Cưng chiều anh đào

“Ý của Thi Nghệ là muốn đích thân đến nhà xin lỗi mợ, hy vọng có thể được mợ tha thứ, không làm lớn chuyện lên.”
 
Thư ký Sở vừa nói vừa lặng lẽ đánh giá sắc mặt của ông chủ nhà mình. Trong lòng cười lạnh, anh ta thật sự không biết một minh tinh nho nhỏ rốt cuộc là phải có bao nhiêu mặt mũi mới có thể cho rằng bản thân có thể đàm phán điều kiện với mợ.
 
Phó Cảnh Thâm hơi nhấc mí mắt lên từ màn hình máy tính, ánh mắt bình tĩnh chẳng chút gợn sóng quét qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thư ký Sở lập tức biết ý: “Tôi sẽ đi từ chối bọn họ.”
 
Vừa đi chưa được mấy bước, anh ta đã bị Phó Cảnh Thâm gọi lại từ phía sau.
 
Thư ký Sở: “Tổng giám đốc Phó?”
 
Phó Cảnh Thâm rũ mắt, trầm tư vài giây: “Tạm thời không cần.”
 
“Nghe lời mợ đi.”
 
Ý là tổng giám đốc Phó…sợ bản thân làm quá độc ác sẽ dọa đến mợ?
 
“Có điều trước đó phải cho mợ biết một chuyện, cô ấy tự sẽ biết phải làm thế nào.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư ký Sở ngước mắt nhìn, hiểu ý gật đầu.
-
Khi Quý Anh nhận được tin của Thi Nghệ là lúc cô đang xem lại chương trình phát sóng trực tiếp của “Tìm kiếm thanh âm”.
 
Về lần ngoài ý muốn trên núi kia, sự nghi ngờ trong lòng cô vẫn chưa từng bị xua tan.
 
Mặc dù bố bảo cô không cần phải lo lắng về chuyện này, ông sẽ giải quyết cho cô, nhưng Quý Anh vẫn muốn tự mình tìm ra chân tướng.
 
Thi Nghệ té ngã, giống như là bất cẩn không kịp đề phòng nhưng lại ngã rất đúng lúc.
 
Quý Anh tự nhủ với bản thân không nên vì ấn tượng chủ quan mà có thành kiến với một người.
 
Nhưng trong lòng cô khó tránh khỏi dâng lên tầng tầng nghi ngờ.
 
Quý Anh rũ mắt nhìn tin nhắn Thi Nghệ gửi đến. Cô và Thi Nghệ không phải là bạn bè, ngay cả WeChat cũng là do Ngu Thù giới thiệu nên mới được thêm vào.
 
Khác với lúc trước, lần này giọng điệu của Thi Nghệ gần như đã thấp đến mức chạm đất, hết lần này đến lần khác cầu xin có thể trực tiếp xin lỗi cô hay không.
 
Quý Anh bình tĩnh nhắn lại: “Xin lỗi chuyện gì?”
 
Đầu bên kia điện thoại, Thi Nghệ nghẹn lại: “Tôi không nên ghi âm cô và Quý Hoài…”
 
Quý Anh rũ mi mắt thanh mảnh, từ chối cho ý kiến: “Gặp mặt nói chuyện đi!”
 
“Nhưng tôi tạm thời không chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
 
Trước khi gặp Thi Nghệ, Quý Anh gọi điện thoại cho Phó Cảnh Thâm.
 
Giọng nói người đàn ông trầm thấp: “Quyết định xong rồi?”
 
Quý Anh vâng một tiếng, nói thật nhỏ: “Em muốn nghe chính miệng cô ta nói cho em biết sự thật.”
 
Phó Cảnh Thâm rũ mắt chậm rãi xoay nhẫn cưới, cười chẳng phát ra tiếng. Hoa anh đào của anh vô cùng lương thiện, cô không bao giờ muốn nghĩ bản chất con người là xấu xa, cô không biết, trên thế gian này thứ hiểm ác nhất chính là lòng người.
 
Phó Cảnh Thâm đồng ý, chỉ là, thư ký Sở sẽ đi theo Quý Anh.
 
Buổi chiều, Quý Anh đúng giờ đến địa điểm đã hẹn, là một quán cà phê có tính riêng tư rất tốt do Thi Nghệ chọn.

 
Quý Anh đi đến chỗ ngồi, nhìn thấy Thi Nghệ đang ở gần cửa sổ. Chỉ ngắn ngủi một ngày không gặp, dáng vẻ rực rỡ trong chương trình đã thay đổi, sắc mặt cô ta tái nhợt, hai quầng thâm xanh đen dưới mắt, đôi môi khô khốc.
 
Thư ký Sở ngồi bên cạnh, anh ta hơi gật đầu với Quý Anh, Quý Anh hiểu ý gật đầu, ngồi đối diện với Thi Nghệ.
 
Vừa ngồi xuống, bàn tay với những chiếc móng được sơn đỏ của Thi Nghệ lập tức vươn đến phía Quý Anh, nhưng còn chưa chạm đến thì đã bị Quý Anh lặng lẽ tránh đi.
 
“Thật xin lỗi, Anh Anh, thật sự xin lỗi.” Hốc mắt Thi Nghệ đỏ bừng nhìn cô, dường như một giây sau cô ta sẽ khóc lên: “Lúc ấy tôi bị ma quỷ làm mê muội, đầu óc không tốt, cô cứ coi như là tôi có bệnh, có thể tha thứ cho tôi lần này được không?”
 
Quý Anh nhìn cô ta, đôi mắt trong veo không hề có gợn sóng: “Cô còn có lời nào muốn nói không?”
 
Thi Nghệ thút thít cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Anh Anh, từ nhỏ bố mẹ tôi đã ly hôn… Bà nội một mình nuôi tôi lớn, mười mấy tuổi tôi đến nhà mẹ và bố dượng chịu hết sự khinh thường, trong sáu năm, tôi chăm chỉ luyện múa quay phim mới có thể đi đến ngày hôm nay…”
 
“Tôi thật sự không thể, không thể công khai… Như vậy sau này tôi có thể làm cái gì bây giờ.” Người phụ nữ khóc đến đau lòng, thương tâm gần chết: “Anh Anh, cô hãy tha thứ cho tôi lần này, tha cho lần tôi bị ma quỷ mê hoặc này, chúng ta bí mật giải quyết được không?”
 
Quý Anh cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh khuấy ly cà phê, không nói tiếng nào.
 
Cô gái trước mắt từ đầu đến cuối đều thờ ơ, trên khuôn mặt tuyệt đẹp cũng không có sự xúc động nào, tràn đầy cao cao tại thượng hờ hững và bễ nghễ.
 
Thi Nghệ căng thẳng, sắc mặt trong nháy mắt vặn vẹo, rồi lại lập tức trở nên bi thương ưu sầu, đột nhiên cô ta đứng lên, hướng về phía Quý Anh, giống như muốn quỳ xuống: “Anh Anh, tôi cầu xin cô, ngoại trừ công khai, cô bảo tôi làm cái gì cũng được, thật đấy, tôi quỳ xuống cầu xin cô…”
 
Quý Anh buông thìa xuống, thu mắt nhìn cô ta, trong đáy mắt trong suốt hiện ra sự kinh ngạc và khó hiểu.
 
Một cảm giác sỉ nhục to lớn đè xuống, gần như khiến Thi Nghệ cắn nát răng, nhịn xuống sự không cam lòng, nhưng đầu gối vẫn không thật sự chạm đất, như thể sợ lòng tự tôn của cô ta sẽ bị nghiền nát dưới nền đất vậy.
 
Quý Anh rũ mắt, thản nhiên nói: “Cô không cần phải như vậy, tôi chỉ hỏi cô mấy vấn đề, cô trả lời tôi là được rồi.”
 
Thi Nghệ không hiểu ý của cô, cô ta cứng ngắc đứng dậy, tâm tình trong mắt xoay chuyển.
 
Quý Anh nhìn cô ta, hỏi từng chữ: “Ngày đó ở trên núi, cô thật sự là vô ý, hay là cố ý hãm hại?”
 
Trong lòng Thi Nghệ lộp bộp, bắp thịt trên gương mặt căng thẳng, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh dày đặc. Chuyện ghi âm lên hot search bị hai nhà Quý - Phó một tay che trời, tra ra là cô ta thì cũng không có gì lạ.
 
Nhưng chuyện này… bọn họ không có bằng chứng.
 
Đúng vậy, cô ta không thể thừa nhận chuyện đó.
 
Một khi thừa nhận, Quý Anh mà tức giận thì cô ta lập tức xong đời.
 
Suy nghĩ một lúc, Thi Nghệ mạnh mẽ lắc đầu: “Không phải, tôi không cố ý!”
 
“Ngày đó tôi bị say nắng, trên người không có sức lực, đi lại cũng không vững, làm sao có thể cố ý…”
 
Quý Anh bình tĩnh nhìn cô ta, cô lại hỏi một lần nữa: “Thật sự là vô ý sao?”
 
Thi Nghệ vội vàng gật đầu không ngừng: “Thật mà, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện muốn hại người…”
 
Quý Anh khẽ động khóe môi, cúi đầu xoay nhẫn cưới trên tay. Cô cuối cùng cũng hiểu được, Phó Cảnh Thâm đồng ý để cô đích thân đến đây là có ý gì.
 
Sự im lặng kéo dài khiến trái tim của Thi Nghệ lại nặng nề treo lên, gần như không thể thở nổi vì căng thẳng.
 
Cho đến khi Quý Anh cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm cà phê.
 
“Chưa từng nghĩ đến chuyện hại người…” Cô cúi đầu lặp lại một lần nữa.
 
Một giây sau, Quý Anh xách túi xách đứng dậy, ánh mắt từ thoải mái chuyển thành im lặng lạnh lẽo, cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thi Nghệ: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
 
“Trong vòng một ngày, tôi cần nhìn thấy bài đăng xin lỗi công khai của cô.”
 

“Thứ nhất, vì bịa đặt bản ghi âm cá nhân. Thứ hai, vì cố ý khiến người khác bị thương.”
 
Nói xong, Quý Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, cuối cùng quay đầu nhìn Thi Nghệ: “Giờ này ngày mai, nếu như tôi không nhìn thấy lời xin lỗi của cô, tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân gửi thư luật sư cho cô.”
 
Thi Nghệ đứng tại chỗ, sắc mặt gần như trắng bệch, cánh môi cô ta run rẩy, sải bước tiến lên giữ chặt cánh tay Quý Anh.
 
“Quý Anh, sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
 
Thư ký Sở không thể ngồi yên, lập tức muốn đứng dậy lại đây, Quý Anh liếc mắt nhìn khiến anh ta dừng bước.
 
“Thi Nghệ.” Quý Anh cao hơn cô ta một chút, cô rũ mí mắt xuống, gương mặt trắng nõn tinh xảo biểu cảm lạnh nhạt: “Tôi đã cho cô cơ hội.”
 
Bắp thịt trên gương mặt Thi Nghệ co giật, dáng vẻ giả vờ yếu đuối biến mất, sự thù địch ẩn giấu trong mắt như sắp thoát ra.
 
“Tôi không có, tôi không làm…” Nhưng cô ta vẫn còn lý trí, đôi mắt đẫm lệ, vô tội phủ nhận.
 
Quý Anh vùng ra khỏi tay cô ta, gần như không thể nhận thấy mà lắc đầu, cô không muốn nói thêm nữa, xoay người rời đi.
 
Lại không thấy, trong nháy mắt khi cô xoay đi, trong mắt Thi Nghệ lóe lên sự hung ác kinh người.
 
Cô ta cũng đã xin lỗi, tại sao cô còn không chấp nhận! Nếu đã như vậy, cô ta cần gì phải thấp kém xin lỗi!
 
Đầu óc tràn ngập sự phẫn nộ, Thi Nghệ đưa tay cầm lấy tách cà phê bằng sứ trên bàn rồi giơ tay ném về phía Quý Anh.
 
Thư ký Sở ở một bên chấn động, nhưng anh ta đã không kịp ngăn cản.
 
Anh ta hét lên: “Mợ, cẩn thận!”
 
Quý Anh thuận theo giọng nói quay đầu lại, vô thức né tránh, nhưng không thể tránh được, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn tách cà phê ném về phía mình.
 
Tất cả chỉ diễn ra trong giây lát.
 
Một giây sau, có người giữ lấy gáy cô, bóng dáng cao lớn che chở ôm cô vào trong ngực. Hương vị linh sam quen thuộc tràn ngập bên mũi, gần như trong nháy mắt đã khiến Quý Anh an tâm lại.
 
“Bộp” một tiếng.
 
Tách cà phê nặng nề đập vào lưng người đàn ông, phát ra một âm thanh nặng nề, sau đó rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
 
Cà phê dang dở bên trong tách văng tung tóe trên mặt đất, bừa bộn khắp nơi.
 
Quý Anh mở mắt, chiếc cằm của anh đập vào mắt cô. Trái tim cô đập thình thịch, siết chặt, cô khẩn trương quan sát anh: “Anh ba, anh bị đập vào đâu?”
 
Phó Cảnh Thâm rũ mắt, bàn tay ấm áp mát lạnh lướt qua gò má trắng nõn của cô, anh cẩn thận quan sát một lúc lâu, sau khi xác nhận cô không có gì đáng ngại anh mới cởi chiếc áo khoác tây trang dính vết cà phê: “Không sao đâu.”
 
Thư ký Sở vội vàng cất bước tiến lên, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm Thi Nghệ.
 
Thi Nghệ sững sờ tại chỗ, cô ta cúi đầu nhìn tay, dường như ngay cả chính cô ta cũng không hiểu tại sao bản thân lại bốc đồng ném tách cà phê như thế.
 
Cô ta ngây ngốc ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mắt đang chậm rãi cởi áo khoác âu phục ra, cùng với tách sứ đã chia năm xẻ bảy trên mặt đất.
 
Tách cà phê vừa rồi, toàn bộ đều đập vào lưng anh.
 
Mà cô gái trong ngực anh, ngay cả góc áo cũng chưa hề bị tổn thương.
 
Đôi mắt đen nhánh như mực của người đàn ông quét qua, sống lưng Thi Nghệ phủ đầy một tầng mồ hôi lạnh, suýt chút nữa là đứng không vững.
 

Phó Cảnh Thâm ném áo khoác vào thùng rác, hơi nghiêng mặt, thản nhiên mở miệng.
 
“Thư ký Sở, báo cảnh sát.”
 
Thư ký Sở: “Vâng.” Sắc mặt anh ta lạnh lùng lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số.
 
Thi Nghệ mở to hai mắt, chậm rãi lắc đầu. Không được, cô ta không thể vào đồn cảnh sát!
 
“Anh Anh, cô mau cứu tôi đi, tôi không cố ý…”
 
Quý Anh không hề cho cô ta một cái liếc mắt, cô chỉ sững sờ nhìn bóng lưng Phó Cảnh Thâm, hàm răng cắn chặt môi dưới. Phó Cảnh Thâm kéo cô từ phía sau đến trước, thấp giọng: “Anh không sao.”
 
Anh đưa tay, thư ký Sở hiểu ý, lấy một tập tài liệu từ trong túi đưa đến. Phó Cảnh Thâm dắt Quý Anh đến ngồi lên ghế, tiện tay ném tập tài liệu lên bàn.
 
Thi Nghệ run rẩy cầm tài liệu lên đọc lướt qua, sắc mặt cô ta ngay lập tức trở nên trắng bệch.
 
Đôi môi mỏng của Phó Cảnh Thâm khẽ mở: “Chỉ mong cảnh sát sẽ nghe cô giải thích.”
-
Chạng vạng.
 
Có cư dân mạng phát hiện, bài tuyên bố đứng đầu trên Weibo của Thi Nghệ đột nhiên biến mất. Các bài viết liên quan nhanh chóng leo lên hot search, thu hút một lượng lớn cư dân mạng đến ăn dưa.
 
[Đm, lại có dưa à?]
 
[Này là chột dạ nên mới xóa bài tuyên bố đi.]
 
[Fan đâu? Sao không lên tiếng? Không phải nói chị mấy người vô tội sao?]
 
[Cứu với, xấu hổ dùm luôn, tôi chưa từng thấy fan nào bị vả mặt nhanh như vậy.]
 
Cuộc thảo luận dần dần trở nên sôi nổi, bắt đầu từ một nhóm ăn dưa nào đó, rồi đến Weibo, bắt đầu có tiếng gió truyền ra…
 
Có người sắp gặp xui xẻo.
 
Liên hệ với bài đăng tuyên bố của Thi Nghệ đột nhiên biến mất, không ít cư dân mạng nhạy bén xâu chuỗi hai chuyện này lại với nhau. Mấy ngày nay người hâm mộ mù quáng lại chiến đấu với phòng làm việc Ngải Đặc và truyền thông Hoa Quần lần nữa, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
 
Cùng lúc đó có cư dân mạng phát hiện, truyền thông Hoa Quần đã bỏ theo dõi Thi Nghệ. Nghi vấn càng lúc càng lớn, có quần chúng ăn dưa đã bắt đầu đưa ra những suy đoán hợp lý, lần này Thi Nghệ gặp rắc rối lớn rồi, thậm chí đã đến mức bị phong sát.
 
Nhất định là cô ta đã chọc vào người không nên chọc, cho nên nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.
 
Về phần người không nên chọc vào, tự hiểu đi. Cư dân mạng ngửi được có mùi không ổn, lần lượt dọn ghế ra chờ dưa.
 
Sáu giờ.
 
Phòng làm việc của Thi Nghệ công khai xin lỗi.
 
Một là lan truyền tin đồn, hai là cố ý hãm hại.
 
Đối với hai tuyên bố thanh minh làm sáng tỏ trước đó là hết sức châm chọc.
 
Cùng lúc đó, phòng làm việc của Quý Hoài đưa ra thông báo kiện tụng, sẽ không tiếc bất cứ thứ gì truy cứu trách nhiệm pháp lý với Thi Nghệ.
 
Đến đây còn chưa kết thúc, lại có tin tức bạo phát…
 
Thi Nghệ sinh ra đã mồ côi bố, được bà nội nuôi lớn, nhưng gia cảnh của cô ta rất tốt, không có áp lực sinh kế gì. Lúc ở trường trung học cơ sở, Thi Nghệ chính là một em gái nhuộm tóc hút thuốc, bắt nạt bạn học, lên trung học thì bắt nạt đàn em khóa dưới, tất cả chuyện xấu ngày xưa đều bị bới ra.
 
Cư dân mạng thổn thức.
 
Bảo sao mất nhân tính như vậy, nói hại người lập tức hại người. Bởi vì đã từng làm những việc như vậy, cô ta sẽ không sinh ra bất kỳ cảm giác tội lỗi nào!
 
Tất cả các tác phẩm liên quan đến Thi Nghệ đều bị dỡ bỏ, nhóm fan giải tán, siêu thoại bị chặn, các thương hiệu lần lượt chấm dứt hợp đồng. Bức tường sụp đổ dường như chỉ trong một đêm.
 
Ngày hôm trước vẫn là một tiểu hoa đán phong quang vô hạn, nhưng kể từ hôm nay trở đi đã không thể tra ra người này.
 
Trên mạng như thế nào, Quý Anh đã không còn lòng dạ nào đi tìm hiểu.
 
Trên đường về nhà, tâm trạng cô vô cùng sa sút, hàng mi dài rũ xuống, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hối hận và tự trách bản thân.
 

Tất cả đều vì cô tự cho mình là đúng.
 
Trên đường đi, thư ký Sở cũng đã gửi cho cô lịch sử trò chuyện của Thi Nghệ và người đại diện.
 
Trong lần khẩn cấp ở phòng quan hệ công chúng lúc trước, Thi Nghệ đã thừa nhận với chị Lâm bản thân cố ý, lúc đó công ty tất nhiên tìm mọi cách để rửa sạch hiềm nghi. Nhưng bây giờ giải trí Hoa Quần đang chịu áp lực từ hai nhà Phó Quý, bọn họ sớm đã coi Thi Nghệ là đứa con vứt đi, nào còn dám nói nửa câu dối trá.
 
Sau khi biết được sự thật, Quý Anh không trở về mà lựa chọn tiếp tục cuộc hẹn.
 
Cô vẫn muốn nghe lời giải thích của Thi Nghệ một lần nữa.
 
Dù sao ép Thi Nghệ công khai xin lỗi thì cô ta sẽ gặp phải bạo lực mạng, nếu không cần thiết, cô cũng không nghĩ đây là cách trừng phạt tốt. Nếu Thi Nghệ thừa nhận sai lầm, Quý Anh có lẽ sẽ dùng phương thức khác.
 
Nhưng…
 
Quý Anh hít mũi một cái, ngay cả Phó Cảnh Thâm cô cũng không dám nhìn.
 
Vừa về đến nhà, Quý Anh không nói một tiếng đã xoay người, giơ tay lên kéo cà vạt của Phó Cảnh Thâm, ngón tay trắng nõn vươn tới nút áo ngực anh, lần lượt cởi từng cái cúc áo.
 
Phó Cảnh Thâm lại nắm chặt tay cô, anh khẽ nhướng mày, giọng nói trầm thấp: “Không thể chờ được nữa sao?”
 
Quý Anh không có tâm trạng đùa giỡn với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng: “Cho em xem.”
 
“Xem cái gì?” Người đàn ông cười như không cười, giọng nói ý vị sâu xa.
 
Quý Anh ngước mắt nhìn chằm chằm anh, đột nhiên, cô khẽ chớp mắt một cái, mí mắt cong vút ướt đẫm.
 
Vẻ trêu đùa trên mặt Phó Cảnh Thâm biến mất, lòng bàn tay anh cọ qua khóe mắt cô.
 
“Anh không sao.”
 
Bàn tay mềm mại của Quý Anh chậm rãi vuốt ve lưng anh, có một chỗ đã bị cà phê thấm ướt. Nếu Phó Cảnh Thâm không kịp chạy tới, tách cà phê đã đập vào đầu cô.
 
Cô nhẹ nhàng chạm vào sống lưng gầy gò của người đàn ông, gương mặt khẽ run rẩy, vùi mặt vào lồng ngực anh: “Xin lỗi…”
 
Lòng bàn tay Phó Cảnh Thâm vuốt ve gáy cô, anh nhẹ giọng: “Xin lỗi cái gì?”
 
“Đều do em tự cho là đúng.” Giọng Quý Anh càng ngày càng nhỏ.
 
Phó Cảnh Thâm cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ hôn lên mi tâm cô, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua mặt cô: “Hoa anh đào, đây mới là em.”
 
“Luôn giữ lại một chút thiện lương.”
 
Quý Anh sững sờ, đột nhiên cô ôm lấy thắt lưng người đàn ông. Lòng bàn tay cô khẽ vuốt ve lưng anh, một lúc lâu sau, cô nỉ non nói: “Có đau không? Em bôi thuốc cho anh nhé?”
 
Lời nói không đau đến bên miệng thì nhớ đến ánh mắt của cô khi bôi thuốc cho Quý Hoài, anh lại nuốt vào trong cổ họng.
 
Một lúc sau, anh không đổi sắc mặt ừ một tiếng.
 
Sắc mặt Quý Anh cũng thay đổi, vội vàng lôi kéo người đi vào phòng ngủ, xách hộp thuốc vội vàng chạy tới, khom lưng cởi nút áo cho anh.
 
Nhìn thấy vết bầm tím trên lưng người đàn ông, Quý Anh cắn môi dưới, cầm lấy tăm bông lau cho anh, còn sợ đụng đau anh nên cô thỉnh thoảng hỏi một câu.
 
Phó Cảnh Thâm chịu đựng cơn ngứa ngáy sau lưng, mặt không đổi sắc đáp lại: “Còn hơi đau.”
 
Không chỉ động tác, Quý Anh ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.
 
Cho đến khi cổ tay trắng nõn bị người đàn ông nắm lấy, Phó Cảnh Thâm ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đáy mắt cô.
 
“Đau lòng cho anh à?”
 
Sắc mặt Quý Anh hơi nóng lên, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
 
Một giây sau, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông âm vang bên tai cô: “Sao lại đau lòng? Là bởi vì…”
 
“Thích anh sao?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận