Vừa nghe thấy câu này, Văn Nguyệt nghiêng đầu, tháo kính râm xuống, mặt hờ hững nói: “Anh Anh, cậu không cho tớ một lý do chính đáng, chuyện này hai chúng ta không xong đâu.”
Quý Anh: “…”
Nhưng mà, sự thật lại rất không chính đáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng mi của Quý Anh hơi nhúc nhích. Cô không muốn nhớ lại trải nghiệm trong phòng làm việc lần thứ hai nữa.
Nhưng cơn giận của Văn Nguyệt đến nhanh, mà đi cũng rất nhanh. Một giây sau, cô ấy dường như phát hiện ra chuyện gì đó mà đột nhiên thò đến gần, quan sát tỉ mỉ mắt mày trơn bóng của Quý Anh, còn đưa tay ra véo má cô, sau đó khẽ chậc một tiếng sâu xa.
“Xem dáng vẻ tràn đầy tình yêu của cậu kìa.”
“Được rồi.” Văn Nguyệt phất tay một cái, cười đến vô cùng xấu xa: “Cậu không cần giải thích, tớ đều hiểu cả.”
Hai má Quý Anh bỗng chốc bị nhuộm màu hồng, ngón tay che mặt. Cô thấy hơi ảo não, ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu chớp chớp mắt.
Thật sự rõ ràng vậy sao…
“Aiz.” Văn Nguyệt đột nhiên đưa tay ra chạm vào cánh tay của Quý Anh: “Anh hai của cậu ra rồi kìa, người mặc quần jean rách ấy.” Cô ấy không nhịn được mà cảm thán: “Đẹp trai thật.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh nâng mắt nhìn, nhìn thấy trong đám người, có một chàng trai với thân hình cao ráo, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đi ra. Trong dòng người đi qua đi lại, từ đầu đến cuối chàng trai đều luôn cúi đầu, rõ ràng là vô cùng khiêm tốn.
Nhớ đến Quý Hoài từng lên hot search liên quan đến quần jean, Quý Anh không nhịn được mà cười phụt thành tiếng.
Không lâu sau, Quý Hoài đến gần, trực tiếp mở cửa ghế trước ra, định ngồi vào, thì nhìn thấy Văn Nguyệt đang chiếm lấy ghế phó lái, không có ý định nhúc nhích, anh ấy lười nhác chỉ ra hàng sau: “Ra phía sau ngồi.”
Văn Nguyệt trợn mắt một cái: “Anh ra sau ngồi đi.”
Chân Quý Hoài đã bước lên, cứ như vậy mà khiêng Văn Nguyệt lên: “Tôi không ra.”
Văn Nguyệt bị anh ấy chen qua một bên, hít sâu một hơi, tròng mắt xoay chuyển, thò đầu hét ra bên ngoài: “A! Quý Hoài! Quý Hoài sao anh lại ở đây vậy!”
“Mẹ nó.”
Quý Hoài thấp giọng mắng một tiếng, cất bước đi ra hàng sau, mở cửa ra, cúi người mau chóng ngồi vào.
Quý Anh ngồi ở ghế lái, che miệng cười đến hai vai run run.
Tuổi tác của ba người xấp xỉ nhau, từ nhỏ đã hay chơi chung với nhau, nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn nhiều.
Quý Hoài tách đôi chân dài ra, lười biếng dựa vào lưng ghế, cởi mũ lưỡi trai và khẩu trang ra. Hai tháng trôi qua, tóc trên đầu anh ấy mọc dài ra không ít, đã nhuộm lại thành màu đen, khiến cho mắt mày càng sâu thẳm hơn.
Văn Nguyệt nhìn thấy từ kính chiếu hậu, ồ một tiếng: “Sao cậu ấm không nhuộm tóc nữa rồi?”
Quý Hoài hất cằm, phô trương nói: “Không được à?”
Văn Nguyệt hứ một tiếng: “Quý Hoài, tôi khuyên anh khách sáo với cô đây một chút. Đừng nói việc khác, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể phong sát anh đó.”
Quý Hoài khẽ hừ.
Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, Quý Anh kịp thời làm người hoà giải, cô quét mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, cong môi cười nói: “Anh hai để tóc đen cũng rất đẹp trai, đã đẹp trai thì có để tóc gì cũng đẹp thôi.”
Quý Hoài nhếch môi một cách hưởng thụ: “Vẫn là Anh Anh hợp ý anh nhất.”
Nhưng vẫn không nhịn được mà giải thích: “Gần đây anh của em nhận một gameshow của đài truyền hình trung ương, nên phải nhuộm lại tóc.”
Văn Nguyệt nghe thấy, nhướng mày lên: “Đài truyền hình trung ương? Muốn đổi hình tượng à?”
Quý Hoài bắt chéo chân, lười nhác khẽ hừ một tiếng: “Không được à?”
Văn Nguyệt không nhịn được mà lại trợn mắt một cái: “Tuỳ anh.”
Trong xe không yên lặng được bao lâu, một giây sau, điện thoại của Quý Hoài đã vang lên, nhìn thấy người gọi đến là Trần Trung, anh ấy nghe máy, đáp tiếng có tiếng không.
Không biết nghe thấy chuyện gì, Quý Hoài nhíu mày: “Không đi, không muốn đi.”
Ở bên kia điện thoại, Trần Trung khuyên bảo hết lời, gọi tổ tông hết lần này đến lần khác, cuối cùng Quý Hoài mới miễn cưỡng chịu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Hoài nói với Quý Anh: “Anh Anh, chúng ta đến truyền thông Thiên Phong trước.”
“Hả?” Quý Anh hơi phanh xe lại: “Ngay bây giờ ạ?”
Quý Hoài: “Ừ.” Anh ấy hất cằm về phía Văn Nguyệt, lười biếng nói: “Gần đây không phải công ty muốn tạo ra một nhóm nam mới sao? Anh Trần bảo anh đến đó hướng dẫn một chút.”
Văn Nguyệt hơi nhướng mày: “Đúng vậy, còn là người nào người nấy đều môi đỏ răng trắng, vô cùng đẹp trai.”
“Địa vị hàng đầu của Thiên Phong chúng ta sắp lung lay rồi.”
Quý Anh lúc có lúc không nghe hai người nói chuyện, có chút hứng thú với nhóm nam mới lập ra này: “Nhóm nam à? Một lát tớ có thể cùng xem không?”
“Tại sao lại không?” Văn Nguyệt khoanh tay, đắc ý nói: “Anh Anh, hôm nay tớ sẽ để cậu được mở mang tầm mắt, thế nào gọi là trải nghiệm hoàng đế chọn phi tần.”
“Đàn ông mà cậu từng thấy vẫn còn quá ít.”
“Cũng phải.” Quý Hoài nghe thấy, thế mà lại tán thành: “Cả ngày đối diện với thằng cha già Phó Cảnh Thâm, cuộc sống như vậy còn là con người sao?”
Quý Anh: “…”
Nửa tiếng sau, chiếc Ferrari đỏ dừng lại trong bãi đậu xe của truyền thông Thiên Phong.
Văn Nguyệt đeo lại kính râm vào, khoác tay Quý Anh, ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước vào công ty.
Tất cả những nơi họ đi qua đều vang lên tiếng “Chào cô Văn”.
Quý Thâm bỏ tay vào túi, lười biếng đi theo sau, gương mặt lạnh nhạt không có biểu cảm.
Vào trong thang máy đi lên, đây là lần đầu tiên Quý Anh đến công ty của nhà họ Văn, không nhịn được mà đánh giá bốn phía xung quanh.
“Anh hai.” Quý Anh thò đầu vào các phòng tập lớn trên hành lang: “Phòng tập vũ đạo trước đây của anh là căn nào?”
“Phòng tệ nhất và tốt nhất đều đã từng tập.” Quý Hoài thấp giọng giải thích với Quý Anh: “Phòng tập vũ đạo có hạn, khi mới vào thì phải nhường cho tiền bối.”
Quý Anh hé môi, ngẩn người tại chỗ.
“Được rồi.” Quý Hoài vỗ nhẹ lên gáy cô: “Theo anh qua đây, đừng nghĩ nhiều quá.”
Quý Anh đi theo sau Quý Hoài, nhìn thấy anh ấy lười biếng đẩy cửa ra. Văn Nguyệt khoanh tay đứng ở một bên, môi đỏ lạnh lẽo.
Nghĩ đến việc có thể sẽ nhìn thấy cả phòng đầy trai đẹp trẻ trung, nhịp tim của Quý Anh cũng đập nhanh hơn một chút.
Mở cửa ra, cả phòng tập vũ đạo đồng loạt truyền đến giọng nam đều tăm tắp: “Chào thầy Quý!”
Quý Hoài bước nhanh vào trong phòng tập vũ đạo, hờ hững gật đầu.
Quý Anh và Văn Nguyệt cất bước đi vào. Giáo viên dạy vũ đạo sao có thể không biết Văn Nguyệt, vội bước lên khom lưng cúi đầu: “Cô Văn!” Khi nhìn thấy Quý Anh, anh ta hơi khựng lại.
Quý Anh mỉm cười: “Tôi họ Quý.”
Giáo viên vũ đạo nhìn cô gái hơi quen mắt trước mặt, ngây ra, nói: “Hân hạnh, cô Quý.”
Quý Anh vừa bước vào, gần như đã cảm thấy tầm mắt có cảm giác tồn tại cực mạnh khắp phòng phóng về phía mình.
Vừa nâng mắt, các chàng trai đẹp trai trẻ trung đủ phong cách đập vào mắt cô.
Dù là Quý Anh cũng bị cảnh trước mặt làm cho loá mắt, thấp giọng ồ một tiếng.
Văn Nguyệt đã sớm quen rồi, cất bước tìm vị trí ngồi xuống. Quý Anh đi theo sau cô ấy, mong đợi mà nhìn đám thực tập sinh.
Giáo viên vũ đạo nhiệt tình giới thiệu thân phận của Văn Nguyệt với tất cả mọi người, gần như trong phút chốc, đám người nhốn nháo cả lên, phòng tập vũ đạo truyền đến từng tiếng “Xin chào cô Văn”.
Hôm nay Quý Hoài đến đây, chủ yếu là hướng dẫn một chút về vũ đạo cả nhóm.
Anh ấy nhìn vũ đạo một lượt, vẻ mặt nghiêm túc làm mẫu động tác cho tất cả mọi người.
Đây là lần đầu tiên Quý Anh tận mắt nhìn thấy một Quý Hoài nghiêm túc làm việc như thế, nhất thời nhìn đến hơi mê mẩn.
Trong lòng cô rung động.
Anh hai của cô, chắc chắn là đã bỏ ra rất nhiều công sức mới đi được đến trước mắt mọi người.
Thực tập sinh được Quý Hoài hướng dẫn nhảy hết lần này đến lần khác, trong phòng tập vũ đạo mồ hôi chảy đầy, vô cùng khô nóng.
Quý Anh hơi ngồi không yên, thấp giọng nói với Văn Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, tớ ra ngoài cho thoáng một chút.”
Văn Nguyệt: “Tớ đi với cậu.”
Không bao lâu sau khi hai người đi, Quý Hoài nhận lấy nước giáo viên đưa đến, đưa tay ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi một lúc.
Đám thực tập sinh bỗng chốc thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất, hai ba người tụm lại một chỗ nói chuyện riêng.
“Aiz, mấy cậu có ai dám đi hỏi xin wechat của cô Văn không?” Có người thấp giọng nói: “Nghe nói ai mà có thể lọt vào mắt của cô Văn, thì người đó sẽ phất lên đó.”
“Cô Văn xinh đẹp như vậy, nếu có thể trèo lên thì cũng rất đáng.”
“Nhìn thấy Quý Hoài không?” Có người chu môi về phía Quý Hoài đang đứng ở trước cửa: “Nghe nói cũng là người quen của Văn Nguyệt.”
Bởi vì tin tức này mà đám người bắt đầu xáo động.
“Mấy cậu có ai biết cô gái bên cạnh cô Văn là ai không?”
Người hỏi tên là Hà Phi, vừa từ nước H trở về, ký hợp đồng gia nhập giải trí Thiên Phong.
Mọi người đều nhún vai.
“Hơi quen mắt.”
“Đi cùng với Văn Nguyệt, chắc cũng là cô chiêu rồi.”
“Trông như tiên nữ vậy.” Có người liếm liếm môi.
“Ngủ được một giấc với loại tiểu thư cành vàng lá ngọc cực phẩm này cũng đáng lắm.”
Bên ngoài đám người, Hà Phi như có điều suy nghĩ.
Quý Anh đứng bên ngoài buồng vệ sinh đợi Văn Nguyệt, cô cúi đầu rửa tay, làm dịu đi sự nóng bức khi ra khỏi phòng luyện vũ đạo.
Cô lấy điện thoại ra khỏi túi xách, nhìn thời gian, hơi hoảng hốt.
Ở trong đó lâu quá, cô không biết rằng bây giờ đã là chập tối rồi. Quý Anh tìm tai nghe, gọi vào số của Phó Cảnh Thâm, sau đó để điện thoại lên bệ rửa tay, lấy son ra tô lại.
Một lúc sau, bên kia nghe máy, giọng nói thanh lãnh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Đón được chưa?”
Quý Anh: “Rồi.”
“Bây giờ đang ở đâu?”
Quý Anh: “Em đang ở công ty của anh hai.”
“Giải trí Thiên Phong?” Giọng nói của người đàn ông hơi cao lên: “Đến đó làm gì?”
Quý Anh nhìn vào gương mím môi: “Anh hai phải đến hướng dẫn vũ đạo cho thực tập sinh, em và Nguyệt Nguyệt cùng đến xem.”
Bên kia im lặng một lúc, đột nhiên lặp lại một cách chậm rãi: “Thực tập sinh?”
“Thực tập sinh nam?”
Quý Anh đóng thỏi son lại, ừ một tiếng, đang định để lại son vào trong túi xách, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nam trẻ.
“Cô Quý.”
Quý Anh ngẩn ra, quay lại, nhìn thấy chàng trai có đường nét gương mặt tinh xảo, suy nghĩ một lúc lâu: “Cậu là…”
Chàng trai bước một bước đến gần cô, trong mắt chứa đầy sự nhiệt tình tha thiết: “Cô Quý, tôi tên Hà Phi, cô có thể gọi tôi là Phi.”
Quý Anh chần chừ gật đầu, bất giác lùi ra sau một bước, dựa lên bệ rửa mặt: “…Xin chào.”
“Cô Quý, tôi cao một mét tám mươi lăm.”
Quý Anh: “…?”
Cô đột nhiên có cảm giác không lành, đưa tay che tai nghe bluetooth ở trong tai.
Nhưng Hà Phi lại nói nhanh như bị rượt: “Tôi có cơ thể khoẻ mạnh, không có sở thích không lành mạnh, cơ bụng sáu múi, chưa có bạn gái.”
“Tôi mười tám.”
Quý Anh phản ứng chậm chạp: “Mười tám tuổi?”
“Tuổi mười tám.” Hà Phi sờ sờ mũi, lại chớp mắt với cô: “Thứ khác cũng mười tám.”
Rồi lại nói năng một cách hùng hồn: “Cô Quý có thể tự mình đo đạc.”
Quý Anh sững sờ một lúc mới hiểu ra chuyện gì, hàng mi cô run vài cái một cách khó tin.
Nhớ đến tai nghe nãy giờ vẫn không có tiếng động gì, tim cô đột nhiên nảy lên.
Xong! Đời! Rồi!
Mà như có cảm giác, ở đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói bình tĩnh trước khi cơn bão đến.
“Để cậu ta tiếp tục nói.”