút thắt ở cổ áo. Đêm nay cô mặc áo dạng cài cúc, lúc mặc hay cởi đều rất phiền phức.
Toàn bộ quá trình càng thêm lâu.
Khi cởi cúc áo thứ ba, cuối cùng Quý Anh cũng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông. Giọng cô run rẩy, uyển chuyển thỉnh cầu: “Anh ba, tắt đèn được không?”
Khi Quý Anh tỉnh lại, ánh sáng bên ngoài xuyên qua khe hở của rèm cửa từ từ chiếu vào phòng.
Sáng nay cô dậy muộn, nhìn lại thời gian, đã sắp trưa rồi. Cũng may hôm nay là hai tuần, buổi sáng không đi học.
Trong nhà cực kỳ yên tĩnh.
Quý Anh ôm chăn, chống khuỷu tay xuống giường. Khi cụp mắt, cô thấy tấm khăn trải giường đã được thay mới, lông mi cô run lên, lập tức muốn vùi đầu vào trong chăn.
Vị trí bên cạnh đã sớm lạnh lẽo. Người đàn ông đã rời đi từ sáng sớm, Quý Anh còn nhớ rõ lúc anh đi, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Anh đi nhé?”
Đêm qua, Quý Anh vẫn chưa tiêu tán hết oán khí, sáng sớm lại bị quấy rầy tất nhiên là sắc mặt không được tốt.
Hiếm khi tuỳ hứng lấy tay đẩy mặt anh ra, nhíu mày nhăn nhó, lẩm bẩm: “Em mệt, anh đừng làm ồn.”
Phó Cảnh Thâm lại cười nhẹ một tiếng.
“Hôm qua anh làm gì em mà em mệt mỏi thế?”
Anh làm gì mà anh không biết sao…
Mà Phó Cảnh Thâm không biết nghĩ đến cái gì, cúi người nói sát bên tai cô: “Ồ, anh quên mất.”
Quý Anh: “?”
Giọng người đàn ông trầm thấp: “Chảy nhiều nước như vậy, rất mệt.”
Lại bổ sung: “Ý anh là, nước mắt.”
Quý Anh: “!”
Lông mi cô run rẩy dữ dội, hơi nóng tỏa từ lòng bàn chân lên thẳng hai má, cô giơ tay lấy chăn trùm kín đầu, quay lưng lại không thèm để ý tới anh.
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, Quý Anh im lặng vùi mặt vào lòng bàn tay.
Ký ức của cô cũng chỉ dám hồi tưởng lại cho tới buổi sáng hôm nay, còn đêm qua… Quý Anh hít sâu một hơi, bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Quý Anh cố ý muốn quên hết chuyện tối qua, nhưng phát hiện cho dù đi đến đâu đều có những thứ nhắc nhở cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong gương, trên người cô mặc áo ngủ mới thay. Mà trên cổ trắng nõn, là những vết đỏ rải rác đan xen.
Quý Anh cắn chặt môi dưới, cố nén xấu hổ che khuyết điểm trên cổ cho mình.
Rửa xong, cô vươn tay lấy khăn rửa mặt, nhưng khi chạm vào khăn thì ngón tay lại run lên.
Quý Anh chống tay lên bồn rửa mặt. Cái này làm sao quên được…
Chỉ cần nhắm mắt lại, là hiện lên động tác thong thả ung dung lau tay của người đàn ông dưới ánh đèn mờ ảo tối tăm.
Quý Anh nhanh chóng rửa mặt xong, vội vàng chạy bước nhỏ ra khỏi phòng tắm.
Vào phòng thay đồ, cô nhìn gương mặt đỏ bừng của bản thân mình trong gương, hít thật sâu một hơi.
Quý Anh cố gắng bình tĩnh chọn quần áo mà mình sẽ mặc ngày hôm nay, sau khi mặc xong, cô ngắm nghía bản thân tươm tất trong gương, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Dọn dẹp xong mọi thứ, Quý Anh mới ra khỏi phòng. Vừa nâng mắt, cô đã thấy dì dọn nhà đang thu xếp lại đồ đạc.
Cứ hai ngày là dì sẽ qua nhà dọn dẹp lại một lần, thấy Quý Anh dì nhiệt tình chào hỏi cô: “Chào mợ chủ.”
Quý Anh gật đầu: “Chào dì.” Cô quay đầu, thấy trên mặt đất để mấy cái túi đen, thuận miệng hỏi một câu: “Những thứ này đều bỏ đi hết sao?”
“À vâng.” Dì gật đầu: “Những thứ này đều là do cậu chủ thu dọn rồi đặt ở góc tường.”
Quý Anh ngạc nhiên: “Anh ấy bỏ cái gì vậy?”
Dì là người có đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất, tất nhiên sẽ không tự tiện lục lọi xem đồ vật của chủ nhà, dì lắc đầu xin lỗi: “Tôi không biết.” Trước mặt Quý Anh, dì sờ bên ngoài: “Rất mềm, là đệm chăn gì đó hay sao nhỉ?”
Quý Anh: “…”
Hầu như trong nháy mắt cô đã hiểu được là cái gì, sự ngại ngùng vất vả lắm mới áp xuống được lại lần nữa dâng lên.
Giống như tiếng nói khàn khàn xen lẫn tiếng cười của người đàn ông vẫn còn quanh quẩn bên tai.
“Hoa Anh Đào của chúng ta thật sự là làm từ nước mà.”
“Ga trải giường cũng phải thay mới rồi.”
Không ngờ, sáng nay anh đã ném luôn chăn đệm. Trước mặt dì, Quý Anh cố gắng bình tĩnh che miệng ho nhẹ một tiếng: “Vậy à? Có lẽ là quần áo cũ hay gì đó.”
Nói xong, Quý Anh đi đến cạnh bàn ăn. Cô không thèm ăn cho lắm, chỉ húp vài ngụm cháo.
Dì dọn dẹp từ sảnh trước đến bàn ăn. Lúc đi đến cạnh thùng rác bên bàn ăn, dì sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Mợ chủ, cái này cũng bỏ luôn sao?”
Quý Anh trông gà hóa cuốc, sợ có dấu vết gì xử lý không sạch sẽ, cô nuốt cháo rồi mở miệng hỏi: “Cái gì?”
Dì giúp việc lôi cái áo vest còn mới tinh ra, lẩm bẩm một cách kỳ quái: “Áo vest còn tốt như thế này chắc chưa mặc được mấy lần đâu, cậu chủ cũng muốn bỏ đi sao?”
Quý Anh nhíu mày: “Áo vest?” Cô đứng lên bước qua, cúi đầu đánh giá cái áo vest này. Mới vừa tới gần, cô lập tức ngửi được mùi nước hoa thậm chí còn nồng nặc hơn cả đêm qua.
Ngày hôm qua khi người đàn ông ôm cô từ sau lưng, hình như đã thuận tay ném cái áo vest này đi. Nhưng cuối cùng là bỏ luôn hay cởi xuống thôi thì cô cũng không rõ lắm.
Trên mặt Quý Anh không có biểu cảm gì, bình tĩnh nói: “Vứt đi.”
Dì giúp việc ngẩn ra, sau đó có chút đau lòng mà ôi một tiếng, giơ tay lên định gấp áo vest lại nhưng nào ngờ động tác này lại làm thứ gì đó bên trong túi áo vest rơi ra, chạm đất nghe “lạch cạch” một tiếng.
“Ơ, đây là cái gì?” Dì ngồi xổm xuống, nhặt tấm card rơi trên mặt đất.
Sau khi thấy rõ nội dung lại lập tức xấu hổ ho nhẹ một tiếng. Bà đã tiếp xúc với quá nhiều kẻ có tiền, những chuyện muôn hình vạn trạng này cũng thấy được nhiều, đương nhiên biết rõ đây là cái gì.
Quý Anh cũng theo bản năng nhìn xuống, ánh mắt đảo qua tấm thẻ trên tay dì giúp việc. Cô đến gần, cúi đầu nhìn kỹ một lát, đột nhiên duỗi tay ra: “Dì ơi, đưa cho cháu.”
“À được được được.” Dì vội vàng đưa tấm thẻ cho Quý Anh.
Bà ấy nhịn không được liếc mắt đánh giá sắc mặt của Quý Anh. Cô gái trẻ nhìn tấm thẻ phòng trong tay như đang suy tư gì đó, không rõ vui buồn.
“Làm phiền dì rồi.” Quý Anh nói câu cảm ơn, rồi quay trở lại bàn ăn tiếp tục dùng bữa.