Cưng chiều anh đào

"Anh cả!"
 
Trong nháy mắt, Quý Anh lập tức giãn mày ra, không còn lo lắng nữa, giống như đã nhìn thấy vị cứu tinh, ánh mắt sáng ngời nhìn Quý Thâm.
 
“Xì…” Văn Nham đau đến há hốc mồm, nhưng anh ta thấp hơn Quý Thâm gần nửa cái đầu, sao có thể thoát ra được, anh ta xấu hổ hét lên một tiếng, sắc mặt tái xanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thật lâu sau, Quý Thâm rốt cuộc chậm rãi buông tay ra, thậm chí còn lễ phép gật đầu với Văn Nham: "Xin lỗi nhé."
 
Quý Thâm là như vậy, trong lúc cười nói vẫn không chút thương tiếc, trước giờ anh ấy không bao giờ làm gì quá tuyệt tình, cái kiểu vừa đấm vừa xoa của anh ấy thật khiến người ta tức đến mức đánh đến gãy răng chảy máu miệng.
 
Giờ phút này Văn Nham mới hiểu được cái gọi là đau mà không thốt ra được là như thế nào, đối với thái độ của Quý Thâm, anh ta hận không thể xé tan mặt mũi anh ấy, nhưng chỉ có thể nín nhịn cười xòa.
 
“Sao tổng giám đốc Quý lại ở đây?” Văn Nham vặn vặn cổ tay đang đau của mình, cười nửa miệng nói.
 
Quý Thâm liếc nhìn Văn Nguyệt, lại nhìn Quý Anh, nhàn nhạt nói: "Em gái tôi ở đây."
 
Ánh mắt Văn Nham dừng lại trên mặt Quý Anh, trong lòng anh ta có chút tính toán, tiểu thư nhà họ Quý nổi tiếng được nuông chiều, Quý Thâm lặn lội tới đây cũng không có gì lạ.
 
Văn Nguyệt bám vào người Quý Anh, cô ấy ôm đùi Quý Anh, ánh mắt Văn Nham lóe lên một tia đen tối, nhưng trong nháy mắt liền biến mất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, anh ta trừng mắt nhìn Văn Nguyệt, rồi kéo Lam Tâm: "Đi thôi."
 
Lam Tâm vẫn tiếc rẻ nhìn chiếc váy: “Nhưng chiếc váy…”
 
Văn Nham có chút khó chịu liếc nhìn cô ta, hôm nay xảy ra nhiều mâu thuẫn như vậy đều do chiếc váy này gây ra, nhưng vì để giữ thể diện anh ta vẫn nhìn về phía người bán hàng, thúc giục: "Còn không mau gói nó lại."
 
Văn Nguyệt thu lại ánh mắt, khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm mà bá đạo: "Để tôi xem ai dám gói nó lại!"
 
Quý Anh cũng tiến lên một bước, trực tiếp nắm lấy cánh tay Quý Thâm, không vui nói: "Anh ơi, cái váy này rõ ràng là tụi em nhìn trúng trước."
 
Quý Thâm nhìn qua một lượt chiếc váy đỏ được cắt may tinh xảo mặc trên con ma nơ canh, rồi lại so sánh với vóc người của Văn Nguyệt, yết hầu của anh ấy bỗng chuyển động.
 
Chiếc váy này thực sự rất hợp với Văn Nguyệt.
 
Cảm nhận được ánh mắt của Quý Thâm, Văn Nguyệt đanh mặt lại, khuôn mặt tràn đầy lãnh đạm từ chối giao tiếp.
 
Quý Thâm nhướng mày, mặt không chút thay đổi nhìn Văn Nham: “Anh Văn, không phải cái gì cũng nên đến trước phục vụ trước sao?”
 
Nếu Quý Anh thích, Văn Nham sẽ nhượng bộ, nhưng Quý Thâm và Văn Nguyệt không có quan hệ thân thích gì, nhắc tới cũng là giữ thể diện, sao có thể thật sự vì Văn Nguyệt mà đắc tội với mình chứ?
 
Văn Nham thản nhiên cười: "Là em gái, nhường váy cho chị dâu cũng không có gì to tát."
 
Văn Nguyệt nghe xong lời này, cười gằn: "Anh cũng xứng làm anh tôi sao?"
 
Văn Nham ngừng nói nhảm với cô ấy, lạnh mặt mắng người bán hàng: "Cô không nghe rõ tiếng người à? Còn không gói vào?"
 
Người bán hàng sợ hãi và từ từ kêu mọi người di chuyển.
 
Văn Nguyệt cắn chặt răng, tuy rằng nét mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng sắc bén kia vẫn có một tia ngượng ngùng không giấu được, dù vậy, cô ấy vẫn không quay sang nhìn Quý Thâm bằng ánh mắt cầu cứu.
 
Sự dịu dàng giữa lông mày và đôi mắt của Quý Thâm hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen của anh ấy hơi nheo lại, rồi anh ấy cười nửa miệng đứng chắn trước mặt Văn Nguyệt: "Anh Văn, nếu tôi không đồng ý để anh lấy chiếc váy này thì sao?"
 
Nụ cười đắc ý thường trực trên miệng Văn Nham đông cứng lại, tựa hồ không hiểu một người làm kinh doanh khéo léo như Quý Thâm sao lại nhúng tay vào một vụ làm ăn bất lợi như thế này…
 
Anh ta không biết người nắm trong tay quyền lực tương lai của nhà họ Văn chính là Văn Nham đây sao?
 
Nhưng lúc này hai nhà Quý Phó liên hôn, chính là thời kỳ hoàng kim của khối liên minh mạnh mẽ này, hơn nữa Quý Hoài vẫn là con cưng của giải trí Thiên Phong, cho nên tạm thời anh ta không thể đắc tội với Quý Thâm được.
 
Văn Nham nén lửa giận trong lòng, cười nói: "Nếu anh Quý thích, vậy tôi chỉ đành nhường lại thôi.’’
 
“Muộn rồi, tôi và Lam Tâm đi trước một bước, anh Quý có thể tự lo liệu.” Gương mặt thoáng hiện lên vẻ uể oải, nói xong, Văn Nham kéo Lam Tâm rời đi.
 
Thấy người đi xa rồi, Quý Anh mới hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy bất bình thay Văn Nguyệt: "Đáng ghét thật đấy!"
 
Cô quay đầu nhìn người bán hàng, mỉm cười bảo người đó lấy chiếc váy xuống.
 
Cuối cùng người bán hàng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy vội vàng đồng ý lấy hàng xuống, Quý Anh tiến lên đẩy eo Văn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, đi thử đi."
 
Văn Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc váy màu đỏ được cắt may tinh xảo nằm trong tay, hơi sững sờ.
 
Cô quay đầu nhìn bóng người cao lớn của Quý Thâm, người đàn ông này vừa mới từ công ty đến đây, trên người vẫn mặc âu phục chỉnh tề, nhưng phong thái lại hoàn toàn khác xa với vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng của Phó Cảnh Thâm, bộ đồ vest mặc trên người cũng tùy hứng hơn vài phần.
 
Quý Thâm dịu dàng và dễ gần, dường như mỗi khi anh ấy cười, nụ cười lại giống như đang dụ đối phương tới gần mình.
 
Nhưng khi thật sự đến gần mới có thể thấy được sự lạnh lùng lãnh đạm trong mắt anh ấy, một cô thiếu nữ như Văn Nguyệt không hiểu được, cô ấy luôn cảm thấy Quý Thâm đối xử với mình rất khác biệt, chỉ có cô ấy biết được dáng vẻ thật sự của anh ấy.
 
Cho đến một buổi chiều mà cô ấy không nhớ là vào ngày nào, cô ấy đi ngang qua phòng làm việc của nhà họ Quý, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Quý Thâm và Quý Thiên Trạch.
 
“A Hoài không được việc, Còn Anh Anh sức khỏe lại không tốt.” Quý Thiên Trạch cười khổ nói: “Hiện tại chỉ có con mới có thể chống đỡ gia tộc này.”
 
"Con cũng đã hai mươi bốn tuổi, bố và mẹ con đang tìm người thích hợp để kết hôn với con, con thấy sao?"
 
Nghe đến đây, trái tim Văn Nguyệt vô thức thắt lại, cô ấy nín thở tiếp tục lắng nghe.
 
Quý Thâm nói: "Con không có ý kiến gì."
 
"Thật sao?" Quý Thiên Trạch cười nói: "Bố còn tưởng rằng con thích cô bé con nhà họ Văn kia chứ."
 
Nhất thời, không có ai trả lời.
 
Văn Nguyệt siết chặt tay, lo lắng cụp mi xuống, lộ ra tâm tư của thiếu nữ.
 
Cho đến khi giọng nói của Quý Thâm vang lên rõ ràng bên tai cô ấy:
“ Ý bố là Văn Nguyệt?” Quý Thâm khẽ cười: “Cô ấy là một cô bé trạc tuổi với Anh Anh, con có ý gì được chứ?”
 
“Hơn nữa…” Anh ấy thản nhiên nói: “Kết hôn với cô ấy không phải là lựa chọn tốt.”
 
Khi đó Văn Nguyệt không hiểu ý của Quý Thâm. Cô ấy... tại sao cô ấy không phải là một lựa chọn tốt?
 
Cô ấy nhìn mình trong gương hết lần này đến lần khác.
 
Là do cô ấy không xinh đẹp sao? Hay là tính cách tệ quá? Anh ấy chỉ thích những cô gái hiểu biết, dịu dàng và ít nói thôi sao?
 
Văn Nguyệt hết lần này đến lần khác phủ nhận bản thân, và vì trong lòng luôn vướng mắc nên cô ấy chủ động tránh mặt, xa lánh Quý Thâm.
 
Thậm chí cô ấy còn giấu cả Quý Anh và Quý Hoài nộp đơn xin trao đổi ở nước ngoài, một lần đi kéo dài tận hai năm.
 
Trong hai năm qua, cuối cùng Văn Nguyệt đã hiểu ra mọi thứ.
 
Quý Thâm sẽ không chọn cô ấy, lý do không liên quan gì đến ngoại hình hay tính cách của Văn Nguyệt.
 
Anh ấy chỉ đơn giản là coi thường gia cảnh của cô. Quý Thâm là một người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, còn Văn Nguyệt, một cô tiểu thư con nhà giàu thế hệ hai sẽ không đem lại ích lợi gì cho anh ấy, Văn Nguyệt không có chỗ dựa nào khác ngoài bố cô ấy.
 
Cuối cùng sẽ có một ngày bố cô ấy già đi, quyền lực thực sự của nhà họ Văn chắc chắn sẽ nằm trong tay của Văn Nham, mà cô ấy và Văn Nham thì lại bất hòa với nhau.
 
Sau khi suy nghĩ kỹ về tất cả những điều này, Văn Nguyệt cảm thấy rằng những mộng tượng thời niên thiếu của cô ấy dường như quá nực cười.
 
Chỉ trừ khi cần thiết, cô ấy sẽ không bao giờ tiếp cận Quý Thâm.
 
Ánh mắt vừa chạm nhau, Văn Nguyệt lại trở nên lạnh lùng, cô ấy hờ hững nhìn đi chỗ khác, sau đó xoay người đi vào phòng thử đồ.
 
Quý Thâm mím chặt môi, cổ họng như bị nghẹn lại, anh ấy không nói nên lời.
 
Quý Anh kéo Quý Thâm ngồi xuống sô pha, nhìn anh trai mình đầy ẩn ý, không nhịn được hỏi Quý Thâm: "Anh cả, anh và Nguyệt Nguyệt thế nào rồi?" Quý Thâm cụp mắt xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Không ổn."
 
“Sao vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Anh nhuốm đầy vẻ khó hiểu: “Rõ ràng là trước đó quan hệ giữa hai người rất tốt mà.”
 
"Vả lại Nguyệt Nguyệt đối với anh cũng rất khác so với người khác..."
 
Quý Thâm bình tĩnh nhìn cô: "Khác gì?"
 
Quý Anh nghiêm túc gật đầu: "Nguyệt Nguyệt lần nào cũng đều không muốn nhắc đến anh, không phải rất khác thường sao?"
 
Quý Thâm: "..."
 
Đang nói chuyện, cửa phòng thử đồ đột nhiên từ bên trong mở ra. Văn Nguyệt cúi đầu vuốt thẳng vạt váy rồi mới đi ra ngoài, cô ấy đứng trước mặt hai người bọn họ, xoay người lại: "Này, trông tớ thế nào?"
 
Quý Anh che miệng, xuýt xoa: "Đẹp quá!"
 
Quý Anh không nói dối. Văn Nguyệt thừa hưởng phong cách và khí chất của mẹ cô ấy là bà Tô Ni, nhưng ngũ quan cũng có nét phóng khoáng của Văn Hải, từng đường nét riêng biệt ấy hòa quyện vào nhau, hôm nay Văn Nguyệt chính là người con gái xinh đẹp nhất.
 
Bên phải váy đỏ dài đến bắp chân, bên còn lại xẻ đến đùi, trong lúc chuyển động, làn váy phấp phới, lộ ra một đôi chân dài thon thả trắng nõn.
 
Văn Nguyệt nhìn toàn thân trong gương, nhếch môi cười: "Cậu cũng biết khen tớ đấy."
 
"Tớ nói nghiêm túc." Quý Anh nhấn mạnh: "Không tin cậu thử hỏi anh cả tớ xem."
 
Nụ cười trên môi Văn Nguyệt ngưng lại, cô ấy tùy ý giương mắt lên nhìn, ngay lập tức đã bắt gặp ánh mắt thâm trầm của người đàn ông đang nhìn mình trong gương. 
 
Quý Thâm vẫn luôn nhìn cô ấy suốt từ lúc cô đi ra tới giờ, ánh mắt anh ấy chậm rãi đi từ vai xuống cổ Văn Nguyệt.
 
Vừa lộ liễu vừa mang ý làm càn.
 
"Đẹp lắm." Anh ấy nói.
 
Hàng mi của Văn Nguyệt khẽ run lên, một lát sau cô ấy mới lạnh lùng nói: "Tớ ra  thanh toán."
 
Quý Anh vội vàng đẩy Quý Thâm: “Nhanh lên anh.”
 
Khi đến quầy thanh toán, Văn Nguyệt mặt lạnh tanh lấy thẻ từ trong túi xách ra, vừa định đưa cho nhân viên thì ngón tay thon dài của người đàn ông đã duỗi ra trước mặt cô: "Để anh."
 
Văn Nguyệt: “Không cần.” Cô cố chấp nhìn nhân viên thu ngân: “Quét cái này giúp tôi.”
 
Quý Thâm không chịu nhượng bộ: "Đã nói rồi, hôm nay anh mua hết."
 
Quý Anh cũng nhích lại gần bên cạnh Văn Nguyệt, nắm lấy cánh tay cô ấy, chớp chớp mắt: "Không phải cậu đã đồng ý hôm nay sẽ để anh cả tớ trả tiền rồi sao?"
 
Văn Nguyệt nhắm mắt lại, lửa giận tích tụ trong lòng cả buổi chiều đột nhiên lên đến đỉnh điểm, cô không kiên nhẫn nhìn Quý Thâm: “Anh lấy tư cách gì mà mua quần áo cho tôi?”
 
"Chút tiền này tôi thiếu à?"
 
Quý Thâm không hề tỏ ra tức giận, nhẹ giọng nói: "Văn Nguyệt, đây chỉ là một cái váy."
 
Văn Nguyệt nhất thời sửng sốt, cô ấy có cảm giác cơ thể mình đột nhiên mất đi toàn bộ khí lực. Ừ, chỉ là một cái váy, vậy mà cô ấy lại làm ầm lên như vậy, còn anh ấy vẫn bình thản như nước.
 
Cơn buồn nôn mà Văn Nguyệt nén nhịn hai năm giờ sắp trào ra khỏi lồng ngực. Tại sao anh ấy cứ hành động theo bất cứ lúc nào anh ấy muốn vậy? Hai năm trước, anh ấy đã bỏ rơi cô ấy như đánh rơi một chiếc giày, giờ lại giả bộ như thế này nữa sao?
 
Không phải anh ấy định liên hôn với nhà họ Đồng sao? Việc gì phải làm bộ làm tịch trước mặt cô ấy như vậy!
 
Văn Nguyệt khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: “Muốn mua sao?” Cô ấy tránh qua một bên, nhún vai nói: “Anh mua đi.”
 
Quý Thâm nhìn cô ấy, đốt ngón tay mảnh khảnh chạm tới tấm thẻ. Nhưng giây tiếp theo, Văn Nguyệt lập tức cầm cây kéo để trên bàn lên, đi hai đường, cắt đi đường viền đẹp nhất của chiếc váy đỏ, đôi mắt trong veo tràn đầy châm chọc.
 
"Mua rồi tôi cũng không mặc nó nữa."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui