Phan Sau khi biết Quý Anh không cho mình cơ hội ngồi vào ghế phụ đầu tiên, Văn Nguyệt đã trực tiếp gọi điện và bày tỏ sự lên án sâu sắc đối với hành vi trọng sắc khinh bạn, có mới nới cũ của Quý Anh.
Quý Anh vừa bất lực vừa buồn cười nghe Văn Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại trách mắng cô không ngừng trong mười phút.
“Hay là cậu uống ngụm nước thấm giọng đi ha?” Quý Anh cố nén cười: “Cậu không khát hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Nguyệt khẽ hừ một tiếng: "Anh Anh, tớ sẽ ghim cậu chuyện này suốt đời! Uổng công mấy ngày nay tớ cào phím trên siêu thoại để chiến đấu vì cậu và Phó Cảnh Thâm!"
Quý Anh ngẩn người: "Siêu thoại?"
"Đừng có nói là cậu quên mất tiêu rồi nha?" Văn Nguyệt chán nản nói: "Siêu thoại Tiếng Tăm! Siêu thoại CP của cậu với anh ba của cậu ấy!"
Quý Anh trầm mặc vài giây, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Ủa, siêu thoại đó còn à?"
"Còn chứ…! Ngày nào tớ cũng lên đó xem mà"
"Mấy fans của cậu report không thành công, trái lại còn điên cuồng làm nhiệm vụ thăng cấp, rồi trở thành quản lý của siêu thoại." Văn Nguyệt nghiêm túc nói: "Cho nên, siêu thoại CP của cậu đã bị các fans độc chiếm mất rồi! "
"A..." Quý Anh mấp máy môi: "Vậy làm sao đây?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Nguyệt đưa ra đề nghị: "Cậu và Phó Cảnh Thâm có thể tự đầu cơ vào CP."
Quý Anh cười lắc đầu: "Chúng tớ không phải ngôi sao."
"Lỡ được thì sao? Biết đâu có ai ăn không rửng mỡ trải đường cho các cậu?"
“Được rồi” Văn Nguyệt trở lại đề tài: “Anh Anh, tóm lại là khi nào cậu mới chở tớ đi hóng gió đây?”
Quý Anh đáp: "Xế chiều hôm nay"
Văn Nguyệt ở nhà vốn đã rất chán, nghe vậy bèn đồng ý lập tức mà không chút do dự
Bốn giờ chiều, Quý Anh xuất phát từ nhà. Cô đến hơi sớm, mới 4:30 đã đến dưới lầu của tập đoàn
Ngồi ở ghế lái, Quý Anh cúi đầu gọi điện thoại cho Phó Cảnh Thâm.
Một lúc sau, đầu dây bên kia được kết nối: "Hoa anh đào."
“Em đến rồi.” Quý Anh liếc nhìn thời gian: “Có phải em đến hơi sớm rồi không?”
“Vẫn phải đợi thêm một chút.” Phó Cảnh Thâm đóng tập tài liệu lại: “Em có thể lên đây đợi anh.”
Quý Anh sửng sốt: "...Lên đó? Bây giờ em lên có tiện không?"
Phó Cảnh Thâm: "Tiện"
“Thôi được” Quý Anh: “Vậy anh ba chờ em một lát.”
Sau khi cúp điện thoại, Quý Anh tắt máy xuống xe, ngón tay trắng nõn nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa ra.
Giữa mùa hè, mặt trời vẫn còn nóng như thiêu đốt dù đã sau bốn giờ chiều, Quý Anh nâng cổ tay lên, hơi che trán, ngước mắt nhìn lên tòa nhà.
Đây là lần đầu tiên cô đến trụ sở chính của tập đoàn Phó Thị, nơi đã từng tổ chúc mừng sinh nhật cô.
Cô không hề hay biết, ngay giây phút sau khi cô xuống xe, đã có vài cặp mắt dòm ngó sau cửa sổ kính trong suốt trải dài từ dưới lên trên ở mỗi tầng của tòa nhà.
"Đù, Đù, xuống xe rồi xuống xe rồi!"
"Đệt, xinh vãi, dáng người này, khí chất này, trắng đến phát sáng..."
"Khó trách tổng giám đốc Phó lại khoe khoang, đẹp cỡ này thì ai mà không khoe khoang cho được?"
"Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà lại còn đưa đi đón về, chắc kiếp trước tổng giám đốc Phó giải cứu cả Ngân Hà???"
Ai đó đã lén chụp ảnh của Quý Anh, sau đó lan truyền trong nhóm, toàn bộ nhân viên có mặt trong nhóm xôn xao.
Quý Anh vẫn không biết gì về tất cả những điều này, cô bước đến quầy lễ tân và hỏi một cách lịch sự: "Xin chào, tôi muốn tìm tổng giám đốc P-..."
“Tổng giám đốc Phó đúng không ạ!” Nhân viên lễ tân đứng thẳng người, nhiệt tình trả lời: “Thư ký Sở sẽ xuống ngay, anh ấy sẽ đưa mợ Phó đến phòng làm việc của tổng giám đốc Phó .”
Quý Anh mỉm cười gật đầu: "Được"
Lời vừa dứt, bên cạnh đã truyền đến tiếng bước chân, thư ký Sở sải bước đi tới: "Chào mợ Phó, để cô chờ lâu rồi, mời đi theo tôi."
“Không lâu.” Quý Anh cười nhẹ.
Trước khi đi, Quý Anh lại gật đầu: “Làm phiền thư ký Sở rồi.”
Không ngờ cô vừa quay lại, nhân viên lễ tân phía sau đã kích động giật lấy điện thoại, hét lên một loạt trong nhóm.
[Là mỹ nữ! Hu hu hu ,vừa dịu dàng vừa lịch sự, aaaa tôi yêu mỹ nữ!]
Thư ký Sở trực tiếp đưa Quý Anh đến thang máy chuyên dụng. Là một thư ký ưu tú của tập đoàn tất nhiên phải cống hiến hết mình cho đời sống tình cảm của sếp. Thư ký Sở bắt đầu chủ đề một cách bình tĩnh: "Tổng giám đốc Phó hôm nay tâm trạng rất tốt."
“Tâm trạng tốt?” Quý Anh cong môi: “Anh ấy bình thường tâm trạng không tốt sao?”
“Bình thường không tốt như hôm nay.” Thư ký Sở cười nói: “Bởi vì sắp được gặp mợ, nên hôm nay tổng giám đốc Phó vui hơn cả.”
"Mợ Phó, nếu như có thể thường xuyên tới đây, chắc chắn toàn bộ công ty đều sẽ mừng sáng cả mắt.”
Quý Anh bất giác nhìn sâu vào mắt thư ký Sở, trong lòng thay anh ta khắc ghi hai chữ… Nhân tài.
Khi thang máy đến tầng, thư ký Sở dẫn Quý Anh đến bên ngoài phòng làm việc của Phó Cảnh Thâm, gõ cửa: "Tổng giám đốc Phó, mợ Phó đến rồi."
"Vào đi."
“Mời mợ Phó.” Thư ký Sở nhường chỗ cho Quý Anh, liếc mắt nhìn phòng tổng giám đốc, mọi người bên ngoài đều cất ánh mắt nhìn trộm đi.
Quý Anh đẩy cửa đi vào.
Quý Anh đã từng đến văn phòng của bố cô. Nó phủ đầy màu xanh lá cây tràn đầy tươi sáng màu nhựa sống. Ngược lại, văn phòng của Phó Cảnh Thâm có tông màu tối hơn, đầy công nghệ và máy móc.
Ở giữa, người đàn ông đang ngồi ngay ngắn sau máy tính, trên người là chiếc áo sơ mi chỉnh tề.
Quý Anh nhìn quanh một lượt, cuối cùng ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Phó Cảnh Thâm: “Anh ba, khoảng mấy giờ thì anh xong việc?”
“Năm rưỡi.” Phó Cảnh Thâm liếc cô một cái, bình tĩnh nói: “Để anh cả đợi thêm ba mươi phút đi.”
Thấy chỉ có hai người bọn họ, Quý Anh thả lỏng một chút, dựa vào trên sô pha, phồng má: "Như vậy nhất định anh cả sẽ không vui."
Quý Anh nghĩ thời gian bị kéo dài, khiến lúc đón Văn Nguyệt sẽ rất muộn, cô cảm thấy hơi bực bội và chợt cảm thấy Phó Cảnh Thâm mới là phiền phức nhất.
“Hôm nay em còn phải đón Nguyệt Nguyệt nữa.” Cô tính toán thời gian: “Sau đó bọn em sẽ ăn cơm cùng nhau.”
Phó Cảnh Thâm hơi dừng lại.
"Ăn cơm cùng nhau?"
Quý Anh: "Ừ?"
Phó Cảnh Thâm cụp mắt xuống, không biểu cảm nói: "Vậy chi bằng đặt trước nhà hàng để anh cả và Văn Nguyệt đến đó trước."
Nói xong, Quý Anh cẩn thận cân nhắc tính khả thi. Quả thực, cô sẽ mất nhiều thời gian hơn nếu đi đón riêng từng người, gặp trực tiếp tại nhà hàng thì tốt hơn.
"Cũng được."
Nghĩ vậy, Quý Anh lần lượt gửi tin nhắn cho anh trai cô và Văn Nguyệt.
Văn Nguyệt trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc trong vài giây, còn Quý Thâm thì chắc là đang bận, vì vậy Quý Anh đã thoát khỏi wechat trước khi anh phản hồi.
Thấy không có gì để làm, Quý Anh liếc nhìn về phía Phó Cảnh Thâm , thấy người đàn ông đang tập trung vào công việc của mình, lúc này cô mới yên tâm, cúi đầu mò vào siêu thoại [Tiếng Tăm] trên weibo.
Lâu rồi không vào, siêu thoại này đã lên mấy nghìn fan luôn rồi?
Quý Anh bấm vào siêu thoại, đập vào mắt cô là thông báo của quản trị viên siêu thoại.
Hơn nữa quản trị viên hóa ra lại là cư dân mạng muốn loại bỏ siêu thoại khi cô vừa đăng bài vào ngày hôm đó, lúc này cô đã đổi tên weibo.
"Nay chị Hoa anh đào đã độc thân trở lại chưa?"
Quý Anh lại liếc nhìn thông báo.
[Xin chào mọi người, siêu thoại này là để anti siêu thoại cp Phó Cảnh Thâm-Quý Anh. Chuyên mục câu hỏi mỗi ngày: Hôm nay có tiếng bad ending chưa?]
Phía dưới có mấy trăm bình luận.
Quý Anh dở khóc dở cười. Cô tiếp tục xem qua các bài đăng và phát hiện ra cả những bài đăng fanfiction.
[Hắn, quyền thế ngất trời, việc ác bất tận. Nàng, xinh đẹp rạng ngời, tuyệt thế vô song, khuynh quốc khuynh thành. Phiên bản nghịch tập: Tiên nữ sẽ trốn khỏi ngục tù thế nào đây!]
Bài văn dài hàng nghìn từ, mô tả ngắn gọn cách "Quý Anh" thoát khỏi nanh vuốt của "Phó Cảnh Thâm " và hướng tới đỉnh cao nhân sinh với vô số tiểu thịt tươi xung quanh.
Tuy nhiên, "Phó Cảnh Thâm" trong bài văn đã có một kết thúc thảm bại, cuối cùng, bị "Quý Anh" đầy đi Châu Phi đào mỏ.
Quý Anh cắn môi dưới, cố nén tiếng cười sắp trào ra cổ họng. Cô không biết khi mở ra sẽ buồn cười đến thế.
Quý Anh hơi ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước bàn đang tập trung làm việc, chớp chớp mắt.
May mắn thay, anh không nhìn thấy.
Quý Anh lại cúi đầu, tiếp tục lướt qua các bài viết trong siêu thoại.
Thời gian trôi qua, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối dần, đổ bóng lên những tấm rèm cản sáng trước những ô cửa sổ kiểu Pháp.
Ánh sáng trong văn phòng dần mờ đi. Quý Anh buổi trưa cũng không có ngủ, cô nhắm mắt lại ngáp một hơi.
Mí mắt vô thức rũ xuống, Quý Anh theo bản năng cuộn người trên sô pha, tìm một góc thoải mái, thầm nghĩ…
Cô chỉ ngủ một lúc thôi.
Đồng hồ điểm năm giờ rưỡi chiều.
Phó Cảnh Thâm đóng tập tài liệu lại, rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía sô pha đối diện, liếc nhìn cô gái đã sắp ngã hẳn vào chiếc ghế sô pha mềm mại, ánh mắt anh dừng lại, nở một nụ cười nhẹ.
Anh nâng bước đi về phía ghế sô pha, khom người ngồi xổm nửa người trước mặt cô gái, đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa gò má mềm mại của cô.
Quý Anh ngủ lạ chỗ, hàng mi dài khẽ rung lên xuống.
Cô giơ tay lên, muốn ngăn lại những ngứa ngáy trên mặt, vừa mới động đậy, ngón tay không biết chạm phải thứ gì, trên mặt đất phát ra một tiếng "rầm".
Quý Anh đột nhiên tỉnh dậy. Khi mở mắt ra, cô thấy Phó Cảnh Thâm nhặt điện thoại di động từ dưới đất lên.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Quý Anh từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, với tay lấy điện thoại, chưa kịp với tới điện thoại, thì nó đã bị mở khóa màn hình.
Quý Anh: "..."
Phó Cảnh Thâm dừng tay, vốn định trả lại điện thoại cho cô nhưng đột nhiên lại giữ lấy.
Anh rũ mắt xuống, ngữ khí tùy ý nói: "Vội gì chứ?"
Quý Anh nín thở, cố tỏ ra bình tĩnh nhìn ngón tay thon dài của người đàn ông đang trượt trên màn hình, đầu óc bỗng quay cuồng.
Rốt cuộc cô đã thoát weibo hay chưa?
Dần dần, động tác của người đàn ông chậm lại, đôi mắt đen láy từ trong điện thoại chậm rãi nhìn lên mặt cô, nói từng chữ một: "Có mấy tiểu thịt tươi, đi tới đỉnh cao nhân sinh?"
Quý Anh: "..."
Cũng tại thời điểm này.
Ánh nắng bên ngoài tựa hồ hưởng ứng thời cơ, thu hồi dư vị còn lại, văn phòng vừa rồi còn sáng sủa bỗng tối sầm lại.
Tim Quý Anh đập loạn một nhịp, trong bóng tối mờ mịt, cô nhìn thấy người đàn ông đặt điện thoại di động của cô xuống, cúi đầu cởi cúc áo.
"Bộ anh đến Châu Phi đào mỏ, em vui lắm hả?"
Quý Anh: "..."
Không biết người đàn ông ấn vào đâu, rèm cửa sổ sát đất tự động đóng lại, xung quanh hoàn toàn tối đen.
Gần như ngay lập tức, Quý Anh cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
Hàng lông mi dài khẽ run, cô vội vàng di chuyển, dùng chân trần chạy xuống ghế sô pha. Phó Cảnh Thâm không ngăn cản cô, đi đến bàn và nhấn một dãy số trên điện thoại.
Thư ký Sở: "Tổng giám đốc Phó."
Phó Cảnh Thâm : "Thông báo cho văn phòng tổng giám đốc tan làm."
Thư ký Sở vừa nghe tan làm lập tức không nói nhiều: "Vâng."
Quý Anh đi tới cửa phòng làm việc, cố gắng trấn tĩnh lại: "Anh cả và Nguyệt Nguyệt có lẽ đã đến rồi, chúng ta phải đi thôi…."
Cơ thể đột nhiên lơ lửng trong không trung, cô bị người đàn ông từ phía sau dễ dàng bế lên, Phó Cảnh Thâm nắm lấy mắt cá chân của cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Mợ Phó định cứ như vậy ra ngoài sao?”
"Đi giày, em muốn đi giày."
Phó Cảnh Thâm không bế cô đi giày mà quay người đi vào phòng khách.
Quý Anh càng sôi sục trong lòng, cô thấp giọng thì thào nói: "Anh cả và Nguyệt Nguyệt bọn họ…"
Còn chưa nói xong, một giây sau, lưng đã bị áp vào tấm đệm phía sau, tim Quý Anh đập thình thịch, có chút khóc không ra nước mắt.
Tại sao mọi chuyện lại thành như thế này? Tại sao cô phải thay người viết bài trả nợ…
"Chúng ta không thể thất hẹn..."
Phó Cảnh Thâm nghiêng người nhìn cô, đặt điện thoại xuống một bên gối, trầm giọng hỏi: “Em xem, có ai liên lạc với em không?”
Quý Anh sững người một lúc, đôi mắt xinh đẹp trở nên đờ đẫn. Anh cả và Nguyệt Nguyệt đâu? Tại sao lâu như vậy không ai gọi điện cho cô?
Đôi môi chỉ mới hé mở đã bị người đàn ông mút lấy, ngón tay Phó Cảnh Thâm tìm đến cúc áo sườn xám trước ngực cô, giật nhẹ một cái, dễ dàng cởi ra.
“Anh cả và Nguyệt Nguyệt…” Quý Anh đột nhiên hiểu ra gì đó, Phó Cảnh Thâm khẽ cười: “Giờ mới nhận ra?”
Tay kia Phó Cảnh Thâm trượt nhẹ điện thoại cho cô, gõ nhẹ vào màn hình.
Quý Anh: "Anh đã làm gì?"
"Giải thích thay em."
Quý Anh hai má trong nháy mắt ửng hồng, ngăn cản anh tiếp tục đi xuống: "Anh đã nói cái gì rồi hả?"
Phó Cảnh Thâm ghé sát vào tai cô: “Bọn họ ăn của bọn họ.” Anh quay đầu lại cắn chiếc cổ mảnh khảnh của cô: “Chúng ta ăn của chúng ta.”
Quý Anh giống như con tôm khô hấp chín, toàn thân nhuộm đỏ, vươn ngón tay gầy guộc trắng nõn, áp vào ngực người đàn ông.
“Không phải ở đây.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, dùng ánh mắt cảnh cáo anh: “Không có, không có…”
Nói xong, Quý Anh chớp chớp mắt, trong lòng bình tĩnh trở lại.
Vừa dứt lời, một giây sau, ngăn kéo đầu giường bị mở ra, vang lên tiếng hộp bị mở quen thuộc
Đôi mắt xinh đẹp của Quý Anh mở to, đờ đẫn nhìn người đàn ông chậm rãi đặt hộp vào lòng bàn tay cô: "Không có gì chứ?"
Trong phòng sách cũng có thì thôi đi, tại sao ở đây...?
Như nhìn thấu được sự kinh ngạc của cô, Phó Cảnh Thâm nắm ngón tay cô, xé mở hộp: “Cái này không phải lúc nào cũng được dự trữ đâu.”
Sau khi khựng lại vài giây, anh nhìn cô, trong mắt mà con ngươi đen láy thâm sâu.
"Chỉ đợi đến khi em đến."