Quý Anh thực sự mệt mỏi, lần này cô đã chìm vào giấc ngủ rất sâu.
Cô có một giấc mơ, mơ thấy mình lại rơi xuống nước, nước hồ lạnh lẽo không ngừng xộc vào miệng và mũi cô.
Quý Anh vùng vẫy và cố gắng kêu cứu, trong khoảnh khắc nguy kịch, cô nhìn thấy một đám đông trên bờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nhìn thấy rõ mặt họ, họ đẫn đờ nhìn cô, không ai đưa tay ra cứu cô.
Những giọng nói thì thầm vang lên bên tai.
"Đừng cứu cô ta, cô ta chỉ là một ả tình nhân xấu xa."
"Đúng thế, loại người này chết là đúng rồi."
Cô không phải thế! Quý Anh tuyệt vọng lắc đầu, hoảng sợ gọi tên Phó Cảnh Thâm.
"Anh ba, anh ba!"
Nghe thấy tiếng cô, Phó Cảnh Thâm giật mình chợt tỉnh giấc, chống người dậy ôm cô vào lòng, trầm giọng gọi: “Hoa anh đào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Quý Anh tái nhợt, toàn thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đôi mày thanh tú cùng đôi mắt cau lại một chỗ.
Phó Cảnh Thâm mím môi mỏng, vỗ nhẹ vào má cô, cao giọng nói: “Quý Anh, tỉnh lại!”
Mới một giây trước khi cô sắp chìm xuống ao, giọng nói thanh lãnh đầy lo lắng của người đàn ông vang lên trong đầu cô, giây tiếp theo, dường như có một đôi tay cường tráng ôm lấy eo cô.
Quý Anh đột nhiên tỉnh lại, hàng mi dài khẽ run nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Trời hơi hửng sáng, tia nắng mỏng manh chui vào nhà qua khe cửa sổ.
Quý Anh khẽ quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của Phó Cảnh Thâm. Cô đột nhiên giơ cánh tay lên, vòng khuỷu tay trắng nõn ôm lấy eo anh, giọng khàn khàn: “Em lại nằm mơ thấy mình rơi xuống nước.”
Phó Cảnh Thâm mím chặt môi, vỗ nhẹ vào lưng cô
Anh biết rơi xuống nước không phải ký ức tốt đẹp gì của Quý Anh.
“Nhưng không có ai cứu em.” Quý Anh cụp mắt, thấp giọng nói: “Em vẫn luôn gọi anh, may là anh đã tới.”
Cô hẳn đã vì những sự việc trong ngày mà nảy sinh bất an.
Phó Cảnh Thâm nhắm mắt lại, trái tim anh cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người trong lòng. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô gái.
“Hoa anh đào.” Anh nhẹ nhàng nói: “Anh sống bao lâu, sẽ bảo vệ em bấy lâu.”
-
Khi Quý Anh tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã bừng sáng.
Cô dụi mắt, đứng dậy nhìn sang bên cạnh.
Phó Cảnh Thâm đã rời đi.
Quý Anh vươn tay lấy điện thoại di động ở đầu giường, mở màn hình, thời gian đã là mười giờ.
Cô đã ngủ lâu như vậy!
Nào ngờ vừa mở máy lên, một lượng lớn tin nhắn WeChat gửi đến điện thoại, khiến cổ tay Quý Anh tê dại.
Trên đầu Quý Anh chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi, giây tiếp theo, tim cô thắt lại, sợ mình lại lọt vào hot search nào đó.
Ngón tay Quý Anh dừng lại không mở WeChat, liếc mắt nhìn thấy mười mấy tin nhắn của Văn Nguyệt.
[Ngược chó độc thân rồi, ngược chó độc thân rồi! Trời ơi, mấy người có thấy quá đáng không hả~tôi khổ quá mà]
Quý Anh ngập ngừng bấm vào, nhìn kỹ một chút rồi sững người tại chỗ.
Cô chớp mắt, thậm chí quay lại và nhấp vào một lần nữa chỉ để chắc chắn rằng người đăng bài weibo này là tài khoản Phó Cảnh Thâm có tích V màu đỏ.
Vào lúc mười một rưỡi tối hôm qua, tài khoản cá nhân của Phó Cảnh Thâm đã đăng video cô pha trà bên ngoài Vũ Lâm Linh, đính kèm một dòng chữ.
[Phó Cảnh Thâm V: Là hoa anh đào nhỏ của tôi. @Quý Anh sakura]
Phó Cảnh Thâm quá khiêm tốn, Weibo chỉ có vài chục nghìn người hâm mộ, đều là mò tới từ tài khoản chính thức của tập đoàn Phó Thị.
Dù ít người hâm mộ nhưng sức ảnh hưởng lại không phải dạng vừa.
Quý Anh bấm mở phần bình luận, kinh ngạc mở to miệng. Bài đăng trên Weibo của Phó Cảnh Thâm: [Chào bà chủ ~]
Quý Anh nhận ra được, mấy tài khoản tích V màu xanh này đều là công ty con hoặc chi nhánh có cổ phần của tập đoàn Phó Thị.
Cư dân mạng lũ lượt tìm kiếm mấy tài khoản tích V xanh này, vừa hóng hớt vừa kinh ngạc trước đế chế kinh doanh của Phó Thị trong những năm qua. Hóa ra nhà họ Phó có lắm công ty đến thế!
Tính đến thời điểm hiện tại, tài khoản Weibo của Phó Cảnh Thâm chiếm nhiều hot search nhất.
[1. Hoa anh đào nhỏ của tôi]
[2. Chào bà chủ]
[3. Quý Anh]
[4. Tiên nữ đang được tìm kiếm trên mạng]
[5. Thư xin lỗi của Tiểu Khả Nhiên]
[6. Tiểu Khả Nhiên bị phong sát]
Hàng loạt hot search khiến khuôn mặt Quý Anh trở nên trống rỗng. Giống như thể cô vừa thức dậy, thế giới đã hoàn toàn đổi thay vậy.
Cô nhấp vào hot search về Tiểu Khả Nhiên. Tất cả nội dung trên weibo và douyin của Chương Hàm đều đã bị xóa sạch, ngay cả ảnh đại diện của cô ta cũng bị bôi đen, không còn tìm thấy dấu vết của cô ta trên internet nữa, chỉ còn lại một câu xin lỗi ở trên cùng.
Tuy nhiên, trước tin tức gây sốc như vậy, đã không còn ai thèm để ý đến cô idol mạng nhỏ nhoi đó nữa, ngoài việc bị cư dân mạng chế giễu, Tiểu Khả Nhiên đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt công chúng.
Tin nhắn của Văn Nguyệt vẫn nhảy lên không ngừng.
[Anh Anh ơi, dzừa lòng tớ lắm!]
[Phó Cảnh Thâm quả là đàn ông đích thực!]
[Hu hu hu, thính ngập mặt tớ rồi, tớ tuyên bố, hình tượng vợ chồng hai cậu chính là kiểu ngọt ngào! Không được rồi, tớ phải tạo siêu thoại cho cp của hai người mới được!]
Quý Anh bối rối trước hàng loạt tin tức bùng nổ khắp mạng xã hội, lúc này lại nhìn thấy tin nhắn của Văn Nguyệt, khóe môi không khỏi nhếch lên, buồn phiền trong lòng cũng bị quét sạch.
Sau khi trả lời tin nhắn của Văn Nguyệt, cô quay lại weibo, lén lút đọc bình luận của cư dân mạng.
Còn cư dân mạng hình như cũng bắt đầu quay lại chủ đề chính, bắt đầu chuyển sự chú ý từ Phó Thị tuyên bố bà chủ chính thức, từ từ chuyển sang đối tượng là hai người trong cuộc.
Về phía Quý Anh không cần nói, chỉ trong một buổi sáng, weibo của cô vừa lập cách đây không lâu đã có trên một trăm nghìn người hâm mộ.
Hơn nữa những tin đồn ban đầu về cô trên mạng đã tự nhiên bị phá bỏ.
Chỉ là.
Tại sao hướng gió này lại khác với những gì cô tưởng tượng...
Trong số các tài khoản có tích V xanh, có một tài khoản weibo của một cư dân mạng với caption cực kỳ bắt mắt: [Oh no! chê rất chê nhé, chị tiên nữ của tôi, nếu như chị bị ép buộc, hãy chớp mắt ra tín hiệu đi!]
Dưới bài viết này đã có hơn năm mươi nghìn lượt thích. Đại đa số cư dân mạng họp nhau lại phản đối.
Quý Anh kinh ngạc chớp chớp mắt, chăm chú lướt xuống dưới.
[Nói thật nhé, tại sao tôi không thể tìm ra Phó Cảnh Thâm này trông như thế nào? Đừng bảo là ông chú bụng bia đầu hói đấy chứ?]
[Ngồi trên ghế chủ tịch của một tập đoàn mà còn trẻ được chắc?]
[Chậc chậc, chân dài và đại gia đây mà.]
[Tôi không tin! Chị hoa anh đào chắc chắn bị ép buộc, nhất định là Phó Cảnh Thâm ham muốn sắc đẹp của chị ấy, dùng quyền thế mê hoặc chị ấy.]
[Khó trách thân phận của chị Hoa anh đào trước đó đều bị ém đi, nhất định là thủ đoạn của người đàn ông này, đó, bây giờ không ém được nữa, chỉ có thể công khai thôi]
[Hu hu hu, chị gái chạy mau!]
Quý Anh lướt xuống hàng trăm bình luận, cư dân mạng hệt như mấy bà cô ngoài chợ, cái gì cũng nói được, Phó Cảnh Thâm hiện tại đã trở thành một ông chú trung niên nhếch nhác trong ấn tượng của mọi người.
Quý Anh khẽ nhíu mày.
Cô không muốn Phó Cảnh Thâm bị người ta ngờ vực thế này.
Cô vừa định bấm số gọi Phó Cảnh Thâm, cúi đầu xuống thì thấy mẹ gọi đến.
Mấy ngày nay Vu Uyển Thanh luôn lo lắng, chú ý ngôn luận trên mạng, khi thấy con gái mình bị vu khống, bị tung tin đồn thất thiệt, bà hận không thể trực tiếp lên weibo gửi thư luật sư cho những người đó.
Sau đó, bà được Quý Thiên Trạch khuyên ngăn. Người phải xử lý ổn thỏa chuyện này nên là Phó Cảnh Thâm mới đúng.
Vu Uyển Thanh khẽ thở dài: "Khoảng thời gian này con gái mẹ phải chịu tủi nhục rồi."
Quý Anh xuống giường, đi chân trần đến bồn rửa tay, lắc đầu nói: "Không sao đâu mẹ, mọi chuyện đã qua rồi."
Đương nhiên Vu Uyển Thanh không muốn con gái mình nhận phải nhiều sự chú ý như vậy, lo lắng nói: "Nhưng mẹ không muốn con bị như vậy chút nào, haiz, sao lại xảy ra nhiều chuyện thế chứ."
Quý Anh khẽ giọng an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ phải tin tưởng con chứ."
"Biết đâu sức chịu đựng của con còn tốt hơn mẹ nghĩ nhiều đấy."
Vu Uyển Thanh im lặng mấy giây rồi trả lời: "Mẹ biết rồi."
Nhớ tới mình đã nhiều ngày không về nhà, Quý Anh nhẹ giọng nói: "Mẹ, cuối tuần này con sẽ về nhà thăm mẹ."
Lại nũng nịu thêm vài câu nữa, cô mới kết thúc cuộc gọi với mẹ.
Một buổi sáng, các thành viên trong gia đình lần lượt gọi điện thoại tới, ai nấy cũng đều quan tâm đến cảm xúc của cô.
Quý Anh cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hơn nữa cô cũng thấy rõ một điều, người trong nhà đã dần nơi lỏng quản thúc đối với mình.
Quý Anh vui vẻ cong môi, khói mù vẫn luôn bao phủ nơi lồng ngực hoàn toàn tiêu tan.
-
Cuối cùng, Quý Anh vẫn định đợi Phó Cảnh Thâm về rồi trực tiếp nói rõ về dư luận trên mạng với anh sau.
Cô nghĩ chi bằng đăng một bức ảnh của mình và anh lên tài khoản cá nhân của mình.
Tối đó.
Sau khi Quý Anh nói ra ý tưởng này, Phó Cảnh Thâm bình tĩnh ngước mắt khỏi máy tính: “Không cần.”
Từ lần trước sau khi bị đè lên bàn trong phòng làm việc để…, khi Quý Anh nói chuyện với anh, cô sẽ tự động ngồi trên ghế sô pha nhỏ cách xa anh nhất.
"Tại sao?"
Quý Anh: ?
Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt kiên định của anh, cảm giác dường như Phó Cảnh Thâm thực sự không quan tâm đến mấy chuyện này...
"Bọn họ đố kị."
Quý Anh: "..."
Anh nói thêm: "Dù sao cũng không thể có được."
Quý Anh cạn lời.
Điện thoại đổ chuông, Quý Anh thấy Văn Nguyệt lại gửi một tin nhắn tới.
[Anh Anh, tớ lập xong siêu thoại cp tiếng tăm rồi!]
[Hiện tại siêu thoại của chúng ta đã có bốn người rồi!]
Quý Anh: [Thật á?]
Văn Nguyệt: [Gồm có tớ, tài khoản phụ của tới, tài khoản phụ phụ của tớ, tài khoản phụ phụ phụ…]
Quý Anh: [...Không còn ai khác sao?]
Văn Nguyệt: [...Tạm thời chưa có.]
Quý Anh phồng má, tự dùng tài khoản weibo của mình để theo dõi siêu thoại mà Văn Nguyệt đã lập ra.
Không ngờ hiện tại từng lời nói hành động của cô đều đang bị người hâm mộ theo dõi. Động thái của Quý Anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của fan trung thành, bọn họ bắt đầu đau khổ than khóc ở trong siêu thoại.
[Tôi không tin tôi không tin! Chuyện này nhất định là do ai đó thao túng! Chị ơi, chị tỉnh táo lại đi!]
Không lâu sau, lượng fan trong siêu thoại [Tiếng tăm] mà Quý Anh vừa theo dõi đột nhiên tăng vọt.
[Anh em ta cùng ra sức báo cáo, đánh sập cái siêu thoại này đi!]