Quý Anh sững sờ, quay đầu nhìn về phía anh với một ánh mắt sâu xa.
Phó Cảnh Thâm từ sau ôm lấy cô, thở hơi mạnh mẽ nóng ấm sau gáy cô, anh đương nhiên hỏi lại.
"Cục cưng mà anh giấu đi, tại sao phải cho người khác nhìn thấy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh có chút xấu hổ, đôi mắt trong veo rủ xuống.
"Hoa anh đào." Phó Cảnh Thâm nhẹ giọng gọi cô, ngón tay nâng cằm cô lên: "Em lại lên hot search, em có biết hay không?"
Anh nhẹ nhàng hôn vào gáy cô, bao trùm lên dấu vết đêm qua anh lưu lại, bên trong giọng nói ẩn giấu lòng chiếm hữu cực cao.
"Lần này, dù là anh muốn giấu, cũng giấu không được."
Quý Anh trong mắt lóe lên kinh ngạc: "Hot search?"
"Vẫn là lần trước. . ."
"Không." Phó Cảnh Thâm thản nhiên nói: "Là tối hôm qua."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh đầu óc có chút hỗn loạn, cô vội khoác chiếc chăn mỏng, ngây thơ nói: "Em mặc quần áo trước, đợi lát nữa lại nói."
Cô đi chân trần chậm rãi tiến phòng quần áo, từ bên trong tủ sườn xám đầy tùy ý rút ra một cái, đang muốn buông chăn xuống, vừa mở mắt trông thấy Phó Cảnh Thâm cùng theo vào.
Quý anh không được tự nhiên quay mặt chỗ khác: "Em có thể tự mặc."
Phó Cảnh Thâm vẫn nhìn cô, dường như ý không muốn đi.
Quý Anh: "..."
Thấy cô còn bất động, Phó Cảnh Thâm mở miệng: "Vẫn cần anh giúp em sao?"
Quả thực là không có giới hạn!
Quý Anh vỗ má, dứt khoát quay lưng lại, mặc sườn xám vào.
Nhìn từ sau lưng, vòng eo cô nhỏ, chân dài mảnh thẳng tắp. Mà sườn xám, phô bày vẻ đẹp lớn nhất của cô.
Cô mới vừa mặc vào, anh đã muốn tự tay cởi ra.
Chỉ mặc cho một mình anh nhìn là tốt nhất.
Quý Anh xấu hổ thay quần áo, cô sửa sang lại mái tóc dài, vừa quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt u ám không rõ của anh, tim đập mạnh một cái.
Cô đã quen thuộc với ánh mắt này. Đêm qua anh cũng như vậy nhìn cô.
Quý Anh chỉ cảm thấy nguy hiểm đang đập vào mặt, trốn tránh chầm chậm ra ngoài: "Em đi rửa mặt trước."
"Hoa anh đào dự định xử lý chuyện này như thế nào?" Phó Cảnh Thâm ngăn cản.
"Anh ba cảm thấy thế nào?"
"Anh sẽ giúp em dập hot search xuống."
Quý Anh rủ mi mắt xuống, nghĩ ngợi mấy giây, nghiêm túc nhìn về phía Phó Cảnh Thâm, mở miệng: "Có lẽ, có thể không cần dập đâu?"
Quý Anh một mình ngồi trên bàn ăn, sợ sệt cúi đầu húp cháo.
Màn hình điện thoại di động không ngừng lấp lóe, Wechat, người thân bạn bè đều hỏi thăm.
Quý Anh lại không để tâm.
Cô nhìn về hướng cửa, nhớ tới lúc Phó Cảnh Thâm đi, cảm xúc cũng không quá vui vẻ.
Quý Anh muốn mượn lần này bước ra ánh sáng, giúp Vũ Lâm Linh cùng nhà máy trà Hồng Hưng quảng bá.
Nhưng Phó Cảnh Thâm cũng không tán thành đề nghị của cô.
"Hoa anh đào, ý nghĩ của em rất non nớt." Giọng nói của anh nói vào: "Em chỉ thấy mặt có lợi của vấn đề mà thôi, anh không muốn em gánh chịu áp lực dư luận to lớn phía sau."
"Nếu sau này, chất lượng lá trà xảy ra chuyện gì em sẽ gặp rất nhiều phiền toái không cần thiết."
"Mà anh cũng có dụng tâm riêng." Anh nói: "Anh hi vọng vợ của anh, đừng bị càng nhiều người phát hiện."
"Anh sẽ ghen tị."
Hoàn hồn trở lại, Quý Anh rủ mi mắt xuống Weibo.
Không biết Phó Thị mua bao nhiêu hot search, buổi sáng bài viết về cô đã giảm từ hàng đầu xuống còn hơn 20 mấy.
Quý Anh nhấp vào mục, thấy tất cả các loại bình luận của cư dân mạng trên diễn đàn.
[Vẫn không có người @ tìm ra tài khoản của chị gái nhỏ sao? Thật sự thích vẻ đẹp của cô ấy]
[Cư dân mạng này không được, đến bây giờ còn không tìm ra sao? ]
[Ô ô ô ô vợ vợ vợ, đừng pha trà nữa, pha anh nè ]
[Hot search này giảm quá nhanh, không ai cảm thấy kỳ quái sao? Rõ ràng lượt chia sẻ đang gia tăng ]
[Đúng đúng, coi phía trên có gì kìa? Quần rách của Quý Hoài? Màu tóc mới của Quý Hoài? Ai chú ý đến những gì anh ta mặc chứ? Tôi chỉ muốn xem người đẹp ra sao thôi!!]
[Còn video thì sao? Tại sao video đó biến mất?]
[Kỳ lạ quá? Có phải chị gái đụng tới miếng mồi béo của ai rồi không?]
Quý Anh bản chính còn bật cười nhìn anh hai bị làm tổn thương, qua mục mới, video thật sự đã không còn, tài khoản của các blogger giải trí liên tục đăng video bị khóa.
Cô sững sờ, lúc này mới ý thức được. Phó Cảnh Thâm thật tàn nhẫn, hành động nhanh lẹ bao nhiêu.
Điện thoại của người nhà lần lượt gọi tới.
Bố và anh cả, kể cả mẹ cũng duy trù thái độ như Phó Cảnh Thâm.
Mắt Quý Anh cụp xuống, bữa sáng cũng bị mất hứng.
Cuối cùng thông qua điện thoại, là Quý Hoài gọi tới. Sau lễ đính hôn, Quý Hoài liên tục quay về quay phim, Quý Anh liên lạc với anh ấy mấy lần đều không được.
"Anh hai?"
Bên kia Quý Hoài có chút ồn ào, Giọng nói lầm lì thường ngày giờ đang nghiến răng: "Hừm, em thay anh cám ơn Phó Cảnh Thâm."
Quý Anh: "Dạ?"
“Để dập hot search của em xuống mà anh ta lấy anh làm đệm lót?" Quý Hoài tức cười: “Kết quả là lại bị fan chế giễu da đen mặc quần rách không lộ mông phải mua hot search."
Quý Hoài dường như lúc nào cũng nhìn kết quả bằng con mắt rất lạc quan, tâm trạng im lặng cả buổi sáng của Quý Anh đã chuyển từ u ám sang trong xanh.
Cô không nhịn được cười lên: "Oan ức cho anh hai."
Quý Hoài hừ nhẹ một tiếng: "Được rồi, là cản hot search cho em, anh còn có thể làm sao? Nhận chứ sao."
"Ai bảo em gái anh quá đẹp, tùy tiện lộ mặt đã lên hot search?"
Quý Anh cong môi lên, bỗng nhiên thấp giọng hô: "Anh hai."
"Haiz." Quý Hoài nghe ra giọng điệu sa sút của cô: "Thế nào?"
Quý Anh nói ý nghĩ của mình cho Quý Hoài, lại nhẹ nhàng hỏi: "Anh hai, anh sẽ ủng hộ em sao?"
Đầu kia trầm mặc thật lâu.
"Hừm." Lúc mở miệng, giọng nói trêu ghẹo của Quý Hoài biến mất, giọng điệu nghiêm túc: "Anh hai không ủng hộ em."
Quý Anh sững sờ.
"Dù sao, anh của em đẹp trai và hoàn hảo như vậy mà vẫn có rất nhiều antifan, mỗi ngày anh đều bị thay phiên mắng mỏ mười tám đời tổ tiên: "Quý Hoài thấp giọng nói: "Anh hoàn toàn không muốn em nhận ác ý như vậy, dù chỉ là một chút…"
Đầu mũi Quý Anh hơi đau đau: "Vậy vì sao anh hai lại lựa chọn con đường này?"
Quý Hoài: "Bởi vì anh cũng muốn được càng nhiều người thích."
"Nhưng…" Quý Hoài lại đột nhiên kéo dài: "Anh chỉ là không ủng hộ."
"Anh Anh muốn làm, có khi nào anh hai lại cản em?"
Tâm trạng Quý Anh bỗng vui vẻ, cô nở nụ cười: "Cám ơn anh hai."
"Được rồi được rồi." Quý Hoài miễn cưỡng nói: "Anh còn phải quay phim, cúp máy trước đây, chờ về thành phố sẽ đến tìm em."
"Được."
Cúp điện thoại, Quý Anh trở lại giao diện Weibo, tạo cho mình một tài khoản mới.
[Quý Anh Sakura]
Nhưng cô ẩn danh, sau khi tạo xong chỉ lặng lẽ theo dõi Trần Du và Quý Hoài.
Đến trưa, Văn Nguyệt gọi điện thoại tới. Đầu kia ngáp một cái dường như vừa mới tỉnh.
"Anh Anh." Giọng nói của Văn Nguyệt cẩn thận từng li từng tí: "Cậu thế nào rồi?"
Cô ấy rịt mũi một cái, giả bộ đáng thương nói: "Là mình có lỗi với cậu…"
Toàn thân Quý Anh đều đau nhức, ăn cơm xong thì dựa vào chiếc ghế dài ở sảnh không dậy nổi.
Văn Nguyệt nói, lập tức làm cô nhớ lại kẻ chủ mưu tất cả là ai.
"Đừng nói nữa…" Quý Anh bất lực nói.
Văn Nguyệt ngược lại nhạy cảm đánh hơi được không hợp lý: "Anh Anh, sao giọng cậu khàn thế?"
Quý Anh: "... Uống nhiều rượu."
Văn Nguyệt nghe vậy mới không tin: "Cậu uống được mấy ngụm."
Quý Anh: "..." Cô trầm mặc.
Ý thức được gì đó, Văn Nguyệt cũng trầm mặc.
Nửa ngày, cô gượng cười hai tiếng, định làm dịu bầu không khí im lặng này: " Cái này cũng không chắc sẽ suôn sẻ."
Quý Anh thở dài: "Nguyệt Nguyệt, đều là cậu cho tớ ý kiến hay."
Văn Nguyệt: "... Tớ cũng không nghĩ tới, cứ như vậy chỉ sợ không may mắn."
"Với lại, cậu thật sự gọi thằng già ấy?" Văn Nguyệt nhớ lại sắc mặt anh hôm qua, cô ấy run lên, cũng không dám tưởng tượng Quý Anh bị đưa về nhà sẽ bị ức hiếp ra sao.
Quý Anh đã chịu đựng rất nhiều vì điều này.
Rầu rĩ nói: "Đừng nói hai chữ này nữa."
"Được được." Văn Nguyệt lập tức nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày khác tớ đến chịu đòn nhận tội."
Buổi chiều, Quý Anh lại mơ màng ngủ một giấc.
Cô trong giấc mơ, lần đầu tiên, mơ tới Phó Cảnh Thâm.
Trong mơ, Quý Anh nhìn thấy mình bị nhốt ở biệt thự giữa núi, Phó Cảnh Thâm không cho cô đi ra ngoài, không cho cô gặp người khác, thậm chí… Còn không cho cô mặc quần áo.
Cô dự định chạy trốn, bị anh bắt trở về, ném lên trên giường.
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt cổ chân, từng bước một tiến tới gần cô, vẻ mặt ẩn trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn rõ cặp mắt đen nhánh long lanh kia.
Anh tới gần cô, bàn tay nắm chặt cổ chân của cô, đeo lên chân cho cô chiếc vòng được chế tác tinh xảo.
Thoạt nhìn là vòng chân, thực tế là xiềng xích, cô rốt cuộc không thể rời cái giường lớn này.
"Hoa anh đào." Anh khẽ gọi cô, ngón tay nhẹ bóp cổ, thân hình cao lớn từ phía sau che hết người cô.
Một giây sau, Quý anh đột nhiên bừng tỉnh, phía sau toát mồ hôi lạnh, bỗng nhiên từ người cạn kiệt sức lực lại nhanh chóng tỉnh dậy.
Ai ngờ vừa tỉnh, đã nhìn thấy Phó Cảnh Thâm đang nửa ngồi nửa quỳ trước cô, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm chặt mắt cá chân cô.
Quý Anh nhìn anh, sợ hãi không thôi la lên: "Anh ba! Em không muốn nữa!"
Phó Cảnh Thâm thay cô cởi giày, ngước mắt nhìn cô, đột nhiên khẽ bật cười.
"Em không muốn cái gì?" Anh chậm rãi nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng xoa mắt cá chân cô: "Em là…"
"Mơ thấy gì thế?"