Khi tất cả kết thúc, sắc trời đã tối hẳn. Trong phòng đã không còn nhìn thấy ánh sáng, Phó Cảnh Thâm bật đèn nhỏ lên.
Đầu ngón tay Quý Anh đặt lên nút sườn xám, đáng tiếc ngón tay cô đang run, mãi vẫn chẳng gài nổi một nút.
Phó Cảnh Thâm ôm lấy eo cô từ phía sau, bàn tay khớp xương rõ ràng vòng qua, nhẹ nhàng giúp cô gài nút lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh không biết anh luyện được từ lúc nào, gài nút tháo nút đều thành thục hơn cô nhiều.
Giống như nhìn ra được những gì cô đang nghĩ, người đàn ông dịu giọng nói: “Quen tay hay việc.”
Quý Anh chẳng còn sức, dứt khoát bỏ tay xuống để anh giúp cô mặc vào.
Nhìn thấy dấu vết hỗn loạn trên giường trong phòng nghỉ, cô lại nhớ đến cảnh tượng ở trên bàn làm việc, bên cửa sổ sát đất ở ngoài phòng nghỉ.
Quá ác liệt, quá vô lý.
Sao cô lại làm chuyện này với anh trong phòng làm việc cơ chứ…
Quý Anh không nghĩ tiếp được nữa, thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà người đàn ông đã được thỏa mãn thì dường như đến giọng nói lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Lát nữa em muốn đi đâu ăn?”
Quý Anh nắm lấy cà vạt vẫn chưa thắt chặt của anh, kéo xuống buồn bực nói: “Muốn anh tự tay làm cho em.”
Ngón tay Phó Cảnh Thâm vuốt lại mái tóc hơi rối của cô hệt như đang chải chuốt cho một con búp bê vậy, đôi mắt quấn quanh trên người cô như sợi tơ: “Muốn ăn gì?”
Đôi mắt Quý Anh khẽ động, nhẹ nhím môi.
Phải nhân cơ hội này nô dịch anh cho đã mới được.
“Muốn ăn sủi cảo, nhân ba loại đồ tươi, chính tay anh gói cơ.”
“Điểm tâm sau bữa ăn thì em muốn kẹo bông.”
“Thêm một cốc nước cam ép nữa.”
Cô gái căng mặt, môi đỏ hé mở, Phó Cảnh Thâm rũ mắt, mắt mày lưu luyến.
Lại muốn hôn cô.
Anh nghĩ thế nào thì làm y như vậy.
Ngón tay dài của Phó Cảnh Thâm nắm lấy cái cằm trắng sứ của cô gái, nghiêng đầu chặn lại cánh môi đang mấp máy không ngừng của cô.
Lúc từ trên tòa nhà cao tầng nhìn thấy cô nhàn nhã bước xuống khỏi chiếc xe thể thao màu đỏ rực, anh đã muốn làm như thế này rồi.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, muốn chiếm lấy cô ngay tại đây.
“Khi nào mợ Phó lại đến đón anh?” Phó Cảnh Thâm hỏi bằng giọng hơi.
“Không đến.” Đuôi mắt Quý Anh đỏ lên, lắc đầu lấy lệ.
Phó Cảnh Thâm càng dùng sức hôn cô hơn.
Quý Anh vẫn lắc đầu như cũ, hệt như con mèo bị giẫm phải đuôi.
“Không bao giờ đến nữa!”
…
Bữa tối nay Quý Anh đặt tại một nhà hàng Quảng Đông bài trí thanh nhã, phong cách độc đáo.
Trước khi Văn Nguyệt ra khỏi cửa đã cố tình trang điểm đậm một chút, mặc chiếc váy ngắn hai dây màu đỏ phối cùng đôi bốt dài màu đen, để lộ bờ vai và đôi chân dài trắng nõn.
Trước kia nhà họ Quý quản lý nghiêm, Quý Anh cũng không thường ra ngoài với Văn Nguyệt. Bây giờ kết hôn rồi, cô ấy lại có thể lái xe thể thao đưa Quý Anh đi hóng gió.
Văn Nguyệt hơi có cảm giác kiêu ngạo khi bạn thân nhà mình trưởng thành, đã đến nhà hàng đợi từ sớm.
Thời gian hẹn là sáu giờ, Văn Nguyệt lật thực đơn, gọi những món hai người thích ăn rồi đưa lại thực đơn cho phục vụ.
Còn hai mươi phút nữa mới đến sáu giờ, Văn Nguyệt lười biếng dựa lên lưng ghế lướt điện thoại.
Nhà họ Văn kinh doanh lĩnh vực công ty giải trí, dưới trướng công ty truyền thông Thiên Phong có không ít nghệ sĩ đang hot, ví dụ như người có lưu lượng hàng đầu Quý Hoài.
Công việc hằng ngày của Văn Nguyệt là quan sát nghệ sĩ nhà mình giống như lựa chọn phi tần.
Ngón tay cô ấy khẽ lướt, lười biếng nhìn sân khấu luyện tập của nhóm nam mới.
Một đám trai trẻ chân dài vai rộng eo hẹp, môi đỏ răng trắng. Đôi môi đỏ của Văn Nguyệt cong lên, ngón tay thon trắng khẽ bấm like một cái cho video, chọn ra vài cái tài khoản trên weibo rồi ấn theo dõi.
Văn Nguyệt xem đến vô cùng tập trung, cho đến khi đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen, có người đang đứng ở trước mặt cô ấy.
“Anh Anh!” Văn Nguyệt bỏ điện thoại xuống, đứng dậy giang hai tay ra: “Đợi cậu lâu lắm rồi đó.”
Nhưng khi nhìn thấy rõ người đến là ai, cô ấy cứng đờ tại chỗ: “…Sao lại là anh?”
Ánh mắt của Quý Thâm bình thản thu lại từ trên màn hình điện thoại của Văn Nguyệt, nhìn nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt cô gái ấy, nhàn nhã ngồi xuống phía đối diện: “Tôi cũng muốn hỏi vấn đề này.”
Văn Nguyệt cau mày: “Anh Anh đâu?”
Quý Thâm nhìn cô gái trang điểm đậm, lộ ra cả bờ vai trắng như tuyết dưới ánh đèn màu trắng, thu lại ánh mắt: “Anh Anh bảo tôi đến nhà hàng trước.”
“Cậu ấy cũng nói với tôi như vậy.” Văn Nguyệt cúi đầu lấy điện thoại, tìm thấy tin nhắn wechat Quý Anh vừa gửi đến.
Trong lòng Văn Nguyệt thầm mắng một tiếng.
Mẹ nó!
Con nhỏ thấy sắc quên bạn này!
Nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang nghiêm chỉnh như một quý ông ở đối diện, Văn Nguyệt cầm túi xách đứng dậy, cất bước muốn đi: “Tôi đi đây, anh ăn một mình đi.”
Vừa mới đi được hai bước, cổ tay của Văn Nguyệt đã bị người đàn ông nắm lại, môi của Quý Thâm hạ xuống, ý cười nơi khóe mắt dần biến mất: “Sao lại đi?”
Văn Nguyệt: “Không muốn ăn nữa!”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến giọng nói dịu ngọt của phục vụ: “Thưa cô, đây là món mà cô đã gọi.”
Văn Nguyệt: “…”
“Đồ ăn là em gọi.” Giọng điệu của Quý Thâm không cho từ chối: “Ăn xong rồi hãy đi.”
Đôi môi đỏ của Văn Nguyệt mím chặt lại, đứng tại chỗ như đã leo lên lưng cọp không thể xuống, một lúc lâu sau, cô ấy mới không tình nguyện mà ngồi về chỗ.
Bàn ăn vô cùng yên tĩnh.
Văn Nguyệt chỉ lo vùi đầu ăn, không lên tiếng. Còn Quý Thâm thỉnh thoảng mới nâng đũa, giống như không có khẩu vị.
Văn Nguyệt cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy kỳ cục. Nếu anh ấy đã không muốn ăn thì sao lại cứ phải ngồi đây chứ.
Đột nhiên điện thoại của Quý Thâm vang lên. Văn Nguyệt hơi nâng mắt nhìn qua phía đối diện một cái.
Quý Thâm nhìn người gọi đến, ấn nút nghe máy: “Alo, mẹ.”
Vu Uyển Thanh: “Đã gặp được Anh Anh chưa?”
Quý Thâm nhìn đối phương một cái, cô gái đang cúi đầu cắn đũa, không biết đang nghĩ gì.
“Chưa ạ.” Anh ấy không để tâm, đáp: “Hôm nay nó không có ở đây.”
“Không có ở đây? Nó đi đâu rồi?”
Quý Thâm hé môi: “Ở cùng với “anh ba” kia của nó.”
Vu Uyển Thanh: “Vậy bây giờ con…”
“Con vẫn đang ở bên ngoài.”
Vu Uyển Thanh ờ một tiếng: “Khi nào con về?”
Quý Thâm: “Chưa biết ạ.”
“Vậy tối nay về sớm một chút.” Vu Uyển Thanh trực tiếp ra lệnh: “Đừng có trốn tránh mẹ nữa.”
Quý Thâm véo mi tâm, tỏ ra bất lực: “…Mẹ.”
“Con đã sắp hai mươi bảy tuổi rồi, còn muốn độc thân đến bao giờ? Gần đây mẹ đã nhìn trúng cô con gái nhà họ Đồng cho con, hai mươi lăm tuổi, vừa du học nước F về, con…”
Quý Thâm nhíu mày, nhìn qua phía đối diện một cái. Từ đầu đến cuối cô gái bên kia luôn cúi đầu, không nhìn thấy rõ vẻ mặt.
Quý Thâm dùng ngón tay che micro lại, đè thấp giọng: “Mẹ, chúng ta về rồi nói.”
Nghe thấy lời đảm bảo này, Vu Uyển Thanh mới hài lòng ừ một tiếng: “Vậy thì về rồi nói, mẹ cúp đây.”
Quý Thâm cúp điện thoại, Văn Nguyệt bình thản ngẩng đầu, rút một tờ giấy lau miệng: “Tôi ăn xong rồi, tổng giám đốc Quý cứ tự nhiên.”
“Tôi vẫn chưa ăn xong.” Quý Thâm cúi đầu gắp đồ ăn, nói bằng giọng không mặn không nhạt.
“Tôi tưởng là tổng giám đốc Quý đang vội chứ.” Văn Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Dù sao tối nay về còn có việc phải bàn bạc.”
Cô ấy khoanh tay, cúi đầu thưởng thức bộ móng xinh đẹp của mình, trong mắt tràn đầy sự chế giễu: “Liên hôn với nhà họ Đồng đúng là sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho sự nghiệp của tổng giám đốc Quý, cơ hội hiếm có biết bao.”
“Lạch cạch” một tiếng.
Quý Thâm buông đũa xuống, bình thản nâng mắt lên: “Ý em là sao?”
Khuỷu tay của Văn Nguyệt chống lên mặt bàn, gương mặt nhỏ xinh đẹp từ từ đến gần, cô ấy nhìn vào mắt người đàn ông, đôi môi đỏ khẽ mở: “Tôi muốn nhắc nhở tổng giám đốc Quý, hãy nắm chắc cơ hội cho tốt.”
“Dù sao, dã tâm của anh cũng sắp tràn ra rồi.”
Quý Thâm không giận mà ngược lại còn cười, đột nhiên đưa tay lên, nắm lấy cái cằm thon trắng của cô gái: “Dã tâm của tôi?”
“Quý Hoài cố chấp bước vào giới giải trí, Anh Anh thì gả vào nhà họ Phó.” Văn Nguyệt đau nên cau mày, nhưng nụ cười lại càng rõ ràng hơn, ngón tay trắng trẻo được sơn màu đỏ giống như đang khiêu khích mà chọc vào lồng ngực của người đàn ông: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Quý lại không trộm vui vẻ chút nào sao?”
“Dù sao không có ai tranh giành gia sản, kẻ thù cũ lại biến thành em rể, với tổng giám đốc Quý thì đây quả là một chuyện tốt lớn rồi.”
Quý Thâm đột nhiên buông ngón tay ra, mắt mày lạnh lẽo, không còn chút ôn hoà như thường ngày nữa.
“Nguyệt Nguyệt, em vẫn thông minh như trước đây.”
Văn Nguyệt cười lạnh: “Anh cũng vậy, vẫn việc không có lợi thì sẽ không làm.”
“Không biết tổng giám đốc Quý tiếp cận tôi là có mục đích gì?”
Đôi mắt Quý Thâm sâu không thấy đáy, ngón tay như ngọc khẽ cọ bên má Văn Nguyệt, sau đó lướt đến cánh môi đỏ hồng căng mọng của cô, lòng ngón tay cái đè lên.
Anh ấy cúi người đến gần, chầm chậm nói từng chữ: “Em thông minh như vậy.”
“Không nhìn ra tôi muốn có em sao?”
…
Sau buổi tối hôm đó, Quý Anh liên tục bị Văn Nguyệt mắng thấy sắc quên bạn suốt một tuần liền.
Cô vô tội nằm không cũng trúng đạn, quả thực không biết phải tố khổ với ai, chỉ có thể trút hết toàn bộ cơn tức lên người Phó Cảnh Thâm.
Nhưng bản chất của thương nhân là có thù tất báo. Ban ngày Quý Anh giở trò giận dỗi, buổi tối toàn bị người đàn ông trả thù lại.
Mà một cuộc điện thoại của Quý Hoài cuối cùng đã giải cứu Quý Anh ra khỏi cuộc sống truỵ lạc nước sôi lửa bỏng.
Quý Hoài rời khỏi Bắc Kinh gần hai tháng, cuối cùng cũng đóng máy phim mới, sau khi biết được tin tức, Quý Anh tự xung phong đến sân bay đón.
Chiếc Ferrari màu đỏ dừng ngay trước cổng sân bay, người đi đường thỉnh thoảng lại dừng chân, nhưng đáng tiếc lớp kính chống nhìn trộm màu đen đã ngăn cách tầm nhìn, nên họ không nhìn rõ được cảnh tượng bên trong.
Trong xe, Văn Nguyệt đeo kính râm, khoanh tay ngồi ngay ngắn trên ghế phó lái. Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cô ấy mới được lần đầu tiên ngồi trên ghế phó lái của cô bạn thân của mình.
Quý Anh ôm bánh lái, cẩn thận xin lỗi: “Nguyệt Nguyệt, xin lỗi mà, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu.”
“Tớ cũng chỉ nghĩ để cậu và anh cả của tớ có bạn…”