Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm dường như nhìn thấu tất cả, cố chấp, sắc bén như cũ, không thể né tránh.
Ngón tay Quý Anh lơ lửng ở không trung hơi cong lại, tim đập thình thịch, đột nhiên đập lỡ nhịp.
Cô quay mặt đi, cố giữ bình tĩnh. Nhưng làn da ửng đỏ vẫn lan từ sau tai đến má.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích… Cô có thích anh không?
Ngay cả khi thì thầm nói nhỏ trong lúc thân mật nhất, Quý Anh cũng chưa bao giờ tỏ ra lo lắng như vậy.
“Hả?” Phó Cảnh Thâm không buông tha cho cô, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa cổ tay mảnh khảnh của cô, từng câu ép sát: “Em có thích anh không?”
Quý Anh đặt chiếc tăm bông trong tay cô xuống, đôi môi đỏ mọng mấp máy. Một lúc lâu sau, hàng mi dài của cô run rẩy: “Em không biết… em chưa từng thích ai.”
Phó Cảnh Thâm vòng tay qua eo cô, xoay người ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô.
“Không biết thích là gì hửm?”
Quý Anh cụp mắt xuống, mãi cho đến khi hàng mi cong cong run rẩy bị cánh môi mỏng của người đàn ông lướt qua: “Cái này à.” Hơi thở nhẹ nhàng phả vào vành tai đỏ ửng, thổi nhẹ một hơi: “Cái này nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Toàn thân Quý Anh cứng ngắc, ngay cả ngón chân cũng căng cứng.
Những ngón tay của Phó Cảnh Thâm đặt trên lưng cô dần dần di chuyển lên ngực cô. Ở đó, tim đập rất nhanh, thình thịch, vang tận vào màng nhĩ.
“Còn cái này.”
Quý Anh sắp thở không ra hơi, tim đập càng lúc càng nhanh, nghe thấy giọng người đàn ông trầm thấp cười một tiếng, đưa ra kết luận.
“Hoa Anh Đào, em thích anh mà.”
Quý Anh vô thức nói: “Em…” Đối mặt với ánh mắt sắc bén như nhìn thấu mọi thứ của Phó Cảnh Thâm, cô không thể nói thêm lời ngụy biện nào nữa.
Một lúc lâu sau, cô vùi mặt vào cổ anh, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy thì sao.”
“Nói đi, em thích anh.”
Quý Anh xấu hổ không nói nên lời, mím môi lắc đầu cố chấp: “Không nói…”
Ngón tay Phó Cảnh Thâm đặt lên mắt cá chân của cô, chậm rãi đi lên, lướt qua vạt sườn xám, từ từ đi vào bên trong.
Trái tim của Quý Anh lỡ một nhịp, một cảm giác nguy hiểm quen thuộc ập đến với cô. Đã nhiều ngày qua kể từ khi cô đi ghi hình các chương trình tạp kỹ.
Ý tứ trong mắt người đàn ông sắp tràn ra ngoài: “Còn không nói sao?”
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Quý Anh vang lên, sự kiêu ngạo bướng bỉnh của cô lập tức biến mất.
“Thích, em thích.”
“Em thích ai.” Phó Cảnh Thâm cúi người hôn lên cổ cô, hít hà hương thơm trên cổ cô.
Quý Anh bị trêu chọc trong nháy mắt mất đi khí lực, nhỏ giọng nói: “Anh ba…”
“Không phải cái này.”
Quý Anh sửng sốt.
Phó Cảnh Thâm dùng lòng bàn tay giữ gáy cô, cúi đầu cạy môi và răng cô, giữa những nụ hôn, anh thì thầm: “Gọi anh là chồng.”
Quý Anh không thể nói ra, hiếm khi sốt ruột hôn đáp lại, cố ý lừa gạt cho qua chuyện.
Nhưng người đàn ông cứ hỏi đi hỏi lại bên tai cô: “Anh là ai?”
“Ba…” Quý Anh vội vàng đổi lời: “...chồng.”
Người đàn ông cúi đầu hỏi cô: “Em có thích không?”
Quý Anh không tỉnh táo lắm, hỏi gì cô cũng trả lời.
“Thích.”
Phó Cảnh Thâm cuối cùng cũng có vẻ hài lòng, từ phía sau nắm lấy cằm cô, dịu dàng hôn cô.
Quý Anh nhắm mắt lại, chìm vào mơ hồ mà anh mang đến cho cô.
Cho đến khi nửa mê nửa tỉnh, bên tai hình như có âm thanh, hình như có tiếng thở dài khe khẽ.
Sau khi tin tức của Thi Nghệ nổ ra, cư dân mạng được ăn dưa mấy ngày, đến khi vụ việc trôi qua, toàn bộ trở lại bình thường, cư dân mạng lại cảm thấy buồn chán và phát hiện ra một cách muộn màng.
Số đầu tiên của “Tìm kiếm thanh âm” liên quan đến những nghệ sĩ vô đạo đức, vì vậy rất khó để phát hành tiếp.
Người hâm mộ của Quý Anh kêu gào xui xẻo, chị gái tôi cuối cùng mới được xuất hiện một lần, vậy mà đã không còn nữa rồi!
Đồng thời Thi Nghệ và Lăng Hiên, hai khách mời ban đầu được lên lịch quay phim ngay tiếp theo, không thể tiếp tục tham gia ghi hình được nữa.
Thi Nghệ thì không cần phải nói, về lý do tại sao Lăng Hiên rời khỏi, bề ngoài thì đó là vướng về lịch trình, nhưng chuyện sâu trong đó, những người qua đường nhạy cảm đã chỉ ra.
Chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Dù sao tập đầu tiên đã có lượng người xem cao như thế, đến tập tiếp theo, doanh thu chắc chắn là còn lớn hơn nữa, Lăng Hiên làm khách mời thường xuyên sao có thể từ bỏ được.
Giải thích duy nhất đó là Lăng Hiên không thể tiếp tục tham dự ghi hình.
Cùng lúc đó, những người hâm mộ Lăng Hiên phát hiện những kịch bản xa vời mà Lăng Hiên đang tiếp nhận dường như đều không có tin tức mới.
Đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, nhất là với người gần như ngang hàng với Quý Hoài như Lăng Hiên.
Đối với những đỉnh lưu mà nói, mất tài nguyên đồng nghĩa với việc tụt lại sau, sau này làm sao có thể có lưu lượng để chiến đấu kịch liệt trong giới này!
Nhưng phòng làm việc của Lăng Hiên, thậm chí ngay cả chị Hoàng là người mạnh mẽ, kiên quyết nhất từ trước đến nay mà lần này cũng không tuyên bố bất kỳ cái gì.
“Ồ, tớ vẫn không hiểu được, anh trai của các cậu mất lưu lượng rồi.” Nghe thấy vậy Văn Nguyệt vừa sơn ngón tay, vừa nói câu được câu không.
Vuốt vuốt màn hình di động, vẻ mặt lộ vẻ sung sướng: “Còn có ai có thể tranh với anh chúng ta chứ?”
“Tên Lăng Hiên này, tớ đã sớm không vừa mắt anh ta rồi, vừa mới nhìn thì tốt bụng, nhưng thực tế một bụng ý nghĩ xấu! Còn phải cảm ơn anh ba của cậu, ngoại trừ tớ nghiêm túc lo lắng ra, anh của cậu cũng có rất nhiều tài nguyên, hay là tớ ngồi một chỗ kiếm tiền?”
Quý Anh ngồi ở bên cạnh người cô ấy, thỉnh thoảng nhìn người mẫu đang thử đồ trong cửa hàng vài lần, nghe vậy bật cười: “Thảo nào anh hai tớ gần đây rất bận, đến mức không có thời gian để ngủ.”
“Này, dừng lại cho tôi xem.” Văn Nguyệt nâng cằm về phía một con ma nơ canh trong cửa hàng, nhìn lên người nó.
Nhìn những bộ quần áo mùa thu mới được bày trong cửa hàng, cho ánh mắt với người hướng dẫn nói: “Lấy cái này đi.”
Quý Anh tất nhiên là biết được năng lực tiêu tiền của Văn Nguyệt, nhắm mắt làm ngơ, nhìn xung quanh một vòng, cũng không thấy cái nào hợp mắt.
Ánh mắt lướt qua một bộ quần áo khoác gió dài của nam trên người mẫu, hơi hơi tạm dừng.
Đột nhiên nói: “Bộ kia, gói lại giúp tôi.”
Nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu.
Văn Nguyệt nghe thấy đi qua xem thử, đột nhiên cười nhạo cô: “Ai nha, kết hôn vào đúng là khác nhau.”
“Mua quần áo đều mua cho chồng.”
Bên tai Quý Anh có hơi nóng: “Không phải, đó là, đó là tớ cảm thấy rất hợp với anh ba.”
Khi thấy Văn Nguyệt đến quầy thanh toán, Quý Anh cúi đầu nhìn trong ví, tạm dừng vài giây.
Cô có rất nhiều thẻ phụ.
Ba, anh cả, anh hai cái này, cả những cái Phó Cảnh Thâm cho khi kết hôn.
Ánh mắt Quý Anh nhẹ nhàng xoay tròn, dừng lại trên khuôn mặt sáng sủa của Văn Nguyệt, tâm tư khẽ động. Khi nhân viên bán hàng nói quẹt thẻ, Quý Anh đưa tay ra trước Văn Nguyệt, ngón tay thon nhỏ trắng nõn đưa tấm thẻ phụ của Quý Thâm: “Thanh toán.”
Nói xong, cô thân thiện nháy mắt với Văn Nguyệt.
“Thẻ phụ của tớ, cứ thanh toán đi.”
Văn Nguyệt: “Thật sao?” Cô ấy nhẹ nhàng nhướng mày: “Vậy tớ cũng không khách sáo.”
Quý Anh mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng khoác lên vai Văn Nguyệt.
“Không sao, đều là của cậu.”
Một buổi chiều, Văn Nguyệt dẫn theo Quý Anh, gần như quét sạch trung tâm thương mại.
Tập đoàn Quý thị.
Quý Thâm đi ra từ phòng họp, vừa đi vừa xem điện thoại di động, thư ký đi theo phía sau báo cáo công việc.
Đột nhiên, bước chân anh ấy dừng lại, ánh mắt dán chặt vào thông tin tài khoản chi tiêu thẻ mà ngân hàng gửi tới.
Thật kỳ lạ.
Sau khi cô gái nhỏ kết hôn, có bao giờ cô tiêu tiền của anh ấy đâu chứ.
Khóe môi Quý Thâm nhếch lên, bấm số gọi cho Quý Anh.
Có nhiều túi đồ quá nên không mang đi, để cửa hàng gửi bưu điện chuyển về nhà.
Khi di động vang lên, Quý Anh nhìn người gọi, lặng lẽ liếc Văn Nguyệt một cái, sau đó lặng lẽ che máy nhấn nhận.
Giọng nói dịu dàng mát lạnh của Quý Thâm truyền đến: “Anh Anh, không đủ tiền dùng à?”
Quý Anh ho nhẹ một tiếng: “Có hơi…”
“Để anh bảo thư ký chuyển tiền.”
Quý Anh: “Không cần thư ký, em muốn anh tự mình lại đây giúp em.”
Quý Thâm hơi kinh ngạc, sau đó bật cười.
Anh nhìn thời gian, không hỏi tại sao, đầu ngón tay gõ mặt bàn: “Gửi địa chỉ cho anh.”
“Vâng, em chờ anh.”
Nhìn thấy Quý Anh cúp điện thoại, Văn Nguyệt hếch cằm nhìn cô: “Còn chờ cái gì? Ai muốn đến?”
Quý Anh cúi đầu khuấy cà phê, khóe môi hơi nâng lên: “Là người thanh toán.”
Văn Nguyệt sửng sốt: “Đừng nói cậu gọi Phó Cảnh Thâm đến đây đấy chứ?”
Quý Anh nhìn cô ấy, cong môi, không nói gì.
Văn Nguyệt hít sâu một hơi, căm giận nói: “Tốt lắm, Quý Anh, trọng sắc quên bạn! Đây là hội con gái tụ tập, sao có thể để đàn ông xen vào!”
Quý Anh không nói lời nào, mặc kệ lời nói trách mắng.
Khi bước vào cửa hàng quần áo lần nữa, Văn Nguyệt vẫn còn đang uy hiếp bên tai Quý Anh: “Quý Anh, là cậu cho tớ muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu đó. Đừng hối hận, tớ sẽ tiêu sạch thẻ của anh ba cậu.”
Quý Anh liếc cô ấy một cái, nhẹ nhàng cười cười: “Tớ chờ.”
Những lời này ngay lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu của Văn Nguyệt, cô ấy ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong cửa hàng. Vừa bước vào đã bị chiếc váy đỏ có dây trên người ma nơ canh thu hút.
Quý Anh nhướng mày, nhất thời cũng không thể rời mắt. Chiếc váy này Văn Nguyệt mặc chắc chắn rất đẹp.
Cùng lúc đó, một giọng nói khác từ phía sau vang lên: “Tôi lấy cái váy này.”
Văn Nguyệt nghe theo tiếng quay đầu lại, thấy rõ người tới, lông mày nhíu lại.
“A Nham, đây không phải là Văn Nguyệt sao?” Lam Tâm dịu dàng cười, kéo Văn Nham từ ngoài cửa hàng đi vào: “Thật là trùng hợp nha!” Cô ta lại nhìn Quý Anh, nhếch khóe môi: “Anh Anh cũng ở đây .”
Quý Anh và Lam Tâm không quen biết. Lam Tâm là vị hôn thê của Văn Nham, Văn Nham là anh cùng cha khác mẹ của Văn Nguyệt, quan hệ giữa hai người cũng không tốt.
Ba của Văn Nguyệt, Văn Hải và mẹ Văn Nham là hôn nhân thương mại, sau khi sinh Văn Nham cơ thể suy nhược rồi qua đời vì bệnh tật.
Không bao lâu sau, Văn Hải quen với ảnh hậu Tô Ny, sau đó Tô Ny về ở ẩn sinh ra Văn Nguyệt.
Văn Hải cực kỳ yêu thích cô con gái này, coi Văn Nguyệt như hòn ngọc quý trên tay.
Nhưng Văn Nham lại rất chán ghét mẹ con Tô Ny, mối quan hệ với Văn Nguyệt cũng không tốt đẹp gì. Văn Nham có nhà mẹ đẻ lớn mạnh, luôn xa lánh Tô Ny người không có chống lưng, tuy rằng bây giờ Văn Hải vẫn cầm quyền phần lớn sản nghiệp nhà họ Văn, nhưng sau này người thừa kế chắc chắn vẫn sẽ là Văn Nham.
Văn Nham rất giống mẹ anh ta, đường nét khuôn mặt bình thường, vóc người cũng không tính cao, so sánh với Văn Nguyệt động lòng người mà nói, hoàn toàn không giống anh em cùng cha khác mẹ.
Anh ta từ cao nhìn xuống Văn Nguyệt, khóe môi nhếch lên khinh thường: “Ngoại trừ tiêu tiền, cô còn có thể làm cái gì?”
Văn Nguyệt khoanh tay cười lạnh: “Tôi còn có thể thắp hương cho mộ anh.”
Câu này vừa nói ra, vẻ mặt Văn Nham đã biến đổi, đang muốn bùng phát, Lam Tâm lắc lắc cánh tay anh ta, chỉ vào chiếc váy trên người người mẫu: “A Nham, em muốn cái váy này ~”
Văn Nham lơ đễnh: “Mua đi.” Anh ta hất cằm với nhân viên bán hàng: “Còn không nhanh gói lại đi?”
Vẻ mặt Văn Nguyệt lạnh lùng: “Đây là cái tôi nhìn thấy trước.”
Văn Nham khẽ hừ một tiếng: “Cô là con gái của diễn viên, có thể tranh với tôi cái gì? Khi bố già rồi, cô còn là cái thá gì?”Anh ta nghiêng đầu, nói với nhân viên bán hàng đang đứng khó xử ở một bên: “Cô gói cho cô ta hay cho tôi hả?”
Nhân viên bán hàng biết Văn Nham, đây là cậu chủ nhà họ Nham, thường tiêu tiền mua vui cho phụ nữ. Mà một vị khác… nhân viên bán hàng đã ở cửa hàng từ lâu, làm sao có thể không biết đến cô con gái út của diễn viên Tô Ny.
Hai bên không bên nào có thể dễ dàng đắc tội... Nhưng so sánh giữa hai người bọn họ, người không thể đắc tội hơn vẫn là cậu chủ Văn.
Đúng vào lúc người bán hàng sắp sửa quyết định, Văn Nguyệt vốn luôn cố nhịn cơn giận trong lòng đưa tay kéo Quý Anh người định ra mặt giúp mình lại: “Cậu cứ chờ xem phía sau.” Cô ấy nhấc chân bước nhanh tới, dùng gót chân đi giày hung hăng giẫm mạnh vào bắp chân Văn Nham, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cứng ngắc lại: “Vậy để tôi cho anh xem, hôm nay ai mới là bố ở đây!’’
Văn Nham không kịp né tránh, bị đau quát to ra tiếng, tức giận đến ngay cả ngũ quan đều vặn vẹo, anh ta giơ tay lên, mang theo một luồng khí mạnh, sắp sửa tát một cái lên khuôn mặt xinh đẹp của Văn Nguyệt.
Tay Văn Nguyệt bị Lam Tâm giữ chặt, cô ấy không giãy được, ngước lên trông thấy cái tát sắp giáng xuống, cô ấy nhắm mắt lại.
Nhưng cô ấy lại không thấy đau đớn giống như trong tưởng tượng, Văn Nguyệt trợn mắt nhìn lại.
Vẻ mặt Văn Nham khổ sở, cổ tay anh ta đang bị bàn tay thon gầy với những khớp xương rõ ràng kẹp lấy, cùng với một góc độ vặn vẹo cực kỳ bất thường.
Không biết từ khi nào, Quý Thâm xuất hiện ở phía sau Văn Nham, khuôn mặt từ trước đến nay luôn dịu dàng mỉm cười của anh ấy bấy giờ lại xuất hiện một tầng sương lạnh bao phủ.
Rất tàn bạo.
“Giám đốc Văn” Quý Thâm nhẹ giọng nói nhỏ, nhưng vẻ mặt Văn Nham đau đớn khôn nguôi: “Động chân động tay là không vui rồi nha.”