Cưng chiều anh đào

Nhìn siêu thoại vừa tạo đã bất ổn đến sắp bay màu, Quý Anh chớp mắt nhìn về phía Phó Cảnh Thâm.
 
Tuy nhiên, nghĩ đến Phó Cảnh Thâm sẽ không quan tâm đến những điều này, Quý Anh lại đặt điện thoại xuống, không nói với anh về những tin tức đau lòng này nữa.
 
Quý Anh nhìn siêu thoại vừa tạo đã bay màu lần cuối, rồi lặng lẽ rời khỏi weibo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối với những lời la ó trên mạng, tập đoàn Phó Thị sẽ phớt lờ, không phủ nhận cũng không bác bỏ, thái độ hoàn toàn thờ ơ. Tuy nhiên, dù dư luận có bùng nổ đến đâu thì nó vẫn chỉ có tính hiệu lực trong thời gian nhất định.
 
Sau ngày hôm đó, hai vị đương sự biến mất khỏi tầm mắt của cư dân mạng. Đương nhiên hầu hết cư dân mạng đều chỉ xem náo nhiệt, trong khi một số ít người hâm mộ trung thành đã tạo ra siêu thoại của riêng họ, mỗi ngày đều vẽ ong vẽ hoa vào siêu thoại để than thở mỗi ngày rằng rằng gã nào đấy đang chiếm lấy tình yêu của họ.
 
Gần đây, Quý Anh đang bận chuẩn bị cho kỳ thi lấy bằng lái xe, phải đến tận cuối tháng bảy, cô mới nhận được bằng lái xe mới cứng. Khi tập xe, huấn luyện viên cá nhân thường khen Quý Anh có tâm lý vững vàng và tính tình điềm tĩnh, sau này cô tự lái xe nhất định không có vấn đề gì.
 
Vì thế vào ngày nhận bằng, Quý Anh háo hức chuẩn bị lái xe lên đường.
 
Khi đang băn khoăn không biết nên chọn ai làm người ngồi ghế phụ lái trong lần đầu tiên của mình, Quý Anh đã đấu tranh tâm lý giữa hai lựa chọn là Văn Nguyệt và Phó Cảnh Thâm, song cô đã chọn Phó Cảnh Thâm.
 
Hiển nhiên vì cô không muốn Văn Nguyệt cảm thấy sợ hãi, nhưng Phó Cảnh Thâm thì có thể bởi lẽ anh đã từng thề rằng bản thân là thanh niên cứng.
 
Buổi tối, Quý Anh chụp ảnh bằng lái xe và gửi cho gia đình. Gia đình không hề biết rằng cô đã âm thầm đi thi bằng lái xe vào tháng này, vì thế ngay khi bức ảnh được gửi đi đã gây nên bất ngờ lớn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thiên Trạch: [Cục cưng của bố thi bằng lái xe hồi nào vậy?]
 
Vu Uyển Thanh: [Đúng đó, sao đột nhiên lại quan tâm mấy cái việc thi thố này thế con? Lái xe nguy hiểm dữ lắm!]
 
Quý Anh im lặng, không biết trả lời thế nào. Tin nhắn của Quý Thâm đã làm dịu bầu không khí: [Tấm ảnh trông cừ đấy]
 
Nhìn thấy Quý Thâm, Quý Anh chợt nhớ tới Quý Hoài cũng ở trong nhóm chat, quanh năm suốt tháng lặn mất tăm, chưa từng nhắn một câu gì.
 
Thế nên Quý Anh khéo léo bẻ lái: [Tại anh hai tặng con chiếc xe thể thao đẹp quá ấy chứ, con không nỡ bỏ không.]
 
Trùng hợp hiếm có là Quý Hoài cũng đang xem điện thoại, thấy mình bị Quý Anh lôi ra làm bia đỡ đạn, Quý Hoài lập tức nhắn riêng cho cô: [Anh Anh, em nói chuyện thì nói chuyện đi, lôi anh của em vào làm gì?]
 
Quý Anh cố nén nụ cười trên môi, không thèm để ý đến Quý Hoài, tiếp tục nhắc về anh trong nhóm: [Anh hai, anh nói xem có phải không?]
 
Quý Hoài trả lời cô: [Đừng có lôi anh ra làm bia đỡ đạn!]
 
Quý Anh giả ngu, lại nhắn lên nhóm: [Anh hai, anh đừng có nhắn riêng với em nữa, muốn gì thì nhắn lên nhóm!]
 
Quý Hoài trả lời: [Anh mua cho em ngắm, chứ không bảo em lái]
 
Quý Hoài tiếp tục tìm cớ đổ lỗi ngược lại: [Phó Cảnh Thâm có đồng ý cho em lái không?]
 
Quý Anh tiếp tục đáp lại: [Dạ có chứ, em đã hứa với anh ba rồi, ngày mai em sẽ đưa anh ấy đi làm]
 
[Mọi người yên tâm, có anh ba ở đấy, sẽ không có chuyện gì đâu]
 
Quý Hoài: [.]
 
Quý Thâm: [.]
 
Biểu cảm Quý Anh hơi khựng lại, cô nhạy bén phát hiện ra rằng có điểm gì đó sai sai.
 

Khi cô còn nhỏ, mỗi khi sắp có biến, bầu không khí sẽ trở nên vi diệu như vậy.
 
Quý Anh vội vàng gửi tin nhắn: [Với có thể chở mấy anh trai yêu dấu của em đi hóng gió nữa!]
 
Quý Thâm: [Năm rưỡi chiều mai anh tan làm]
 
Quý Hoài: [Tuần sau anh về Bắc Kinh]
 
Thấy bầu không khí hài hòa và yên bình trở lại, Quý Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc mèo vui vẻ.
 
Quý Thiên Trạch ngồi ở trên sô pha nhìn thấy tin nhắn mới nhất của cô con gái trong nhóm, đột nhiên có chút khó chịu đặt điện thoại xuống.
 
Quý Thiên Trạch không hiểu, lại đứng dậy, nới lỏng cà vạt: "Con bé Anh Anh nhà mình có bao giờ chở anh đi làm đâu?"
 
Ông ấy nhìn Vu Uyển Thanh ở đối diện, bất giác giận cá chém thớt: “Phó Tam nó giỏi quá ha.”
 
Vu Uyển Thanh: "..." Bà không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Quý Thiên Trạch: “Anh có nhìn vào trọng tâm vấn đề không hả? Cục cưng Anh Anh của em nó lái xe kìa, anh yên tâm để con nó lái hả?"
 
Quý Thiên Trạch liếc nhìn vợ, biết dư luận mấy ngày nay lại khiến bà  căng thẳng.
 
"Uyển Thanh, em hãy thích ứng với sự trưởng thành của Anh Anh nhà mình đi em à, chúng ta đừng can thiệp vào suy nghĩ của con bé nữa."
 
"Hơn nữa, bên cạnh con bé còn có Cảnh Thâm, Cảnh Thâm có năng lực, có chừng mực, sẽ bảo vệ tốt cho con mình thôi em."
 

 
Sáng sớm hôm sau.
 
Nghe thấy giọng Phó Cảnh Thâm sau khi anh đi tập thể dục buổi sáng  về, hàng mi của Quý Anh động đậy, cô lập tức vén chăn, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thẳng vào người đàn ông ướt đẫm mồ hôi.
 
"Sao em không ngủ thêm chút nữa?"
 
Phó Cảnh Thâm liếc nhìn cô, dùng cả hai tay cởi chiếc áo phông trắng, để lộ những đường cơ trơn bóng trên cơ thể.
 
Anh mắt Quý Anh không nhịn được mà chuyển động theo cử chỉ của anh, sau đó lập tức liếc sang hướng khác.
 
Cớ gì mà bây giờ con mắt cũng học được cách tự động xác định vị trí?!
 
Chẳng lẽ gần mực thì đen, cô cũng bị làm cho hư rồi...
 
Quý Anh: "Không ngủ nữa."
 
Phó Cảnh Thâm cởi quần dài, thản nhiên liếc nhìn mặt cô: “Hôm qua em nói mệt không chịu nổi là gạt anh đúng không?”
 
Quý Anh: "..."
 
Sợ là hôm nay dậy muộn, Quý Anh đã từ chối yêu cầu vô lý của người đàn ông tối qua.
 
Mà sáng nay, thời gian tập thể dục của người đàn ông có vẻ dài hơn mọi ngày.
 
Quý Anh một lần nữa khâm phục tinh lực khác người thường của anh.
 
Cô biết mình không thể vướng vào đề tài này quá lâu, nếu không sẽ rất dễ xui xẻo.

 
Quý Anh duỗi chân xuống giường, "Vậy nên sáng nay em sẽ đền bù cho anh."
 
Phó Cảnh Thâm liếc nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên tường.
 
6:30 a.m.
 
Anh lắc đầu, giọng tiếc nuối: “8 giờ là anh đi làm rồi, không đủ thời gian”.
 
Quý Anh cau mày. Anh đang muốn gì đây chứ…?
 
“Ai bảo sẽ bồi thường cho anh như vậy chứ?” Quý Anh vừa tức vừa giận nhìn qua, hơi cao giọng thông báo: “Anh để tài xế nghỉ ngơi một ngày đi, sáng nay em đưa anh đi làm.”
 
"Em lái xe…chở anh?"
 
Quý Anh: "Không được sao?"
 
Phó Cảnh Thâm dừng lại vài giây: "Cái này là bồi thường của em ấy hả?"
 
Quý Anh gật đầu: "Không sai."
 
"..."
 
7:30 a.m.
 
Phó Cảnh Thâm đi đến nhà xe ở dưới tầng, liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ, mặc một chiếc sườn xám màu vàng nhạt, dáng người cao mảnh khảnh.
 
Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc đen dài tung bay trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đẹp trong suốt như nước mùa thu.
 
Khí chất của cô gái không phù hợp với chiếc xe thể thao phô trương, nhưng cô vẫn có thể khiến người khác phải tập trung vào mình trong nháy mắt.
 
Thấy người đàn ông đến gần, Quý Anh mở cửa phụ cho anh: “Ngồi đi.”
 
Phó Cảnh Thâm làm theo lời cô, trong khi đó Quý Anh đến chỗ ghế lái, cúi người lên xe.
 
Quý Anh thắt dây an toàn, cong môi cười với Phó Cảnh Thâm: “Anh ba, em đã chọn anh làm người đầu tiên được em chở trên xe đó."
 
Phó Cảnh Thâm xoay xoay chiếc nhẫn cưới: "Chắc anh phải nói một câu là, anh rất vinh hạnh nhỉ?"
 
Quý Anh quay đầu nhìn sang.
 
Phó Cảnh Thâm: "Anh rất vinh hạnh."
 
Quý Anh nổ máy, nhấn chân ga, chiếc xe thể thao nhanh chóng tăng tốc, chỉ trong vài giây, chiếc xe thể thao đã lao vút đi như một mũi tên ra khỏi cung.
 
Trong khi lái xe, Quý Anh chú ý đến biểu cảm của Phó Cảnh Thâm từ. Tuy nhiên, cô thấy người đàn ông nhìn về phía trước mà không thay đổi vẻ mặt, không có dấu hiệu của sự hoảng sợ trong mắt anh.
 
Thấy mình không dọa được ai, Quý Anh phồng má, từ từ nhả chân ga.
 
Khóe môi Phó Cảnh Thâm khẽ nhếch lên trong thầm lặng.

 
Từ nhà đến công ty, tốc độ bình thường là hai mươi phút đi xe hơi. Nhưng khi gặp chỗ đông xe cộ, Quý Anh Lại đã lái xe chậm hơn một chút, nên khi đưa Phó Cảnh Thâm đến công ty thì đã muộn mất vài phút.
 
Vừa định rẽ, Phó Cảnh Thâm đột nhiên nói: "Lái xe đến cổng chính công ty."
 
Dựa vào tính cách của Phó Cảnh Thâm, Quý Anh ban đầu nghĩ rằng anh sẽ trực tiếp dừng ở ​​​​thang máy chuyên dụng trong bãi đậu xe để lên đến tầng cao nhất của công ty. Chứ chưa từng nghĩ rằng anh sẽ đi thẳng vào bằng cổng chính.
 
Phó Cảnh Thâm rất suy nghĩ cho cô, dịu nhàng ấm áp nói: "Bãi đậu xe khá khó với tay lái mới."
 
Quý Anh khịt mũi, và gật đầu tin rằng đó là sự thật.
 
Đang là giờ đi làm cao điểm, từ cửa kính ô tô có thể nhìn thấy một lượng lớn nhân viên đang vội vàng đi về phía tòa nhà.
 
Phó Cảnh Thâm đẩy cửa xe ra, trước khi xuống xe còn nghiêng đầu cười nói: “Cảm ơn mợ Phó đã hào phòng đưa anh đi làm.”
 
Quý Anh tâm tình vui vẻ: "Không có chi."
 
Trước khi đi, Phó Cảnh Thâm hỏi một lần nữa: "Lúc về em cũng làm tài xế cho anh nhỉ?"
 
Quý Anh tựa cằm vào vô lăng gật đầu.
 
Ngay khi cô vừa định nổ máy lái xe đi, người đàn ông lại dừng lại, nhìn về phía cô, môi mỏng hé mở: "Năm rưỡi chiều nay anh tan làm."
 
Quý Anh: ?
 
Cô lúng túng nói: "Buổi chiều em phải đón anh cả, em đã hứa với anh ấy rồi."
 
Lời này vừa nói ra, Phó Cảnh Thâm cũng dừng lại, mím môi mỏng: "Đón anh trước."
 
Quý Anh: "Nhưng em đã hứa..."
 
Nói được nửa chừng, Quý Anh ngừng lại. Thấy người đàn ông có vẻ không chịu rời đi nếu cô không đồng ý, cô đành lặng lẽ gật đầu.
 
Quý Anh nhìn Phó Cảnh Thâm rời đi, không thể lý giải được tính chiếm hữu khó hiểu của người đàn ông.
 
Hai người này, đều không có xe để ngồi sao?
 
Tập đoàn Phó Thị có hệ thống điểm danh nghiêm ngặt, thấy đã cuối tháng, tiền thưởng chuyên cần của tháng giêng đã gần kề, vì thế không ai muốn đánh mất khoản tiền thưởng này.
 
Lúc cao điểm cũng là lúc nhân viên ùa vào như sóng, buổi sáng thang máy chật chội vô cùng.
 
Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi bắt kịp thang máy cuối cùng để đi lên tầng.
 
Nhưng vào lúc cửa thang máy sắp đóng lại, lại nhìn thấy tổng giám đốc đi từ cổng công ty vào thang máy.
 
"What, phải đó là tổng giám đốc Phó không ta? Không phải tôi nhìn nhầm đấy chứ?"
 
"Không thể nào, sao tổng giám đốc Phó có thể đi thang máy này?"
 
"Vừa rồi anh không nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ ngoài cửa à? Tổng giám đốc Phó bước xuống từ chiếc xe đó đó!"
 
"Tổng giám đốc Phó đổi xe rồi sao? Chiếc màu đỏ? Tổng giám đốc Phó mà ngồi chiếc xe bánh bèo đấy thật à?" Người thứ ba đặt câu hỏi bị chấn động.
 
"Đừng quan tâm về chuyện này nữa, thang máy sẽ quá tải nếu có thêm một người nữa, ai sẽ nhường chỗ cho tổng giám đốc Phó đây?"
 
Ánh mắt mọi người lặng lẽ nhìn về phía ngoài cùng của đám đông.
 
Nhân viên ngoài cùng nhăn mặt, vừa định bước ra khỏi thang máy thì thấy Phó Cảnh Thâm đang tiến lại gần mình.
 
Người đàn ông cao lớn tuấn tú híp mắt, nhìn vào bên trong, nhẹ giọng hỏi: "Quá tải?"
 

Người nhân viên ngập ngừng gật đầu: "Tổng giám đốc Phó, để em nhường cho sếp..."
 
Phó Cảnh Thâm: “Không cần.” Anh lùi lại một bước: “Tôi đợi lượt sau.”
 
Người nhân viên hơi sửng sốt một chút, sau đó cảm kích nhìn tổng giám đốc nhà mình:  "Cám ơn tổng giám đốc Phó..."
 
Chưa kịp nói xong, đã nghe thấy tổng giám đốc Phó thản nhiên nói thêm: "Vợ tôi lái xe hơi chậm, sáng nay đến hơi muộn."
 
Tất cả mọi người: "...?"
 
Nhưng trước khi họ kịp phản ứng, thì cửa thang máy đã đóng lại.
 
“Trời ạ, tôi vừa đến làm đã gặp được tổng giám đốc Phó rồi sao?” Trong thang máy, nhân viên mới hưng phấn thốt lên: “Thật đẹp trai quá đi mất!”
 
Người nhân viên cũ nhìn cô đầy chế giễu. Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng đáng sợ cũng thực sự đáng sợ.
 
"Nói vậy là, hôm nay mợ Phó đưa tổng giám đốc Phó đến công ty hả?"
 
"Ừ, không phải tổng giám đốc Phó đã nói rồi sao?"
 
"Trời ơi, chính là bà xã tiên nữ của tổng giám đốc Phó đó hả?"
 
"Có ai nhìn thấy chưa! Có phải là rất rất xinh đẹp như lời đồn không!"
 
“Nghĩ ít thôi, tiên nữ còn chưa xuống xe thì biết thế quái nào."
 
Nói mãi nói mãi, mọi người bắt đầu thảo luận về những chuyện tầm phào trên mạng.
 
Cho đến khi có người đột nhiên nói: "Thật sự không ai cảm thấy... câu nói cuối cùng của tổng giám đốc Phó có chút khó hiểu sao? Tổng giám đốc Phó là kiểu người sẽ giải thích lý do cho chúng ta sao?"
 
Mọi người đồng thời im lặng vài giây, nhìn nhau, chợt bừng tỉnh…
 
Khoe khoang! Chắc chắn là khoe khoang! Khoe khoang có bà xã tiên nữ đưa đi làm!
 
Phòng làm việc của tổng giám đốc.
 
Thư ký Sở lại nhìn lên thời gian.
 
Tám giờ ba phút.
 
Thật không ngờ đời mình lại được chứng kiến tổng giám đốc Phó đến muộn ba phút!
 
Sau khi tiếp quản Phó Thị trong nhiều năm gần đây, lịch trình của Phó Cảnh Thâm là quy luật nghiêm khắc nhất mà thư ký Sở từng thấy.
 
Cho dù hôm trước có làm việc muộn đến thế nào, anh vẫn chắc chắn sẽ đến công ty trong khoảng thời gian từ bảy giờ năm mươi đến bảy giờ năm lắm, với sai số không quá ba phút.
 
Tám giờ bốn phút, bên ngoài văn phòng tổng giám đốc truyền đến tiếng bước chân. Nghe thấy tiếng nói, mọi người trong văn phòng tổng giám đốc đều tập trung vào máy tính và tài liệu trước mặt như thể họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
 
Thư ký Sở bước lên, đi theo Phó Cảnh Thâm phía sau: “Tổng giám đốc Phó."
 
Phó Cảnh Thâm nhỏ giọng đáp lại, cúi đầu nhìn thời gian: "Xin lỗi, hôm nay đến hơi muộn."
 
Thư ký Sở lắc đầu cười: "Mới có mấy phút thôi, có thể là do xe chạy hơi chậm..."
 
Anh ta còn chưa nói xong, Phó Cảnh Thâm đã bình tĩnh gọi anh ta một tiếng: “Thư ký Sở.” Một giây sau, một giọng nói trầm ấm vang vọng khắp phòng làm việc tổng giám đốc, từng câu chữ rõ mồn một: “Sao cậu biết vợ tôi lái xe hơi chậm?”
 
Thư ký Sở: "...?"
 
Tôi biết hồi nào chứ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận