Nếu Phó Cảnh Thâm không nói, Quý Anh thậm chí đã quên luôn vết bỏng trên tay mình.
Khi đó không kịp thời xử lý, không chuyển động còn đỡ, bây giờ bị đầu ngón tay của người đàn ông đụng vào, thì ra cũng có chút đau.
“Em không sao đâu.” Quý Anh lắc đầu, hơi thu tay lại: “Hôm nay lúc uống trà bị phỏng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Cảnh Thâm cụp mắt xuống, lấy hộp thuốc từ ngăn tủ bên cạnh ra, tìm thấy thuốc bôi bỏng, bóp một ít thuốc ra rồi nhẹ nhàng bôi lên mu bàn tay cô.
Mái tóc lưa thưa trên trán che khuất lông mày và mắt anh, nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ nghe thấy anh thấp giọng nói: "Hôm nay đã gặp ai?"
Quý Anh sửng sốt vì sự nhạy cảm đáng sợ của người đàn ông này. Cô mím môi, trong lòng có chút tế nhị nói: "Có lẽ anh cũng từng gặp cô ta."
“Thế nên” Phó Cảnh Thâm bôi thuốc mỡ cho cô xong bèn tiếp lời: “Hoa anh đào nhỏ tức giận vì cô ta?”
Quý Anh phồng má, trực tiếp thu tay về, đứng dậy nói: "Em về phòng ngủ đây, anh làm gì thì làm."
Cô còn chưa kịp đứng dậy, người đàn ông đã duỗi chân dài của mình đặt lên ghế sô pha, thân hình cao lớn chắn ngang đường Quý Anh, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.
"Có chuyện thì nói, có việc thì giải quyết, tức giận thì trút lên anh, đừng để trong lòng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, lông mi khẽ run.
Anh luôn như vậy, luôn giải quyết vấn đề một cách dứt khoát.
Cơn cáu kỉnh không biết từ đâu dâng lên trong lồng ngực, Quý Anh đột nhiên vươn hai tay, sau đó ôm lấy cổ Phó Cảnh Thâm, há miệng cắn vào vai anh.
“Em chưa ăn cơm sao?” Phó Cảnh Thâm thản nhiên hỏi.
Phó Cảnh Thâm khẽ cau mày, lòng bàn tay thuận thế nắm lấy eo cô, bế cô lên.
Sau đó kề sát bên tai cô, trầm thấp cười nói: "Nhẫn tâm thật đấy."
Quý Anh trầm mặc vài giây, một lúc sau mới buông răng ra, chóp mũi khẽ hừ một tiếng. Quay người lại, cô phát hiện ra rằng người đàn ông đã trực tiếp ôm cô tới phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Ngồi trên bồn tắm lạnh lẽo, Quý Anh nhướng mi, dự cảm không lành ập tới.
Phó Cảnh Thâm đặt những ngón tay thon dài lên ngực, vừa kéo vừa giật, cà vạt lỏng ra, ngón tay lại tìm đến đường viền cổ áo, từ từ cởi cúc áo.
“Hôm nay em không có tâm trạng” Cô hạ giọng: “Làm chuyện đó với anh.”
Phó Cảnh Thâm tiếp tục cởi áo của mình như thể chưa nghe thấy gì.
Anh nắm chặt tay Quý Anh, vuốt ve vết răng nông trên vai: “Còn giận à?”
Quý Anh im lặng, bắt gặp ánh mắt của Phó Cảnh Thâm, cô chậm rãi lắc đầu. Ánh mắt cô rời xuống vai anh. Làn da anh trắng, vì vậy vết cắn đó đã để lại dấu.
“Nếu đã như vậy.” Phó Cảnh Thâm kéo tay Quý Anh lần xuống dưới, đặt lên cơ bụng săn chắc của mình: “Vậy thì tiếp sau đây, chúng ta phải nói chuyện với nhau cho rõ.”
Trong phòng tắm tràn ngập sương nước, Quý Anh đứng sát vách tường, những giọt nước nhỏ giọt trượt xuống sau lưng, rơi xuống đất.
Cô cắn chặt môi dưới, kìm lại âm thanh sắp trào ra khỏi cổ họng.
Không phải là nói chuyện sao? Anh ấy nói chuyện như vậy sao?
Như biết cô đang nghĩ gì, Phó Cảnh Thâm dùng môi chạm vào vành tai cô: “Người hôm nay uống trà với em là ai?”
Quý Anh không muốn nói chuyện.
Phó Cảnh Thâm: "Không nói?"
Một giây sau, Quý Anh suýt chút nữa không trụ vững được trên bức tường, người đàn ông từ phía sau ôm lấy eo cô.
"Vậy để anh đoán."
Phó Cảnh Thâm giơ tay, vén mái tóc đen sũng nước đang áp vào má cô ra sau đầu, đột ngột hỏi: “Người em gặp là cái cô idol mạng kia đúng không?”
Lông mi Quý Anh run lên, toàn thân căng thẳng.
Anh... cứ như vậy mà đoán ra rồi?
Phó Cảnh Thâm khẽ hít vào một hơi: "Thả lỏng chút."
Những ngón tay đang chống trên tường của Quý Anh nới lỏng ra rồi lại siết chặt lại.
Nghe Phó Cảnh Thâm hỏi tiếp: "Cô ta đã nói gì với em?"
Quý Anh nhíu mày, nín thở nói: "Cô ta bảo em đoán xem… "
"Anh và cô ta có quan hệ gì?"
Cô nói thêm: "Còn dựa hơi tổng giám đốc Phó, bảo em tự ước lượng xem bản thân được mấy phân mấy lạng."
Quý Anh đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đẹp tràn ngập hơi nước nhìn thẳng vào Phó Cảnh Thâm.
"Em quả thật không biết, rốt cuộc anh Ba đã làm gì mà cô ta lại có thể tự tin đến mức này.”
Khoảnh khắc nói ra những lời này, sự ức chế lâu ngày trong ngực Quý Anh cuối cùng cũng tiêu tan. Cô quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Xin anh Ba cho em một lời giải thích."
-
Đêm tối, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, ánh sáng ấm áp chiếu lên bờ vai và chiếc cổ trắng nõn của cô gái, giống như cừu non trắng trẻo mịn màng.
Cô quá mệt, đầu vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi, hơi thở kéo dài. Như phiền muộn điều gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi lông mày cô hơi nhíu lại, lộ ra một tia mệt mỏi cùng buồn bã. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Cảnh Thâm vươn tay kéo Quý Anh vào trong chăn mỏng, cúi người hôn nhẹ lên trán cô.
Sau đó, anh bước xuống giường ra khỏi phòng ngủ.
Đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm.
Phó Cảnh Thâm bấm một dãy số: “Quản lý trưởng Trần."
Không lâu sau, Trần Du nhận điện thoại, có chút ngạc nhiên: "Anh Phó?"
Phó Cảnh Thâm có số điện thoại của Trần Du, anh đã lưu lại số của cô ấy ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau.
"Xin hỏi quản lý trưởng Trần có biết hôm nay Hoa Anh Đào đã gặp ai, sau đó đã có chuyện gì xảy ra hay không."
Trần Du sửng sốt một lúc, sau đó như thể đã hiểu ra, cô ấy cao giọng nói: "Anh Phó, anh hỏi đúng người rồi! Chuyện hôm nay tôi thật sự cảm thấy oan ức thay cho cửa hàng trưởng của chúng tôi. Trần đời tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào phách lối như vậy..."
Trần Du tức giận từ chiều đến tận tối. Vốn dĩ còn muốn thêm mắm thêm muối thổi phồng câu chuyện, nhưng những chuyện Chương Hàm làm không cần cô ấy phải đâm chọc thêm đã tồi tệ đến khiến người nghe giận sôi.
Cô ấy một hơi nói hết mọi chuyện, cuối cùng còn giận dữ bất bình thay cho Quý Anh: "Anh Phó, anh không thấy đâu, hôm nay sắc mặt của cửa hàng trưởng tái nhợt, thật sự rất đau lòng."
Một lúc sau.
Ngay tại thời điểm Trần Du cho là mình vô ý cúp điện thoại, thì đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Tôi biết rồi."
Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Du khẽ rùng mình, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
Cô ấy có dự cảm.
Chương Hàm thực sự gặp xui xẻo rồi.
-
Thư ký Sở nhìn đồng hồ, đã mười một giờ mười lăm.
Rất tốt.
Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Từ khi sếp kết hôn, số lần phải tăng ca của anh ta càng ngày càng nhiều hơn. Nguyên nhân chỉ có một, ông chủ phải về với vợ.
Hiếm lắm mới được một ngày yên bình, thư ký Sở bật đĩa hát lên, rót cho mình nửa ly rượu đỏ, chẳng mấy khi mà được nhàn nhã một hồi trước khi ngủ.
Rượu đỏ rót được một nửa.
Điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Thư ký Sở tạm dừng tay đang rót rượu đỏ, nín thở cầm điện thoại, thấy là boss gọi đến, trước mắt tối sầm lại.
Muộn như vậy rồi, không lẽ ông chủ không tận hưởng cuộc sống ngọt ngào với vợ mình sao?
Thư ký Sở nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, ấn trả lời.
Một giây sau, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến.
"Thư ký Sở, thông báo cho bộ phận PR, tối nay tung tin tức tôi và vợ tôi đã kết hôn."
Thư ký Sở sửng sốt: "Không phải, không phải đợi..."
Còn nhớ lúc trước, bộ phận PR từng đề nghị công khai vào thời điểm dư luận trên Internet lên đến đỉnh điểm thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
“Không đợi nữa.” Phó Cảnh Thâm trầm giọng nói: “Trước sáng mai, tôi muốn nhìn thấy tất cả những tin tức tiêu cực về vợ tôi đều biến mất.”
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng điệu của người đàn ông, Thư ký Sở thức thời ngậm miệng lại: "Vâng."
“Còn nữa.” Phó Cảnh Thâm vuốt ve chiếc nhẫn cưới, đôi môi mỏng hé mở: “Chương Hàm, tên trên mạng là Tiểu Khả Nhiên, lợi dụng tên tuổi của vợ tôi để trục lợi.”
"Thông báo cho bộ phận pháp lý chuẩn bị một bản khởi tố để nộp đơn kiện dưới tên tập đoàn Phó thị."
Thư ký Sở liên tục vâng dạ, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Cho dù dự án quan trọng đến đâu, anh ta cũng chưa bao giờ thấy ông chủ làm to chuyện như thế này. Đúng là không gì sánh được bằng vợ mà.
“Ngoài ra.” Phó Cảnh Thâm hơi dừng lại: “Thông báo cho Trịnh Nghiệp, Phó thị sẽ không cân nhắc hợp tác với anh ta nữa.”
Có quá nhiều nội dung, thư ký Sở mở phần ghi nhớ ra, ghi lại: "…Vâng."
“Nói lại với anh ta, tôi không muốn gặp lại Chương Hàm ở Bắc Kinh hay bất kỳ nền tảng nào.” Phó Cảnh Thâm bỉnh thản nói: “Vợ tôi sẽ không vui.”
Thư ký Sở: "Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, ngón tay dài của Phó Cảnh Thâm lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, đăng nhập vào Weibo đã lâu không truy cập, dùng đầu ngón tay gõ gõ một hàng chữ rồi bấm gửi.