Nhà họ Quý.
Tất cả mọi người đều tập trung trong phòng khách, nhìn vào chiếc máy tính bảng trên bàn trà trước sô pha.
Bởi vì chuyện hot search, hoạt động quảng bá hôm nay của Quý Hoài đã bị hủy bỏ, cảnh nền phía sau anh ấy lúc này chính là bức tường khách sạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy trời sinh ăn ảnh, đường nét khuôn mặt trên màn ảnh tinh xảo đến mức nhìn không ra chút khuyết điểm nào.
Quý Thiên Trạch ngồi đối diện với anh ấy, còn Vu Uyển Thanh ngồi ở một bên, vội vã hỏi: “Hoài đã ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Nhìn người đối diện, ánh mắt Quý Hoài hơi mơ hồ, tay anh ấy không chịu yên, cầm lấy cây bút từ trên bàn, không hề có quỹ đạo mà xoay. Nhưng vừa quay đầu lại nhớ ra Quý Thiên Trạch không thích anh ấy làm như vậy, cho nên lại vội vàng buông bút, xấu hổ rũ mắt xuống.
Hai tay anh đan vào nhau, nhìn qua còn căng thẳng hơn cả khi lên chương trình.
Bà ấy lại thở dài: “Đồ ăn bên ngoài cũng không tốt, xem con đã gầy thành cái dạng gì rồi?”
Quý Hoài đưa tay qua bên cạnh: “Bây giờ con đặt ngay đây.”
Mắt thấy Vu Uyển Thanh còn muốn hỏi, Quý Thiên Trạch ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bà ấy: “Nói việc chính trước đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À ờ, còn có việc quan trọng.” Vu Uyển Thanh phản ứng lại.
Rõ ràng đối với loại hot search với em gái ruột này, Quý Hoài cũng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, mặt cũng sắp vùi vào trong ngực.
Anh ấy thấp giọng nói: “Cách giải quyết con nghĩ ra được chỉ có mỗi công khai thân phận của Anh Anh.”
Quý Hoài hạ mắt, từ đầu đến giờ vẫn tránh không nhìn thẳng màn hình.
“Là con không bảo vệ tốt Anh Anh, con sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm.”
Biểu cảm của Quý Thiên Trạch vẫn bình tĩnh như nước, ông ta lạnh nhạt hỏi ngược lại anh ấy: “Mày thì gánh vác được cái gì?”
Quý Hoài hé miệng, lại chẳng nói được gì.
“Con…”
Với danh tiếng của anh ấy, nếu thừa nhận Quý Anh là em gái mình thì dường như sẽ trở thành một vết nhơ với cô.
Hồi lâu sau Quý Hoài mới trả lời: “Con xin lỗi.”
Quý Thiên Trạch nhắm mắt, sắc mắt trầm xuống.
“Chỉ thế?”
Quý Hoài căng thẳng, ngón tay rủ xuống bên cạnh hơi buông lỏng rồi lại siết chặt.
Mắt thấy cách một cái màn hình mà không khí cũng vô cùng căng thẳng, Quý Anh nhịn không được tiến lên trước, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt: “Anh hai, tại sao anh lại xin lỗi? Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ?”
“Cái gì gọi là anh một mình gánh vác? Mọi người không phải là gia đình của anh sao?”
Quý Hoài nhấc mí mắt lên, hơi sững sờ nhìn ống kính.
“Hoài.” Tiếng này xuất phát từ Quý Thiên Trạch.
“Bố có nói con phải gánh vác một mình à?”
Trong ấn tượng của anh ấy, đã rất lâu bố không gọi anh ấy như vậy. Quý Hoài mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh ấy thấp giọng nói: “Bố, con đã làm cả nhà mất mặt.”
Nghe vậy, sắc mặt Vu Uyển Thanh thay đổi: “Ai nói vậy! Mỗi bộ phim truyền hình con đóng mẹ đều hận không thể bắc loa thông báo với mọi người đây là con trai mẹ, ai dám nói con khiến mọi người mất mặt?”
Quý Hoài cúi đầu, mặc dù anh ấy cực lực tránh né, nhưng làn da trắng nõn vẫn ửng đỏ lên.
Quý Thiên Trạch lên tiếng: “Bố đã nói chuyện với bên quan hệ công chúng với pháp vụ rồi.”
“Chuyện này nhà họ Quý chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác.”
Quý Hoài thật lâu không nhúc nhích, yết hầu anh ấy khẽ động, sau đó truyền ra một tiếng vâng rầu rĩ.
Thấy bầu không khí tốt lên, Quý Anh thừa thắng xông lên, cười đến mức khóe mắt cong cong: “Anh hai, sắp Trung Thu rồi đó.”
Quý Hoài ngẩn người: “Thì sao?”
Quý Anh chống cằm: “Năm nay anh muốn ăn bánh Trung Thu vị gì?”
“Để mẹ làm cho chúng ta được không?”
Tất cả mọi người đều đang chờ Quý Hoài trả lời, biểu cảm của Quý Thiên Trạch hơi cứng lại, ngón trỏ tay phải khẽ vuốt ve hổ khẩu tay trái.
Một lúc lâu sau.
Quý Hoài quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng: “Sữa trứng, ít đường một chút.”
Chín giờ, máy chủ Weibo nghênh đón một đợt tấn công mới. Trang hot search tiếp tục bị đóng băng, vô số cư dân mạng bị chặn trên đường ăn dưa.
Mãi đến mười giờ tối, cư dân mạng mới lẻ tẻ đăng nhập vào được Weibo để ăn nốt dưa.
Bọn họ không hẹn mà cùng cảm thán…
Thực tế quả nhiên còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết.
Mà lần xoay ngược này, ngoại trừ Quý Hoài, quan hệ anh em ruột thịt của Quý Anh được mọi người chú ý thì còn có Tập đoàn Quý Thị luôn luôn kín tiếng.
Ban đầu có một số blogger đã phổ cập khoa học cho cư dân mạng về quan hệ sâu xa của hai tập đoàn lớn Phó Thị và Quý Thị, cũng như các sản nghiệp giao nhau dày đặc của riêng bọn họ.
Rậm rạp chằng chịt, cư dân mạng ăn dưa cũng chết lặng.
Dùng lời của người thường mà nói, hai nhà này bắt đầu từ thời ông nội của ông nội của ông nội đã không có một phút nào là không có tiền.
Mà Quý Hoài, người bị bôi đen đến tận cùng, thật ra lại là một thái tử gia danh chính ngôn thuận ở Bắc Kinh.
[Lão nô có tài đức gì mà có thể khiến đại thiếu gia hát nhảy cho xem.]
[Bình thường hay khịa là thái tử gia, không ngờ là thái tử gia thật, tên hề chỉ có một mình tôi. Vỗ tay vỗ tay.]
[Tôi thừa nhận trước đây tôi đã hơi lớn tiếng, dbq]
Sau khi biết được thân phận thật sự của Quý Anh, cư dân mạng càng thảo luận sôi nổi hơn.
[Trách không được, cũng chỉ có gia đình như vậy mới có thể nuôi ra kiểu con gái này!]
[Một anh trai là người thừa kế, một anh trai là đỉnh lưu, còn có một ông chồng là tổng tài, quan trọng là bản thân cô ấy còn xinh đẹp lại có tài, cô ấy chắc chắn là người chiến thắng trong cuộc đời này!]
[Này là nhà giàu liên hôn chân chính sao? Được mở rộng tầm mắt rồi.]
Ngoài ra, siêu thoại Song Quý chìm, fan CP kêu rên, nhịn đau đổi phần giới thiệu siêu thoại thành [Tình anh em Song Quý tuyệt mỹ].
Ngược lại, siêu thoại fan CP tiếng tăm bùng nổ, độ hoạt động đột nhiên tăng vọt, nhìn tình hình phát triển tốt đẹp, cuối cùng cũng không cần anh ta vất vả chống đỡ siêu thoại, thư ký Sở cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
Một buổi tối, cư dân mạng được ăn dưa no căng, fan CP chết đi sống lại, tất cả tài khoản blogger đều xóa bài xin lỗi, ngay khi mọi thứ đã hài hòa thì có một bộ phận nhỏ người hâm mộ nhạy bén đặt ra nghi vấn…
[Vậy ai đã ghi âm?]
Một bộ phận cư dân mạng mất ngủ.
Người tung tin phía sau này không phải ngu xuẩn thì là xấu xa, hoặc là vừa ngu vừa xấu, kết quả hại người không được, ngược lại lại chuốc họa vào thân.
Hashtag #Thi Nghệ chậm rãi từ hàng sau leo lên hàng cuối của hot search. Cư dân mạng thông qua việc loại trừ tất cả khách mời trong tổ tiết mục “Tìm kiếm thanh âm”, dùng kính lúp tỉ mỉ xem chương trình, cảm thấy người có khả năng làm ra loại chuyện này nhất chính là Thi Nghệ.
Fan của Thi Nghệ mặc kệ, suốt đêm dùng từ ngữ oanh tạc phòng làm việc Ngải Đặc, nơi Thi Nghệ làm việc và công ty giải trí Hoa Quần yêu cầu làm rõ, cho bọn họ một sự công bằng.
Mà nửa đêm, fan phát hiện Thi Nghệ chốc chốc lại online Weibo, bọn họ càng đau lòng đến đỏ cả mắt, mắng công ty không làm gì, tùy ý để chị của bọn họ bị vu khống hãm hại.
Sáng sớm, Thi Nghệ cập nhật Weibo, nghiêm túc gửi một lời tuyên bố, nói sẽ xử phạt pháp lý đối với bất kỳ lời vu khống nào.
Người hâm mộ mừng rỡ như điên, cầm lông gà làm lệnh tiễn, đe dọa blogger xóa bài.
Khi thư ký Sở nhìn thấy bài đăng kia thì bật cười, anh ta chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Phó Cảnh Thâm ở ghế sau lật một trang tài liệu: “Còn không chịu nhận?”
Thư ký Sở gật đầu: “Đúng vậy.”
Phó Cảnh Thâm như có như không cúi đầu cười một tiếng, khẽ vuốt ve tờ giấy, anh bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy thì không cần chừa mặt mũi cho cô ta nữa.”
-
Thi Nghệ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mất kiểm soát như vậy sẽ xảy đến với mình.
Dư luận thoáng chốc quay ngoắt lại, trong khoảnh khắc ngọn lửa gần như đã thiêu đốt lên người cô ta.
Thi Nghệ gần như cả đêm không ngủ. Trong lòng cô ta không ngừng nói với bản thân, chuyện này không thể trách cô ta được, bọn họ cũng không tìm được chứng cớ.
Chỉ cần cô ta đến chết không nhận thì sẽ không ai có thể làm gì được cô ta.
Điện thoại của chị Lâm gọi đến hết lần này đến lần khác, nhưng cũng là bảo cô ta công khai thừa nhận sai lầm rồi xin lỗi.
“Nhà họ Quý và nhà họ Phó bên kia đang liên tục gây áp lực lên công ty.” Giọng nói của chị Lâm vô cùng lạnh lùng: “Chị khuyên em nên biết điều một chút.”
Thi Nghệ trợn to hai mắt, liên tục lắc đầu, cô ta nức nở nói: “Không được, em không thể xin lỗi…”
“Nếu xin lỗi thì làm sao em có thể tiếp tục làm minh tinh?”
Chị Lâm mặc kệ cô ta khóc lóc kể lể: “Bản thân làm chuyện ác cũng đừng liên lụy cả công ty gánh vác cho em.”
Thi Nghệ vẫn luôn cố giả vờ bình tĩnh giờ đây đã như núi lở tán loạn: “Chị…làm ơn, em thật sự không thể thừa nhận, như vậy sau này em phải làm sao bây giờ?”
“Em đi tìm Quý Hoài, cầu xin Quý Anh tha thứ có được không?”
Chị Lâm im lặng. Đây có lẽ là biện pháp duy nhất, cũng là cách duy nhất có thể cải tử hồi sinh.
Có lẽ cô Quý thoạt nhìn hiền lành kia sẽ đồng ý cho cô ta một cơ hội khác.